Triệu thị đẩy tỳ nữ ra, để người hầu đi theo phá cửa. Sau đó dẫn người hùng hổ đi vào.
Biệt viện này được xây rất đẹp, hậu uyển với hành lang, xa hoa lộng lẫy.
Mấy ngày nay Sở Hoa làm lụng vất vả quá độ vì chuyện triều đình, hơn nữa ông cụ trong nhà có ý lập Thế tử, các loại chuyện chồng chất ở lên nhau khiến ông ta phải lâm tâm khổ tứ nên mới muốn đến biệt viện này tiêu khiển một ngày.
Ông ta đang uống trà chơi cờ với Loan Nhi. Đột nhiên thấy người từ hậu viện xông vào, phụ nhân cầm đầu y phục chỉnh tề, mặt đầy vẻ mặt phẫn nộ.
Triệu thị đang giận dữ, tiến vào liếc mắt một cái nhìn thấy Sở Hoa ngồi ở trong viện chơi cờ với người ta, đối phương là nam tử mặt mày thanh tú, lại không thấy nữ tử khác.
Bà ta không khỏi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Sở Hoa đứng bật dậy, tức giận mắng: “Triệu thị, nàng làm gì đấy!”
Không chất vấn được người khác, ngược lại bị người khác chất vấn.
“Ông…” Triệu thị giật mình, lập tức nhận ra mình bị người ta gài bẫy. Bà ta đưa thư trong tay ra theo bản năng.
“Đây là thư mà sáng nay tỳ nữ nhặt được ở ngoài cửa, nói ông nuôi ngoại thất ở đây...”
Sở Hoa nhìn thấy bức thư quen thuộc, lập tức biến sắc hốt hoảng nhận lấy, quả nhiên là thư ông ta viết cho Loan Nhi trước kia. Lại liên hệ đến lời Triệu thị, trong lòng Sở Hoa lập tức lạnh một nửa.
Người tên Loan Nhi tất nhiên cũng thấy được chồng giấy viết thư kia, sắc mặt nháy mắt cũng thay đổi. Ông ta không thể ngờ được đồ này rõ ràng nằm trong mật thất của ông ta, vì sao lại xuất hiện trong tay Triệu thị.
Ông ta không rảnh giải thích gì với Triệu thị mà bảo Triệu thị dẫn người nhanh chóng về phủ. Ông ta muốn hỏi Loan Nhi cho rõ ràng, sao chỗ thư này lại bị lọt ra ngoài.
Mãi đến quá nửa buổi trưa, Sở Hoa mới vội vàng từ biệt viện trở về.
Tư Mã Tĩnh nhàn nhã ngồi ở nhã gian quán trà, nghe gã sai vặt sau bình phong cung kính nói chuyện xảy ra ở biệt viện.
Hắn hơi nhếch mày, hờ hững xoay chén trà trong tay.
“Triệu thị này đúng là ngu.”
Rõ ràng đến vậy rồi mà còn có thể bị Sở Hoa lừa qua được.
Nhưng mà không quan trọng, chờ một thời gian nữa hắn lại thả ra vài tin giá họa cho Sở Nam thì mục đích của hắn cũng đã thành công rồi.
Bên cạnh, Bạch Li và Vu Thù cung kính đứng ở một bên.
Tư Mã Tĩnh làm Thái Tử bẩm sinh như đã có năng lực chế ngự kẻ dưới. Cho dù hiện tại hắn ở trong người một đứa bé, rời khỏi tầm mắt của Sở Nam và Sở Ngọc Lang, hắn vẫn có thể hô mưa gọi gió.
Gã sai vặt bên ngoài bẩm báo tình huống biệt viện với hắn, đúng là mật thám mà hắn xếp vào khi còn làm Thái Tử. Cho dù ở bên ngoài, không có mật ấn, nhưng còn có cách liên hệ khác.
Rời khỏi tầm mắt của Sở Ngọc Lang mới ngắn ngủi hơn nửa tháng, lưới của Tư Mã Tĩnh đã quăng xuống hết rồi.
Mà hiện giờ chỉ chờ thu lưới. Bởi vì không biết khi nào có thể đổi về, hắn tạm thời chỉ chuẩn bị chặt một cánh tay là Tam phòng trước. Chờ sau khi đổi về, lại động đến toàn bộ Sở gia.
Trong đầu chợt hiện lên bóng dáng Sở Ngọc Lang, hắn nhíu mày, trong khoảng thời gian này mình thật sự quá mức quan tâm đến nàng rồi.
Chờ không lâu sau, rất nhanh chuyện Sở Hoa nuôi luyến sủng ở biệt viện đã bị truyền ra, nếp sống đương thời vốn là như vậy, nuôi mỹ nhân cũng coi như là phong lưu diễm văn. Ở bên ngoài không gây nên động tĩnh lớn lắm, nhưng ở Sở phủ thì lại khác.
Hình tượng nghiêm túc mà Sở Hỏa ngày thường xây dựng trước mặt trưởng hạ nhân và tiểu bối đã bị hủy sạch trong một sớm một chiều.
Ngay cả Sở Ngọc Lang cũng nghe được những lời đồn này. Lúc đó nàng đang ở trong viện thêu túi tiền, nghe thấy chuyện này còn hơi sững người.
Tuy rằng nuôi luyến sủng trong giới huân quý chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện không đàng hoàng, mà tính tình tổ phụ cương trực từ trước đến nay căm thù những chuyện như này đến tận xương tuỷ.
Nàng cầm kim thêu, nhíu mày nghĩ rốt cuộc là ai ra tay với Tam phòng.
Phản ứng đầu tiên của nàng là việc này có thể là việc làm của phụ thân, nhưng lại không quá giống. Từ trước đến nay phụ thân cực kỳ bảo vệ huynh đệ, cho dù ông ấy không thích Tam phòng thì cũng sẽ không làm ra loại chuyện có thể hủy danh dự Sở gia.
Phụ thân thường nói Sở gia là một thể.
Như vậy, rốt cuộc chuyện này là ai làm?
Nàng đang nghĩ ngợi thì Tư Mã Tĩnh đã về. Hai người ăn cơm với nhau như không có việc gì xảy ra.
Sở Ngọc Lang tất nhiên sẽ không để những việc dơ bẩn đó lọt vào tai ấu đệ. Nàng cười bảo Trường Dung đi chuẩn bị canh băng mai.
Tư Mã Tĩnh thấy nàng lại đang thêu túi tiền kia, sắc mặt vốn vui sướng lại trầm xuống, hắn cúi đầu không lên tiếng ngồi ở một bên.
Sở Ngọc Lang chú ý đến nét mặt hắn không đúng, buồn cười nói: “Làm sao vậy?”
Chỉ là một cái túi thơm, vậy mà tỉ mỉ thêu lâu như vậy. Tư Mã Tĩnh không trả lời nàng, tự rót cho mình một chén trả.
Sở Ngọc Lang nhìn túi thơm trong tay, hơi bất đắc dĩ. Sao đứa nhỏ này vẫn bá đạo như vậy sao?
“Trường Dung, đi nhà kho lấy nguyên liệu đến. Ta cũng làm cho Trĩ Nhi một cái.”
Lúc này sắc mặt Tư Mã Tĩnh mới đẹp hơn tí, hắn nói: “Phải đẹp hơn hắn.”
“Đệ muốn thế nào cũng được.” Sở Ngọc Lang buồn cười, giọng điệu chất chứa sự dung túng.
Trường Dung rất nhanh đã cầm nguyên liệu đến. Sở Ngọc Lang để Tư Mã Tĩnh tự chọn, Tư Mã Tĩnh rất có hứng thú nhìn chỗ nguyên liệu này. Sở Ngọc Lang nói với hắn về khuynh hướng cảm xúc màu sắc của nguyên liệu, cái nào để làm chính, cái nào để lót trong.
Trước kia, Tư Mã Tĩnh chưa từng quan tâm mấy thứ này, nhưng nghe Sở Ngọc Lang nói tỉ mỉ, vậy mà hắn không cảm thấy nhạt nhẽo. Thậm chí hắn miêu tả cá chép gấm trong hồ Bích Ba với Sở Ngọc Lang, chúng nó là thú cưng duy nhất hắn nuôi khi con bé. Hắn không nói thẳng về những con cá chép gấm đó, mà là mượn cá chép gấm trong hồ sen ở Sở gia để miêu tả.
Sở Ngọc Lang nghe một lúc thì nhíu mày. Hóa ra ngày đó Trĩ Nhi muốn đi xem cá chép gấm nên mới mới chạy đến bên hồ sen?
Uổng cho nàng lâu như vậy mà không biết Trĩ Nhi thích mấy thứ này. Nàng nghĩ để ngày mai sẽ sai người đi tạo một hồ cá to, vớt mấy con đưa đến trong viện của Trĩ Nhi.
Hai người ngồi ở sân, thảo luận màu sắc và hoa văn của túi tiền, chớp mắt sắc trời đã tối sấm.
“Làm cho đệ trước, làm xong mới có thể làm cho hắn ta.” Lông mày Tư Mã Tĩnh hơi nhếch lên, khuôn mặt trẻ con vô cùng bá đạo.
“Sao cái này cũng muốn tranh nữa à?” Sở Ngọc Lang bất đắc dĩ vỗ trán.
Từ trước đến nay tính cách Tư Mã Tĩnh là nói một không hai, hắn lười biếng híp mắt, nhìn Sở Ngọc Lang với vẻ uy hiếp.
Nét mặt kia đúng là rất có vài phần lực uy hiếp, nhưng mà đừng dùng khuôn mặt non nớt như vậy thì tốt hơn.
Sở Ngọc Lang bị biểu cảm này của hắn chọc cười, nói: “Được, được, được! A tỷ làm cho đệ trước.”
Lúc này Tư Mã Tĩnh mới vừa lòng.
Gió đêm hè thổi tới hơi lạnh lẽo, tiếng ve kêu không ngừng, vậy mà còn rất có ý cảnh năm tháng tươi đẹp.
Mỹ nhân khí chất ôn hòa nhã nhặn mặc một bộ váy hoa màu tím nhạt, ngồi ở trong viện lẳng lặng thêu thùa. Gió khẽ thổi bay mái tóc đen, lộ ra đôi mắt tinh xảo của nàng.
Tư Mã Tĩnh ngồi ở bên cạnh nhìn, đột nhiên cảm thấy nữ tử tôn quý này giống như viên minh châu được tỉ mỉ mài giũa. Nếu có một ngày Sở gia thật sự bị ngã, mỹ nhân minh châu sẽ theo đó rơi vào trong bùn đất.
Trong lòng hắn đột nhiên khó chịu, hắn nhíu mày, cảm thấy mình nhất định lại nhập diễn quá sâu rồi. Hắn không phải Sở Trĩ thật, vì sao phải đi quan tâm mấy thứ này? Hắn sớm nghĩ đến việc giữ cho nàng và Sở Trĩ một mạng đã là thực sự không có lỗi với nàng.
Nhưng mà… Tầm mắt hắn dừng trên túi tiền kia.
Sở gia sụp đổ, Sở Ngọc Lang cũng có thể rời khỏi Sở gia, cánh chim Đông Cung không phải không được chứa được hai người.
Cũng chỉ sợ, Sở Ngọc Lang bị tẩy não quá sâu, thật sự trung thành và tận tâm, sống chết có nhau với Sở gia.
Tư Mã Tĩnh nhíu mày nhăn tít cả lại, cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều. Nữ nhân này tim lạnh phổi như đóng băng, chỉ cần có lợi với Sở Trĩ thì cũng sẽ không quá căng.
Hắn đúng là đã suy nghĩ nhiều, có thể vật ngã Sở gia hay không còn chưa biết được đấy. Càng miễn bàn đến, phía sau Sở gia còn có Thịnh Vương và Sở Quý phi.
Lại qua mấy ngày hôm sau, buổi tối, Sở Quốc công Sở Hùng gọi mấy nhi tử đến từ đường.
Từ đường Sở gia quạnh quẽ, âm trầm lại trang nghiêm. Phía trên cao đường đặt từng hàng bài vị, đều là các đời tổ tiên Sở gia.
Trong ngoài từ đường, đặt từng hàng nến đỏ, ánh nến không tăng thêm sắc màu ấm cho nơi trang nghiêm như này, ngược lại càng u ám hơn.
“Công văn sắc phong Thế tử đã đưa xuống, đích trưởng tử kế thừa gia nghiệp là quy củ.” Tầm mắt Sở Hùng đảo qua mấy nhi tử, trên mặt mang vẻ dò xét: “Các con có bất mãn gì thì cứ nói ra. Đừng có mà lén lút ở sau lưng làm mấy chuyện giấu Sở gia.”
Sở Hùng có hai con của chính thất ba con của thiếp thất, con nối dõi đông đảo, khó tránh khỏi không có một hai đưa suy nghĩ kỳ lạ nổi lên tâm tư khác, không thể thiếu công đoạn cảnh cáo.
Đích thứ tử Sở Phong luôn không có hứng thú gì với vị trí Thế tử. Nhi tử thứ tư, thứ năm phía dưới thân là con thiếp thấp, lại không có công huân kiện thạc quá lớn nên càng không dám mơ ước thứ này.
Tầm mắt Sở Hùng lập tức dừng lại ở trên người con thứ ba, Sở Hoa, sắc mặt mang lên vẻ cảnh cáo và hận rèn sắt không thành thép.
Nhưng nhi tử này lại khác. Rõ ràng là con thiếp thất, mưu lược hành động lại không thua con chính thất. Sở Hùng vốn tưởng rằng nhi tử này của mình hơi có dã tâm nhưng tốt xấu gì từ nhỏ đã thông minh lại lòng phấn đấu.
Nhưng lại không ngờ là người mê muội mất cả ý chí, ông ấy đã cố ý đi tra chuyện biệt viện kia, là thật.
Lão nhân uy nghiêm lên án mạnh mẽ nếp sống này cả đời, vài lần sắp xếp người dâng sổ con vạch tội những con cháu huân quý mê muội mất cả ý chí, lại không ngờ nhi tử này của mình cũng như vậy.
Sở Hoa nhìn sắc mặt phụ thân mình, trái tim rơi thẳng xuống đáy, môi ông ta cũng trắng bệch. Ông ta cố gắng ổn định tinh thần. Chuyện biệt viện, trước nay phụ thân không tìm ông ta nói chuyện, cũng chưa bao giờ cho ông ta cơ hội giải thích.
Ông ta căn bản không thể giải thích, chỉ có thể hận người phía sau màn kia. Nhưng mà hai ngày nay, mặc kệ ông ta phái người đi điều tra thế nào thì cũng không tra được là ai làm.
Tất cả manh mối, đều âm thầm chỉ về phía Sở Nam.
Cũng phải! Trừ Sở Nam, còn có ai sẽ cố tình đi điều tra việc tư của ông ta, muốn để ông ta vĩnh viễn không xoay người được đây?
Bên cạnh, Sở Nam nghe được phụ thân hờ hững nói, đáy mắt lập tức hiện lên vẻ vui mừng. Ông ấy vội cung kính hành lễ, trong miệng nói: “Đa tạ phụ thân nâng đỡ, nhi tử nhất định giữ vững hiếu - kính, cẩn thận làm việc.”
Dối trá cỡ nào chứ! Trong miệng nói quan tâm huynh đệ như thể tay chân, đào hố cho huynh đệ lại không chút nương tay.
“Chúc mừng đại ca.”
Sở Hoa cúi đầu vái chào, che dấu sát ý dưới đáy mắt.
Sở Nam cười đáp lễ, không hề phát hiện ác ý của đối phương.