• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện tốt đẹp, hoặc là những việc đã trải qua, cuối cùng sẽ khiến người ta hiểu ra.

Ngô Trì lẳng lặng hưởng thụ giờ khắc an bình này!

Bây giờ là sáu, bảy giờ sáng, nhưng xung quanh vẫn tối đen như cũ! Dưới ánh đèn lờ mờ, trong phòng ngủ đều là khí tức cổ kính.

Không ngờ... thứ Lâm Đại Ngọc muốn tặng cho hắn lại là chính bản thân cô! Không thể không nói... Quá tuyệt vời!

Ngô Trì bắt đầu cười ngây ngô, nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, không khỏi lại vui sướng rên lên.

- Hắc hắc!

Một mình hắn phì cười ngây ngốc.

Không biết có phải là tiếng cười có chút lớn hay không, Lâm Đại Ngọc tỉnh lại, còn buồn ngủ, bên trên gương mặt xinh đẹp còn mang theo hai dòng nước mắt.

- Công tử....

Cô tỉnh táo lại, khuôn mặt ửng đỏ, vội vàng ngồi dậy, tóc dài xốc xếch rơi xuống, dưới cổ trắng nõn lộ ra nửa thân ngọc thướt tha.

- Không ngủ thêm chút nữa sao?

Ngô Trì cười cười, thưởng thức thân thể mỹ nhân nhà mình, hài lòng.

- Còn không phải trách công tử, hôm nay nô gia không muốn dậy, dù sao cũng không có chiến đấu...

Lâm Đại Ngọc hiếm thấy nũng nịu một lần, ôm cổ Ngô Trì, gương mặt xinh đẹp tựa ở trên vai của hắn, tràn đầy yên tâm.

- Được được được! Đại Ngọc ngoan của ta, hôm nay ngươi nằm một ngày, ta cũng theo ngươi!

Ngô Trì cưng chiều ôm eo thon của cô, trong mắt tràn đầy ý cười.

Lâm muội muội mím môi nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cười khúc khích, hiện rõ vẻ thanh xuân. Nhìn thấy tiểu mỹ nhân bỗng nhiên vui vẻ, Ngô Trì hơi nghi hoặc một chút, kinh ngạc nói:

- Làm sao vậy?

- Công tử!

Lâm Đại Ngọc chớp chớp mắt to.

Ngô Trì:

- Hả?

- Công tử!

Cô lại gọi một tiếng, mặt Ngô Trì không khỏi tối sầm, bất đắc dĩ nói:

- Tại sao lại tiếp tục rồi, không phải ta ở đây sao, kêu gọi không ngừng.

- Công tử ghét bỏ nô gia sao?

Bỗng nhiên Lâm muội muội lộ ra vẻ bi thương, thấp giọng nói:

- Cũng đúng, công tử đã đạt được nô gia, chán ghét cũng phải!

- Ấy?

Ngô Trì giật mình, vội vàng muốn giải thích, nhưng hắn chợt thấy khóe miệng Lâm muội muội có chút cong lên..... Cô nương này, lại đang đóng kịch!

- Đừng làm rộn!

Ngô Trì liếc mắt, mở miệng nói:

- Có đói bụng không, ta đi nấu cho ngươi chút bữa sáng.

- Không đói bụng!

Lâm muội muội lắc đầu, lại duỗi ra ngón tay điểm một cái trên mặt Ngô Trì, dường như cảm thấy rất vui, bóp bóp cái mũi của Ngô Trì, lại bóp bóp mặt của hắn.

Bộ dáng nghịch ngợm hoạt bát này trái lại rất khác Lâm muội muội dịu dàng tài trí lúc bình thường. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lấy tuổi tác của cô, hoạt bát một chút mới phải!

Nếu như ở kiếp trước, động một chút lại khóc sướt mướt, nhăn mày giận dữ như thế mới gọi là không bình thường! Nghĩ tới đây, trong lòng Ngô Trì mềm nhũn, cũng mặc cho cô chơi đùa.

Lúc này! Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Tần Khả Khanh bưng đĩa, vừa đi đến vừa nói:

- Công tử, đã dậy chưa? Ta bưng chút bánh bao.

Vào cửa, cô vừa mới nói được nửa câu đã trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt.

Bởi vì vài ngày trước cô cũng thường đưa bữa sáng cho Ngô Trì, cho nên Ngô Trì cho cô quyền hạn trực tiếp vào phòng. Thật không ngờ.....

- Ấy... Thật có lỗi!

Tần Khả Khanh nói không lưu loát, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ ngượng ngùng, trong lòng lại xuất hiện một xíu cay đắng.

- Công tử..... Bữa sáng để ở đâu?

Cô dịu dàng mở miệng, bên trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ u oán nhàn nhạt, Ngô Trì bị cô nhìn thì trong lòng giật mình, chẳng biết tại sao có chút hoảng hốt, vội mở miệng nói:

- Đưa ta đi.

- Ừm!

Tần Khả Khanh bước đến, dưới ánh đèn lờ mờ, áo trắng như tuyết dáng người yểu điệu càng lộ ra vẻ mị sắc, cô đưa khay cho Ngô Trì, sau đó thản nhiên rời đi.

- Ầm!

Cửa phòng khép lại, Ngô Trì nhẹ nhàng thở ra.

Lâm muội muội cũng không khỏi cười một tiếng, dịu dàng nói:

- Công tử sợ cái gì?

- Cũng không có sợ gì cả! Ta mà lại sợ sao?

Ngô Trì vội vàng phủ nhận.

- hả?

Tiểu mỹ nhân kéo dài giọng mũi, nhìn chằm chằm Ngô Trì, làm hắn nuốt ngụm nước miếng, vội vàng cầm lấy một cái bánh bao, nói:

- Ăn đồ ăn đi!

- Được thôi, chỉ là nô gia không còn sức lực nữa.

Lâm Đại Ngọc nằm sấp ở trên người hắn, một mặt ỷ lại.

Ngươi là một người có thể chất hơn một ngàn điểm mà không còn khí lực? Ngô Trì mặt co lại, rất muốn mở miệng chửi bậy một câu, nhưng hắn cũng không có thẳng nam đến mức không có thuốc chữa, trợn tròn mắt, chủ động xé bánh bao, đút từng chút từng chút cho cô ăn. Hành động rõ ràng rất vô vị, nhưng Lâm muội muội như ăn mật, nhìn vô cùng vui vẻ.

Rất nhanh, hai người ăn hết khay bánh bao.

Lâm Đại Ngọc giật lấy khay, ném một cái trên mặt đất, bên trên gương mặt xinh đẹp mang theo một chút mị sắc.

- Công tử, ngươi lâu nhất có thể ở lại đến bao giờ?

- 24 giờ đêm nay thôi!

Ngô Trì trả lời.

Lâm muội muội cười một tiếng:

- Thế thì.. Trong khoảng thời gian này đều bồi ta có được hay không.

- Làm gì?

Ngô Trì giật mình, chỉ thấy tiểu mỹ nhân ngồi dậy, lộ ra thân thể bạch ngọc. Đáp án không cần nói cũng biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK