- Tiểu thư, cô mau dậy, mọi người đang chờ cô! - Cô hầu nhẫn nại bên cửa tiếp tục gọi.
- zzzzz.... zzzz - Nhưng đáp lại cô hầu vẫn là tiếng thở đều nhẹ của cô.
- Tiểu thư, người mau dậy! - Cô hầu đen mặt, trực tiếp mở cửa dáng vẻ dọa người bước vô phòng của cô mà lôi cô dậy. Đừng hỏi cô hầu tại sao lại dám làm vậy, đơn giản chỉ là do từ lúc tiểu thư của cô từ bệnh viện trở lại tính tình theo đó cũng khác hẳn trở nên dễ chịu hơn.
- Á á á, chị làm gì vậy? - Cô mắt nhắm mắt mở với quả đầu bù xù ngước mặt lên hỏi cô hầu.
- Không có gì thưa tiểu thư! Tôi chẳng qua chỉ muốn kêu cô dậy nên mới làm vậy. - Cô hầu bày bộ dáng thản nhiên như việc làm vừa rồi của mình chẳng có gì sai.
- Ách, nhưng chị có cần độc ác như vậy không? - Cô đưa ánh mắt cún con dành cho cô hầu, mong sao nhận được được chút thương cảm.
- Tôi có độc ác sao, tiểu thư? - Cô hầu nhướn mày về phía cô, hỏi.
- Chị.... chị..... chị làm em tức chết mà! Hứ. - Cô bày bộ dạng trẻ con, ngồi lì trên giường mà ăn vạ.
- Tôi nào dám chọc tức cô, nhưng mong tiểu thư mau xuống nhà dùng bữa sáng mọi người đã chờ cô lâu lắm rồi. Bà chủ có nhờ tôi nhắn với cô rằng: " Cắt thẻ". - Cô hầu nói như bay rồi dừng lại nhấn mạnh vào từ " cắt thẻ".
" Vèo" như một cơn gió cô bay một cái vô nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân.
~~~~~ 15 phút sau ~~~~~
- Con xuống rồi, đừng cắt thẻ nha mẹ. Nha nha nha! - Chạy thật nhanh xuống bếp với một chiếc áo sơ mi màu trắng kết hợp với yếm bò, cô dùng hết sức cố nói lên thật to. Đừng hỏi cô tại sao ở nhà mà lại mặc như vậy, thôi cho cô xin nha, đây là bộ quần áo tử tế nhất mà cô thấy trong tủ của nguyên chủ đọ.
- Hửm, gì vậy? - Quay đầu nhìn đứa con gái của mình bà không khỏi cảm thấy buồn cười, con gái của bà từ lúc nào lại trở nên đáng yêu như vậy nga~~~~
- Hộc... hộc.... đừng...... mẹ...... đừng cắt thẻ của con nha! Từ lần sau con hứa dậy sớm. - Cô vừa thở gấp vừa nói, mọi người phải hiểu một điều rằng, cô chạy như vậy thực sự mất rất nhiều sức nga~~~~
- Mẹ có nói sẽ cắt thẻ của con sao? - Bà tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi cô con gái của mình.
- Nhưng chị ấy nói vậy mà....... Nhưng mẹ lại nói không có vậy......hừm........... Á Á Á Á chị dám lừa em!! - Cô đưa ánh mắt nhìn về phía cô hầu đã gọi mình dậy, cả người ngẩn ra suy nghĩ rồi hét toáng lên, chạy đến rượt cô hầu đó.
- Tiểu thư Lãnh Thiên Tuyết của Lãnh gia đây sao, thật ngu ngốc, cô nghĩ mình đang làm cái quái gì trong nhà vậy? - Lãnh Thiên Tuấn bước từng bước tiêu soái xuống cầu thang hướng phòng bếp mà tiến tới, trên miệng không quên nở nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ.
- Còn anh thì sao? Anh trai, buổi sáng "" vui vẻ""! - Nghe giọng nói lành lạnh, vô cảm của Thiên Tuấn chất chứa trong đó có sự khinh bỉ dành cho cô, cô liền dừng ngay việc rượt đuổi với cô hầu mà quay phắt người lại, người đối người, mặt đối mặt, mắt đối mắt với Thiên Tuấn.
Cả hai đứng đó một lúc chỉ để trao cho nhau ánh mắt đầy ""thương mến"".
- Hai đứa thôi đi, Tuấn nhi con không nên ăn nói như vậy với em gái của mình, thật không nên! - Bà Minh Châu chịu không nổi tình cảnh này liền nghiêm khắc nhìn hai đứa con của mình mà dăn dạy, bà biết hai đứa con của bà vốn dĩ không yêu mến gì nhau, đặc biệt là Thiên Tuấn nó ngày càng không ưa gì Thiên Tuyết sau lần va chạm không đáng có của Thiên Tuyết với Tiểu Hy.
- Hừ! - Thiên Tuấn hừ lạnh rồi bước tới ngồi vào vị trí của mình trong bàn. Cô thấy hắn không làm gì nữa thì liền tung tăng về vị trí của mình, sau đó còn không quên đi đằng sau Thiên Tuấn mà bày ra đủ mọi loại mặt, trong miệng còn nhai đi nhai lại lời Thiên Tuấn nói với mình.
Ngồi vào chỗ của mình, nhìn qua một lượt các món được bày lên bàn cô thật muốn nhét tất chúng vô bao tử của mình nha~~~~ món nào cũng ngon như vầy thì xin thứ lỗi cho cô là cô không thể giữ cái dáng chuẩn này của nguyên chủ rồi. Nuốt nước miếng một cái, cô nhanh chóng mời cơm mẹ của mình rồi cúi đầu xuống ăn lấy ăn để. Vẻ mặt của cô đầy mãn nguyện khi được ăn ngon, miệng thì đầy ứ thức ăn, tâm tình của cô cũng vui vẻ lạ thường, nhưng đang ăn thì....
- Tiểu Tuyết, năm nay con đã bước vào năm cuối của cấp 3, con định chọn những môn học nào cho mình, con mau chóng chọn đi bởi không phải là con sắp đến ngày tựu trường rồi sao? Tính đi tính lại cũng chỉ vỏn vẹn một tuần nữa thôi là con bắt đầu học rồi đấy! - Bà Minh Châu tốt bụng nhắc nhở đứa con gái của mình về lịch học hành trong những ngày tháng sắp tới.
Ngay lập tức ""phụt"", thức ăn trong miệng cô liền bay hết vô mặt của Thiên Tuấn.
- Ya, á! Cô nghĩ mình vừa làm cái gì vậy, sao cô dám phun hết thức ăn vào mặt tôi. Cô chán sống rồi sao, Lãnh Thiên Tuyết! - Thiên Tuấn gầm gừ tức giận hét vô mặt của cô, điều này chính như là đang hạ nhục hắn vậy từ trước đến giờ chưa có ai dám làm vậy với hắn.
- Ôi, ôi tôi xin lỗi tôi không cố ý! - Cô hoảng hốt vội đưa khăn giấy cho Thiên Tuấn lau rồi quay qua nói với mẹ mình:
- Mẹ à, con không muốn đến trường con có thể tự học ở nhà, nha mẹ nha, đi mà! - Cô mè nheo với bà. Nghĩ sao, nghĩ sao mà cô lại đến trường học vậy trời. Cô đẹp nhưng đâu có ngu, cô đâu muốn đến trường để ăn đủ ánh mắt của mọi người dành cho mình, vì vậy nên cô dù có chết cô cũng nhất quyết không đến trường đâu.
- Nhưng con,...... haizzz thôi được rồi, mẹ sẽ cho con học ở nhà được chưa! - Bà định phản bác nhưng rồi lại đổi ý khi thấy được bộ dạng của cô đang ra sức để thuyết phục bà.
- Dạ được, dạ được. Con hứa sẽ cố gắng học nga~~~~~ - Cô vui mừng nhảy cẫng lên nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu thì đã bị Thiên Tuấn đạp đổ. * sau khi anh nhà đã tân trang lại nhan sắc của mình*
- Aiyo, tôi thật không ngờ có một ngày Lãnh tiểu thư đây lại chăm chỉ quyết tâm học tập như vậy, hay.......... là để tôi mời gia sư đến đây giúp Lãnh tiểu thư một tay để việc học thuận lợi hơn. Mẹ, con nói như vậy có được không? - Thiên Tuấn nghe được liền tổ vẻ mỉa mai nói.
- Không không, không cần, anh hai không cần hao tầm phí lực cho đứa em gái vô dụng này! - Lời của hắn vừa thốt ra cô liền một mực từ chối, làm gì có chuyện hắn lại tốt như vậy với cô, chắc chắn cái tên giả sự hắn nói sẽ chẳng tốt đẹp gì hay nhỡ đâu lại là một tên sát thủ hắn đưa tới ám sát cô thì sao?
- Tiểu Tuyết, anh hai của con đã có ý tốt như vậy con không nên từ chối. Thiên Tuấn mẹ thấy ý của con cũng không tồi, cứ như vậy đi, mai sẽ bắt đầu! - Bà quay qua nhắc cô rồi tỏ vẻ đồng ý với Thiên Tuấn.
- Nhưng.... nhưng con..... con..... thôi được rồi, còn đồng ý! - Vốn dĩ cô định không đồng ý nhưng lại bắt gặp ánh mắt mắt đầy " yêu thương" của mẹ mình thì liền bất đắc dĩ đồng ý.
~~~~~~~ Sáng hôm sau ~~~~~~~~~
- Aiyo, cái tên gia sư kia sao mãi không đến vậy! Đừng tưởng mình giỏi mà kiêu nha, loại người gì đâu mà trễ hẹn dữ!! - Cô nằm dài trên ghế salon mà than vãn kêu ca.
- Thực kiêu như vậy sao? - Bỗng một giọng nói lạ hoắc đầy chất phong lưu vang lên.
- Đúng vậy đó, là rất kiêu đọ! - Dường như không phát hiện ra sự khác lạ cô vô từ trả lời.
- Nhưng tôi đâu có vậy! - Tiếng nói tiếp tục vang lên.
- Nè,.... - Vừa nói cô vừa ngẩng đầu lên thì lập tức kêu lên....
- AAAAAAAAAA AAAAAAAAAA, ngươi là ai mà dám vô đây, người đâu có trộm, trộm, có ưm..... ưm.....
- Suỵt! Im lặng tôi là gia sư của cô. - Người đàn ông vội nhảy dựng lên bịt miệng cô, cô thì ngạc nhiên đến mức mắt mở to trợn ngược cả lên...............
~~~~~~~ Hết chương rồi ạ ~~~~~~~~
Thông báo khẩn: Vì sắp tới mình có kì thi học kì 1 nên sẽ tạm ngừng đăng truyện trong một thời gian. Xin lỗi các bạn đọc, cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện. Thân ^^