Không gian tĩnh lặng bao trùm quanh đây, không một người nào lên tiếng, bầu không khí căng thẳng như nuốt trọn cả thế giới này.
Nuốt nước miếng, cô thực sự bị cái không gian này làm cho nổi hết cả da gà lên rồi. Cứ vốn nghĩ bọn họ sẽ như vậy mà nhìn nhau cho đến sáng mai cô trực quay đầu bỏ đi.
- Lãnh Thiên Tuyết, cô biết đúng không?
- Hả? Biết gì cơ?
- Chuyện của Vân Hy...
- Anh nói gì lạ vậy, Bạch Đình Phong? Tôi thì biết được chuyện gì chứ.
-... Vậy sao? Ngồi xuống đây đi.
Vỗ vỗ tay xuống chỗ bên cạnh mình, Lãnh Thiên Tuấn ra lệnh.
Ngoan ngoãn nghe theo lời Thiên Tuấn, cô nhẹ bước đến rồi ngồi cạnh hắn.
Tưởng chừng cái không gian tĩnh lặng này sẽ kết thúc nhưng không phải... nó lại tiếp tục yên tĩnh như ban đầu. Chán nản gập người, đáng lẽ ra cô không nên hỏi họ câu hỏi đó như vậy thì sẽ không phải chịu đựng cái cách tra tấn kinh khủng này... haizz...
Không gian này thật sự rất yên tĩnh, dường như chẳng có âm thanh nào cả khiến người ta có thể ngủ luôn... giống như cô sắp tới vậy...
Ngáp to một cái, cô thật sự buồn ngủ muốn chết rồi...
-... Hy em có muốn nói gì không?
Lâm Dương Vũ bình thường đáng ghét là thế, tưng tửng là thế mà bây giờ tự dưng lại trở nên nghiêm túc lạ thường, hai tay chắp trước gối ánh mắt lạ kì nhìn Trần Vân Hy hỏi.
-...
Vân Hy trông cũng thực lạ, từ lúc bước vào trong này nàng luôn cúi đầu một lần ngước mắt lên nhìn cũng không có. Môi luôn mím chặt, run run. Nhờ câu nói này của Lâm Dương Vũ mà mới ngẩng đầu nhìn nhìn nhưng lại không nói gì tiếp tục duy trì im lặng.
- Em thật sự là không có gì muốn nói với chúng tôi sao?
Loius Vương cuối cùng cũng chịu mở miệng nhưng câu hỏi so với Lâm Dương Vũ cũng không có gì khác biệt lắm.
-...
Im lặng, lại là một khoảng im lặng...
- Mấy người đừng hỏi cô ấy, có gì thì nói thẳng với tôi này.
Là giọng nữ, cuối cùng Cùng Vận cũng lên tiếng. Từ ánh mắt, gương mặt cùng giọng nói đều đánh vào tâm trạng mọi người ở đây, đặc biệt phải nói đến Thiên Tuyết, miệng cô thì thầm:
- Lục Cẩn Nhiên...
Nữ nhân quả thực rất yếu đuối, rất mỏng manh nhưng cũng rất mạnh mẽ đến không ngờ. Đừng nghĩ bạn có thể hiểu hết họ bởi đó vốn dĩ là không thể.
Giống như Cùng Vận bây giờ rõ ràng là đang lệ trào khóe mi nhưng bộ dáng lại kiên định, kiên cường.
- Vậy cô nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao?
Bạch Đình Phong có chút động tâm.
- Tôi với cô ấy chính là như mấy người mình thấy, chúng tôi là thật sự...
- Nói dối, cô chính là đang nói dối. Làm sao có thể chứ, nếu như vậy thì làm sao... làm sao mà cô ấy cùng chúng tôi...
- Thế anh không cảm thấy kì lạ sao? Tại sao mỗi lần cùng cô ấy mấy người các anh lại chẳng nhớ gì ngoài " khúc dạo đầu"?
Lâm Dương Vũ cứng họng, thẫn thờ ngồi xuống, ánh mắt vô định.
- Cô sẽ không lừa dối chúng tôi?
Âm vực thấp, còn ai ngoài Lãnh Thiên Tuấn.
Nhếch mỗi cười đau khổ.
- Này nghĩ tôi sẽ đem cái này ra đùa sao?
Huých huých tay Trần Vân An, cô hỏi nhỏ:
- Cô ấy là ai vậy?
-... Cô không biết cô ấy sao? Cùng Vận, cô ta là Cùng Vận.
Vẫn thắc mắc nhưng có vẻ với khung cảnh này thì cô không thắc mắc được rồi.
Chuyện này thực kì quái, cô từ đầu đến tận giờ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình. Vì cớ gì mà mấy người họ đều phản ứng mạnh như vậy?
Đột nhiên Trần Vân Hy đến quỳ gối xuống trước Trần Vân An, cúi đầu không dám ngẩng lên.
- Anh hai, em xin lỗi. Em biết bản thân thật sự không thể được tha thứ. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ càng không có tư cách mở miệng xin anh cùng mọi người tha thứ cho em... nhưng chỉ mong anh làm ơn đừng nói cho cha biết, em...
* Chát.*
Lấy tay che má phải, môi run run, nước mắt cũng không kìm được mà chảy xuống.
- Đánh anh cũng đánh rồi vậy làm ơn đừng nói cha biết được không? Em van cầu anh...
-...
Dứt lời Trần Vân An liền quay đầu bỏ đi để lại phía sau một Trần Vân Hy như khóc như cười.
Nước mắt vẫn chảy dài, môi vẫn tiếp tục cười nhưng là nụ cười của tủi nhục, của đau khổ tột cùng. Nhìn thấy cảnh này Cùng Vận ở phía sau nhìn không được đành một, hai bước đến bên nàng ôm nàng vào lòng an ủi.
Lãnh Thiên Tuấn nhắm mắt xoa thái dương, Lâm Dương Vũ lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, bạch Đình Phong cúi đầu không nói, Loius Vương quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa chỉ có Hàn Tử Thiên vẫn nhất nhất im lặng không nói cũng không biểu cảm gì cả.
Cô là nên trở về phòng hay là ở lại đây nhìn cảnh bi thương này?
- Về phòng đi, tôi dẫn hai người về phòng.
Chủ động giúp đỡ người khác không phải là lần đầu tiên nhưng giúp đỡ đỡ Vân Hy thì quả thực đúng là lần đầu tiên của cô.
- Cảm ơn...
Nhẹ cảm ơn một tiếng, Vân Hy vừa đưa tay nắm lấy bàn tay cô thì bị Cùng Vận gạt phăng ra, cô ta lớn tiếng:
- Không cần, chúng tôi không cần cô giúp đỡ. Không cần phải giả bộ nhân nghĩa, muốn sỉ nhục thì làm đi.
- Sỉ nhục gì chứ?
- Cô lại còn giả bộ ngây thơ, chuyện chúng tôi là less, chúng tôi yêu nhau không phải cô đã biết rồi thông báo cho đám người này rồi sao? Đi nào Hy, tôi đưa em đi khỏi nơi này.