• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ta Có Chín Đao!

Trong sương mù, bóng người từ từ bước đến, từng bước một, dường như đạp lên dấu vết của thời gian! Giờ khắc này, thời gian trở nên chậm lại, thậm chí... dừng lại!

Hắn mang theo mũ rộng vành, mặc áo vải màu xám, bên hông treo một thanh trường đao, mặt đầy râu khia và lạnh lùng.

Cách mấy ngàn mét!

Hắn nhìn chằm chằm Ngô Trì, không nhìn tường vây, không nhìn tháp phòng ngự, không nhìn anh hùng, không nhìn binh chủng. Dường như, hắn không thấy toàn bộ thế giới, chỉ có Ngô Trì... Mới tồn tại! Đương nhiên, đây cũng không phải là tự tình... Trái lại, đây là một loại đại khủng bố, đại nguy cơ! Giọng nói của hắn vô thanh vô tức vượt qua mấy ngàn mét, thản nhiên vang lên tại bên tai Ngô Trì.

- Thỉnh quân..... Đánh giá!

Nói xong, hắn đi về phía Ngô Trì, từng bước một, tốc độ rất chậm.

Nhưng hắn chậm rãi rút ra trường đao, mở miệng.

- Đao thứ nhất, Trảm Phong Vũ!

Dứt lời, hắn bỗng nhiên rút đao trảm một cái, đao quang xẹt qua ngàn mét, chém ra cạm bẫy và sương mù màu lục trên dọc đường, cứ thế đánh ra một con đường! Hắn bước vào trong thông đạo, lại nắm chuôi đao.

Một bên khác, khuôn mặt Ngô Trì cứng ngắc, muốn cử động, nhứng làm thế nào cũng không động được! Một lực áp bách huyền bí, đáng sợ quỷ dị làm thời gian đình trệ, đóng băng tất cả mọi người, gió, sương mù, thời gian...

Hắn không thể nào nói chuyện, chỉ có thể nhìn người cầm đao kia đi tới.

Động!

Nhanh động đi!

Trong lòng Ngô Trì đang điên cuồng gào thét, lại không làm gì được.

Duy nhất có thể cảm ứng được, chính là Lãnh chúa chi tâm, có thể tùy thời rời khỏi, từ bỏ Tân Nhân Thí Luyện, trở lại địa cầu!

Nhưng...

Rõ ràng chỉ còn lại 10 giây! Hắn làm sao can tâm được?

.....

- Đao thứ hai!

Người kia lại nắm chuôi đao, giọng nói lạnh lùng.

- Trảm Tội Ách!

Dứt lời, hắn chém ra một đao, đao quang trảm diệt mặt đất, vạch ra một khe nứt to lớn, kéo dài đến bên cạnh tường vây!

- Đao thứ ba!

- Trảm Sơn Hà!

Đao quang chợt hiện, tường vây vỡ vụn!

- Đao thứ tư!

- Trảm Sinh Tử!

Đao quang vạch một cái, tất cả Đại Tần duệ sĩ ngã xuống!

- Đao thứ năm!

- Trảm Quỷ Thần!

Một đao rơi xuống, tất cả thiếu nữ Minh Nguyệt cung hương tiêu ngọc vẫn!

- Đao thứ sáu!

- Trảm Thiên Mệnh!

Đao rơi, 40 tòa tháp phòng ngự hóa thành phế tích.

- Đao thứ bảy!

- Trảm Thiên Địa!

Đao quang vừa bay, tướng lĩnh một phân thành hai, không biết bao nhiêu kiến trúc bị phá hủy, đao quang thậm chí chém rách mặt đất, vết nứt kéo dài tới mấy ngàn mét!

- Đao thứ tám!

- Trảm Tinh Thần!

Hắn đi tới từng bước một, một Trảm Phong Vũ, hai Trảm Tội Ách, ba Trảm Sơn Hà... Cho đến đao thứ bảy, dường như hủy đi hơn phân nửa lãnh địa!

Ngô Trì nhìn thấy tất cả, con mắt đỏ bừng, trái tim nhảy lên phanh phanh, cả người tức giận, khí huyết sôi trào!

Lúc này, đao thứ tám chém về phía Lâm Đại Ngọc!

Lâm Đại Ngọc không động đậy được, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Ngô Trì, trong con mắt dường như mê sảng, nói không nên lời, Ngô Trì cũng không nghe được.

Tại sau lưng cô, đao quang vô tình chém tới! Mắt thấy, sắp hương tiêu ngọc vẫn!

- Động! Động!

Não Ngô Trì điên cuồng chuyển động, thân thể cũng nỗ lực tránh thoát trói buộc! Nhưng ngay cả thời gian cũng dừng lại, anh hùng thuộc tính hơn một ngàn cũng không thể động đậy, huống chi là hắn? Phẫn nộ và lo lắng, Ngô Trì chợt bình tỉnh lại, trong đầu lóe lên linh quang!

... Dường như là đao ý!

Giữa chư thiên vạn giới, vô tận vũ trụ, các thế giới, hệ thống sức mạnh đều có khác biệt, nhưng bất kể là lực lượng gì, đều không thoát khỏi thân thể, linh hồn, tâm linh và ý chí! Hai cái trước đại biểu chính là Thể chất và Tinh thần, chính là biểu hiện trực quan nhất của lực lượng, hai cái sau thì phức tạp hơn nhiều!

Tất nhiên đao khách này sử dụng một loại đao ý nào đó, hơn nữa còn là phiên bản tăng cường hư không, ngay cả thời gian cũng đóng băng được, chín đao, muốn chém giết mọi thứ!

Mà đao ý...Muốn tránh thoát, dù chỉ có 0.1 giây, cũng chỉ có tâm linh và ý chí mới có thể thành công!

- Ý chí! Ý chí!

Con ngươi Ngô Trì đỏ bừng, lòng đang đẫm máu và nước mắt.

Mắt thấy đao quang rơi xuống, trong chớp mắt mũi nhọn buông xuống tại trên đầu Lâm Đại Ngọc!

- Cút!

Đầu Ngô Trì trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không niệm, chỉ có vô tận chấp niệm diễn sinh ra!

Cút!

Lúc đó, thời gian dường như nổ tung một đầu vết rách, Lâm Đại Ngọc khôi phục 0.1 giây, cô nhoẻn miệng cười với Ngô Trì, lực lượng toàn thân hội tụ ở một điểm, thậm chí không từ thủ đoạn, sinh mệnh lực, tuổi thọ, Nhất Khẩu Thôn Thiên Khí, toàn bộ hóa thành một điểm!

Sau một khắc, cô động!

Động, giống như du long, tránh thoát trong chớp mắt đao quang chém xuống, nhảy lên một cái, nhảy lên trời vài trăm mét, bay vụt về phía đao khách! Mãi đến giữa không trung, tóc cô bỗng trắng bệch, thân thể tuổi trẻ hóa thành gầy như xương khô, cả người lập tức già như năm mươi tuổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK