Sở Ngọc Khê tưởng tượng hình ảnh kia như đã thấy được dáng vẻ Sở Ngọc Lang bị thương, mặt toàn máu, ôm mặt khóc tu hu.
Trên mặt nàng ta xuất hiện khoái cảm khi trả thù thành công.
Tư Mã Tĩnh ôm cánh tay, cười lạnh.
Chờ xem, Sở Ngọc Lang sẽ cho ngươi biết rốt cuộc là ai sẽ là người che mặt khóc rống!
Sở Nham không quan tâm Sở Ngọc Lang ra sao, nhóc ta chỉ muốn biết đứa ngốc kia sẽ thế nào.
Nhóc ra xoa xoa tay hỏi: “A tỷ, chúng ta phải làm thế nào?”
Sở Ngọc Khê hứng thú bừng bừng nói về kế hoạch của mình, bắt đầu từ để tiếp cận Sở Ngọc Lang rồi làm nàng buông lỏng cảnh giác ra sao, đến thực thi kế hoạch, thoát khỏi hiềm nghi thế nào.
Nàng ta càng nói tinh thần càng phấn chấn, chủ ý càng lúc càng độc, căn bản không dừng được.
Tư Mã Tĩnh bị nhốt ở sau mặt tủ, nghe nàng ta thao thao bất tuyệt nói hai canh giờ. Hắn nhìn sắc trời, sắc mặt từ bực bội ban đầu dần dần chuyển sang lạnh lùng. Sắp trưa rồi, hắn còn muốn đi Quan Sư Viện ăn cơm với Sở Ngọc Lang.
Cuối cùng, cửa thư phòng bị người gõ vang.
“Ai đó!” Sở Ngọc Khê đang nói vui vẻ thì bị người ta cắt ngang, tức giận hỏi.
Tỳ nữ kia ở bên ngoài cao giọng nói: “Tiểu thư, đến giờ dùng bữa. Phu nhân đã cho phòng bếp làm đồ mà ngài thích rồi.”
Nghe vậy, đôi mắt Sở Nham lập tức sáng lên: “A tỷ, hôm nay chắc chắn có thiên tô thủ, chúng ta mau đi ăn cơm đi.”
Nhóc ta nghe a tỷ nói cả buổi, đã đói bụng từ lâu.
Tư Mã Tĩnh đợi trong chốc lát, nghe thấy tiếng Sở Ngọc Khê lầm bầm nói chuyện, sau đó cửa kẽo kẹt một tiếng đóng lại. Rất nhanh sau đó, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Tư Mã Tĩnh từ sau ngăn tủ đi ra. Hắn cũng không vội đi ra ngoài mà quen cửa quen nẻo tìm kiếm trên giá sách.
Sau bình phong, có một chậu hoa cực lớn, bên trong trồng một cây khá giống quất. Cây kia quá lớn, tán cây rậm rạp xanh um tươi tốt, che đậy một khoảng rất lớn.
Ở chỗ này sao lại đặt một thân cây to như vậy, có vẻ không phải trang trí trong thư phòng.
Tư Mã Tĩnh xoay chuyển suy nghĩ, duỗi tay sờ soạng trên mặt tường mà tán cây dựa vào. Quả nhiên hắn sờ được một ngăn bí mật, hắn mở ngăn bí mật ra tiếp tục mò mẫm, thuận lợi sờ thấy một quyển sách hơi mỏng ở bên trong.
Sở Hoa quả nhiên đần hơn đại ca ông ta nhiều, giấu đồ kém hơn rất nhiều.
Hắn móc ra, xem qua một lượt. Hiện tại không thể mang thứ này ra ngoài, vẫn chưa biết khi nào hắn mới có thể đổi trở lại. Nếu để Sở Hoa phát hiện mất đồ quá sớm, sợ là sẽ rút dây động rừng.
Tư Mã Tĩnh dứt khoát cầm một cây bút trên giá bút, cho một ít nước vào nghiên mực, lại rút một tờ giấy Sở Nham luyện chữ ra để sao chép.
Cổ tay hắn quay cuồng, tốc độ cực nhanh, nhưng mà chữ lại không hề xấu, thiết họa ngân câu, mạnh mẽ hữu lực.
Tư Mã Tĩnh để lại đồ vào chỗ cũ, đi đến bên cửa sổ. Hắn mở cửa sổ, xoay người nhảy ra ngoài.
Thời tiết này quá nóng, Sở Ngọc Lang không ăn uống gì, sai phòng bếp làm chút nước ô mai ướp lạnh. Trong chốc lát Trĩ Nhi đến thì lại dùng đồ ăn với cậu nhóc.
Canh giờ còn sớm, rảnh rang hiếm có, Sở Ngọc Lang ngồi ở nhà chính cầm chỉ thêu túi tiền.
Bên cạnh có hai tỳ nữ váy xanh đứng quạt cho nàng. Sau bình phong cao lớn tinh xảo, một tỳ nữ ngồi quỳ, đang cúi đầu bàn tay trắng nhỏ dài đánh đàn.
Tỳ nữ thấy Tư Mã Tĩnh, còn không kịp báo cho Sở Ngọc Lang, người cũng đã lại đây.
“A tỷ, đệ đã trở về!”
Tư Mã Tĩnh bước đi nhẹ nhàng, ngồi thẳng xuống ghế bên cạnh Sở Ngọc Lang.
“Khát nước rồi, trên bàn có nước ô mai.” Sở Ngọc Lang ngẩng đầu cười.
Tư Mã Tĩnh cầm lấy chén nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy vừa chua vừa ngọt, khó uống chết đi được. Hắn buông chén, đang nghĩ ngợi phải nói về việc Sở Ngọc Khê thế nào với Sở Ngọc Lang thì nhìn thấy Sở Ngọc Lang đang thêu gì đó.
Hắn thò đầu sang nhìn.
Trong rổ đặt chỉ tơ tằm tốt nhất, màu sắc tươi đẹp. Trong tay Sở Ngọc Lang cầm một cái khung căng vải thêu không lớn, bàn tay thon dài trắng nõn, cầm một cái kim cực nhỏ đâm lên đâm xuống ở khung căng vải thêu. Rất nhanh, hình vẽ xinh đẹp dần dần thành hình trên vải dệt không lớn.
Này không giống đồ vật của nữ nhi gia, chẳng lẽ là thêu cho hắn?
Núi xa mây khói, hạc trắng bay qua. Tiên hạc đại biểu cho phú quý, trường thọ.
Tư Mã Tĩnh không quá thích con chim này, cảm thấy tục khí giống đạo sĩ bèn thuận miệng nói: “Con chim này quá xấu, đệ không thích. Không thể đổi cái khác à? Cá chép gấm rất đẹp.”
Cá chép gấm mà hắn nuôi ở hồ Bích Ba rất ngoan, thêu lên tất nhiên cũng rất đẹp.
“Cái này không phải cho đệ, là quà sinh nhật, vẫn là thế này tốt.” Sở Ngọc Lang thuần thục thắt nút chỉ, cắt chỉ: “Nếu Trĩ Nhi muốn túi tiền, chờ vài ngày nữa, a tỷ lại cho thêu một cái khác cho đệ.”
Quà sinh nhật, quà sinh nhật ai?
Tư Mã Tĩnh nhíu mày, sau đó thoáng nhìn bên góc vải dệt cho chữ “Huân” cực nhỏ. Chữ này mới đánh dấu, còn chưa thêu, chữ được bút vẽ lên nhìn còn chưa quá rõ.
Được lắm! Hóa ra là tặng tình lang, không trách được từng đường kim mũi chỉ đều thêu tỉ mỉ như vậy.
Ý cười trên mặt Tư Mã Tĩnh lập tức lạnh xuống.
Trĩ Nhi đến, Sở Ngọc Lang tất nhiên không làm việc riêng ném người ở một bên không quan tâm. Nàng thu rổ kim chỉ lại, bảo Tô Chỉ cầm xuống.
“Làm sao vậy, cau mày?” Sở Ngọc Lang buồn cười. Không phải vừa rồi còn tốt à, đứa nhỏ này đổi sắc mặt thật nhanh mà.
Trong lòng Tư Mã Tĩnh cười lạnh, nuốt lời muốn nói về.
Sở Ngọc Khê muốn ra tay với Sở Ngọc Lang, liên quan gì đến hắn. Đều là nữ nhân Sở gia, tranh đấu với nhau không phải rất tốt à? Vì sao hắn phải giúp đỡ Sở Ngọc Lang?
Nghĩ vậy, Tư Mã Tĩnh ý thức được mình lại tự nhập vai vào nhân vật đứa ngốc kia, vậy mà thật sự coi Sở Ngọc Lang thành a tỷ?
Hắn chưa bao giờ thích ăn tôm, cũng không thích những thứ ngọt ngấy này.
“Không có gì, trời nóng quá ạ.”
Tư Mã Tĩnh quay mặt đi, lảng tránh tầm mắt của Sở Ngọc Lang. Hàng mi dài hơi cụp giấu đi vẻ không vui, hắn cầm lấy chén trên bàn, uống một ngụm lớn nước ô mai.
Sở Ngọc Khê thực hiện được kế sách cũng tốt. Không biết sau khi Sở Ngọc Lang hủy dung mạo, Tư Mã Huân còn có thể thâm tình chân thành giống bây giờ không.
Sở Ngọc Khê nghỉ ngơi một ngày, cởi bỏ bố y khi thanh tu ở đạo quán, một lần nữa thay váy lưu tiên hoa lệ, giữa tóc cài bộ diêu ngọc, trên tai là minh châu lóng lánh, cổ tay đeo vòng ngọc ôn nhuận.
Nàng ta truyền tin cho tỷ muội trong phủ, mời đến Tử Lâm Viện của nàng ta tụ tập ngắm hoa sen.
Sở gia vẫn luôn có truyền thống như vậy, vì bảo đảm tình cảm hài hòa hữu ái giữa tỷ muội gia tộc, không đến mức mới lạ. Mỗi cách một đoạn thời gian, sẽ có một tỷ muội phát thư mời mọi người tụ tập.
Sở Ngọc Khê ở trên đạo quán mấy tháng, lâu như vậy không gặp, đúng là nên gặp một lần gắn bó cảm tình không tồn tại.
Sở Ngọc Lang cũng đi. Hôm qua vội vàng gặp qua ở chỗ tổ mẫu, lúc ấy trên mặt vị lục muội muội này tô son điểm phấn, làm sắc mặt tái nhợt như quỷ, cũng không thấy rõ rốt cuộc thay đổi như nào.
Nàng rất rõ ràng tâm tư của vị lục muội muội này, đơn giản là muốn giả vờ đáng thương, làm cho tổ mẫu mềm lòng. Nhưng nàng ta dùng sai chỗ rồi, tổ mẫu nhìn thì hiền lành, thực tế cũng không phải là người dễ mềm lòng.
Đến Tử Lâm Viện của Sở Ngọc Khê đã nhìn thấy có không ít tỷ muội ở đó. Những tỷ muội này thấy Sở Ngọc Lang, vội vàng ngoan ngoãn vấn an.
Sở Ngọc Khê nghe hạ nhân nói Sở Ngọc Lang tới, lập tức đeo nụ cười dối trá, đi lên đón.
“Trưởng tỷ đến rồi, muội chờ tỷ lâu lắm rồi đó.”
“Là ta đã tới chậm.” Sở Ngọc Lang cười ôn hòa.
Vô sự hiến ân cần, không trộm cũng là cướp. Một tiếng trưởng tỷ này, nàng không gánh nổi.
“Sao có thể chứ, bây giờ còn sớm mà.” Giờ phút này Sở Ngọc Khê hoàn toàn không nhớ rõ nàng ta chửi rủa nguyền rủa Sở Ngọc Lang như thế nào lúc ở đạo quán.
Đang nói chuyện, Sở Ngọc Lang đột nhiên cảm thấy tay áo mình bị người ta kéo. Sở Ngọc Lang cúi đầu nhìn, vẻ mặt kinh ngạc.
“Trĩ Nhi, sao đệ cũng tới?”
Tư Mã Tĩnh nhìn nàng, mím môi, qua lúc lâu cũng không nói ra lời mình muốn nói. Thấy Sở Ngọc Lang vẫn luôn kiên nhẫn nhìn hắn, rốt cuộc hắn thuyết phục bản thân, hắn đến đây không phải vì không yên tâm, là bởi vì hắn muốn tận mắt nhìn thấy Sở Ngọc Lang trúng chiêu.
Đúng, chính là như vậy! Hắn chuẩn bị khoanh tay đứng nhìn, ở một bên nhìn Sở Ngọc Lang bị đẩy đụng vào trên tảng đá bén nhọn cắt qua mặt.
“Đệ muốn đi chơi với a tỷ. Sao các tỷ có thể không dẫn đệ theo chứ!” Tư Mã Tĩnh ngẩng đầu nhìn Sở Ngọc Lang, bàn tay kéo góc áo nàng không buông.
Sở Ngọc Khê nhìn Tư Mã Tĩnh, ánh mắt chợt lóe, giả lả cười: “Trĩ Nhi cũng đến rồi, vừa hay ở lại chơi luôn. Nham nhi cũng ở đây đấy, các đệ có thể nói chuyện với nhau.”
Tư Mã Tĩnh khinh thường. Hắn và Sở Nham có thể có nói gì chứ. Hắn đến xem Sở Ngọc Lang.
Thấy đứa ngốc này còn không cả thèm liếc mình một cái, Sở Ngọc Khê cảm thấy vô cùng nhục nhã, vậy mà mình bị một đứa ngốc làm lơ.
Có lẽ là ánh mắt Sở Ngọc Khê quá mức hung ác, Sở Ngọc Lang nhìn thấy Trĩ Nhi sợ hãi nghiêng người đứng ra phía sau mình. Nàng nhíu mày, nhìn Sở Ngọc Khê, nói: “Lục muội muội, nếu không chào đón, chúng ta đi về trước.”
“Đâu có chứ! Mọi người đều là tỷ muội, trước đó nghe nói đầu óc Trĩ Nhi đã tốt, muội còn chưa gặp đó.” Sở Ngọc Khê cười tủm tỉm nói.
Mấy người vừa nói vừa vào sân.
Tư Mã Tĩnh nhìn thấy cỏ dại xanh um tươi tốt trên mặt đất, trong lòng tính toán Sở Ngọc Khê sẽ động thủ vào lúc nào.
Một chiêu này của nàng ta tên là đục nước béo cò. Chỉ cần người đủ nhiều, cơ hội của nàng ta cũng nhiều, xen lẫn trong trong đó khó có thể phát hiện là nàng ta động tay, sau đó còn tiện vu oan giá họa.
Đặc biệt nơi này là địa bàn của Sở Ngọc Khê, tỳ nữ ở đây đều là người của nàng ta.
Mà hiện tại Sở Ngọc Lang có vẻ như không hề phát hiện, vậy mà bị Sở Ngọc Khê dẫn đi rồi.
Tư Mã Tĩnh hoài nghi nhìn Sở Ngọc Lang. Không phải nàng rất lợi hại à, sao trò xiếc nhỏ này lại không nhìn ra nhỉ?
Sắc mặt Sở Ngọc Lang bình tĩnh, bên môi treo nụ cười khéo léo. Nàng nắm tay Tư Mã Tĩnh, đi theo phía sau Sở Ngọc Khê, bước đi tao nhã nhanh nhẹn.
Tu dưỡng của những gia đình thế gia là dù Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc, mà nàng căn bản chưa từng đặt Sở Ngọc Khê ở trong lòng.