Ánh nến trong gian ngoài tỏa ra ánh sáng u ám.
“Điểm Thúy, rót nước cho ta.”
Nữ nhân ở trên giường trở mình, nhắm mắt yếu ớt nói.
Nhưng mà một lúc lâu cũng không có người trả lời, nữ tử không kiên nhẫn lật người, lại hô một tiếng: “Điểm Thúy!”
Vẫn không có người trả lời, bà ta muốn mở mắt ra, nhưng thật sự là quá mệt nhọc, mí mắt giống như là liền ở bên nhau dường như, bà ta nhắm mắt lại lại hô hai tiếng.
Nhưng mà Điểm Thúy bình thường đều ngủ dưới đất gác đêm, giờ phút này lại không ở đó. Trên mặt đất trải chăn mỏng không hề có dấu vết bị người nằm ngủ.
Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, một bóng người đen nhánh tay chân nhẹ nhàng cầm lụa trắng thật dài.
Trên giường, nữ tử vẫn nhắm mắt lại, không nhìn thấy Điểm Thúy mà bà ta đang gọi, hiện tại đang cầm một đoạn lụa trắng trong tay, lặng yên không một tiếng động đứng ở mép giường của bà ta.
“Phu nhân, nước đến, ngài mau dậy uống đi. Đừng để rơi vãi ra ngoài.” Điểm Thúy nói với giọng mềm mại tinh tế: “Mau ngồi dậy đi. Trời này nếu đổ nước vào chăn thì ngày mai không có chăn mà thay đâu.”
Nữ tử trên giường mơ màng ngồi dậy. Bà ta vừa muốn xốc màn lên thì lại đột nhiên bị thứ gì đó quấn lên cổ. Bà ta kinh ngạc, mở to mắt nhìn lại là Điểm Thúy cầm lụa trắng siết chặt cổ bà ta.
“Ngươi... Sao ngươi...”
Tiểu Thôi thị trợn tròn mắt, nét mặt hoảng sợ, ra sức giãy giụa. Nhưng mà bà ta không thể phát ra chút âm thanh nào, sức lực cũng kém Điểm Thúy làm việc quanh năm nên không thể đẩy nàng ta ra.
Trên mặt Điểm Thúy hiện lên vẻ ác độc, sức trên tay càng thêm mạnh. Rất nhanh, Tiểu Thôi thị ở trên giường giãy giụa hai cái rồi bất động.
Điểm Thúy buông lụa trắng trong tay ra, nhìn phu nhân nàng ta hầu hạ từ bé, như con búp bê vải rách nát, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, đôi mắt trợn trừng nhìn nàng ta.
Nàng ta không có khổ sở, chỉ có một loại cảm giác được giải thoát.
“Tiểu thư, ngài không nên trách nô tỳ, nô tỳ cũng bất đắc dĩ thôi. Nô tỳ không muốn sống một cuộc sống cả đời không thấy ánh mắt trời ở trong thôn trang này. Nếu ngài không chịu thả ta đi, vậy ta chỉ có thể ra hạ sách này.”
Điểm Thúy giẫm lên ghế, treo vải lên trên xà nhà, lại tốn thêm sức lực để treo người lên, ngụy trang thành hiện trường tự sát.
**
Bên ngoài cơn mưa phùn còn đang tí tách rơi như thể sẽ kéo dài mãi. Thời tiết này, tựa vào cửa sổ nhìn hạt mưa rơi lộp độp lên cây chuối tây cũng có vài phần ý cảnh.
Sở Ngọc Lang dựa vào giường nệm, một cánh tay ngọc lười biếng duỗi ra, Tô Chỉ quỳ gối trước giường sơn móng tay cho nàng.
“Tiểu thư, màu đỏ thắm này đẹp mà. Sao ngài nhất định phải đổi thành màu hồng đào?” Tô Chỉ nhanh tay đính hoa lên trên móng tay nàng rồi dùng lá cây bọc lại.
Nàng ấy hơi tiếc, mười ngón tay của tiểu thư đều thon gầy như cọng hành, móng tay mượt mà trơn bóng, trước nay lại chưa từng dùng màu sơn móng tay có sắc thái tươi đẹp nhất kia. Nếu nàng dùng thì tất nhiên cực kỳ xinh đẹp.
“Giống màu máu, có gì đẹp?”
Sở Ngọc Lang nghĩ rồi hơi nhíu mày, có vẻ chán ghét.
Tô Chỉ nghĩ đến trong tủ quần áo của tiểu thư cũng rất ít màu đỏ, bởi vì quá chói. Phần lớn thời gian, tiểu thư đều cực kỳ dịu dàng thoải mái, dùng màu sắc cũng thiên về chín chắn.
“Qua mấy ngày Ngưng Hương xuất giá. Chờ lát nữa đi chọn vài món tốt, thêm trang cho nàng ấy.”
“Vâng, tiểu thư.”
Đang tán gẫu thì bên ngoài đột nhiên có tỳ nữ vội vàng tới báo.
Tỳ nữ quỳ gối bên dưới, bên hông đã đeo khăn trăng, đầu nàng đặt trên hai tay, giọng nghẹn ngào: “Tiểu thư, đêm qua phu nhân đã ra đi. Hiện tại người đã tới tiền viện, ngài mau đi xem một chút đi.”
Sở Ngọc Lang nâng mi, nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng.
Không ngờ, Điểm Thúy hành động khá nhanh. Cũng phải thôi, nàng ta ở cạnh Tiểu Thôi thị nhiều năm như vậy, lúc nào cũng bị đánh chửi, bây giờ cuối cùng có cơ hội rời khỏi bà ta, dĩ nhiên sẽ không chờ nổi.
“Tiểu thư?” Tô Chỉ nhìn nàng thăm dò. Sơn móng tay mới sơn lên, bây giờ phải bỏ đi à?
“Để nàng ta lui xuống đi, ta thay y phục rồi qua liền.” Sở Ngọc Lang nói rồi rút tay về rồi tiện tay gỡ lá cây bọc trên tay ném xuống.
“Vâng.” Tô Chỉ vội cung kính thưa vâng.
**
Trong sảnh chính của Đại phòng, Điểm Thúy khóc không thành tiếng, vẫn là Sở lão phu nhân và Sở Nam ngồi ở trên cùng. Mấy phòng khác bởi vì phân gia nên đều không ở đây, nếu không sợ là hôm nay đại sảnh sẽ náo nhiệt hơn nhiều.
“Nô tỳ cũng không biết bà ấy lại luẩn quẩn trong lòng như thế.” Điểm Thúy dùng khăn lau nước mắt, khụt khịt nói ngắt quãng: “Trước khi phu nhân đi, chỉ để lại một câu.”
“Nói gì?” Sở lão phu nhân không vui nhíu mày. Đây đã là người thứ hai rồi. Nếu lại thêm người nữa, đứa con trưởng này của bà e là sẽ phải gánh cái danh khắc thê.
Sao người này người kia đều là tự sát. Chẳng lẽ là truyền thống của Thôi gia à?
“Đầu tiên là đại tiểu thư mang vài thứ tốt đến thăm phu nhân, sợ phu nhân ở thôn trang ăn không ngon mặc không tốt. Tấm lòng hiếu thảo như vậy thật sự làm người ta cảm động.” Điểm Thúy quỳ trên mặt đất, cúi đầu hít nước mũi: “Nhưng mà phu nhân cố tình lại hiểu sai. Bà ấy nói bà ấy rơi xuống hoàn cảnh này là vì đại tiểu thư.”
“Phu nhân nói đều là tiểu thư làm hại bà ấy thê thảm như này.” Điểm Thúy nói xong thì do dự nói thêm: “Phu nhân còn nói, nói... Bà ấy không thể ở lại Sở gia thì phải khiến cho đại tiểu thư không vào được phủ Thái Tử mới được. Dựa vào cái gì mà bà ấy sống cả đời cô độc ở thôn trang này mà đại tiểu thư lại có thể gả vào Đông Cung,.”
“Nó… Nó lại có thể ôm tâm tư ác độc đến vậy.” Tay cầm chén trà của Sở lão phu nhân run lên vì tức giận.
Sở Nam cũng có sắc mặt phức tạp, dẫu sao tình cảm phu thê nhiều năm như vậy còn đó. Đang nghĩ ngợi, hậu đường truyền đến một loạt tiếng bước chân nữ nhi dịu dàng từ phía sau đi ra.
“Tổ mẫu, phụ thân!” Sở Ngọc Lang cúi người hành lễ, tầm mắt dừng ở trên người Điểm Thúy đang quỳ gối phía dưới.
“Ngồi đi.” Sở lão phu nhân thở dài, vẫy tay với nàng.
Sở Ngọc Lang cung kính ngồi xuống, tỳ nữ ở bên hầu hạ nhanh chóng dâng trà nóng.
“Tiểu thư, là nô tỳ có xin lỗi với ngươi.” Hốc mắt Điểm Thúy đỏ bừng hít mũi: “Đêm hôm qua, phu nhân nói lời này, nô tỳ vốn tưởng rằng là lời nói trong lúc tức giận của phu nhân, lại không ngờ sáng sớm đã thấy phu nhân treo cổ trên xà nhà.”
“Là nô tỳ không trông kỹ phu nhân, đều là nô tì sai.”
“Thôi, chuyện vốn không liên quan đến ngươi.” Sở Nam mệt mỏi, phất phất tay: “Để người dưới chuẩn bị hôn sự đi, tất cả đều giản lược.”
Bên trong Đông Cung vô cùng yên tĩnh, trên cây có thể nghe được tiếng chim tước ríu rít.
Lễ Bộ và Thượng Y Cục đã gấp gáp may xong lễ phục đại hôn, để nữ quan đưa tới Đông Cung.
“Điện hạ, hỉ phục này có cần phải thử một lần không?”
Nữ quan thử dò hỏi. Những việc vụn vặt này, nếu tính điện hạ ngại phiền toái thì không mặc thử là không mặc thử, dẫu sao quần áo này cũng may theo số đo thân thể.
Tư Mã Tĩnh nhìn hai bộ quần áo trên khau, đầu ngón tay lướt qua quần áo.
Hắn hơi nhíu mày, ra vẻ miễn cưỡng nói: “Vậy thử xem đi.”
Sau khi thử xong, lại đưa áo cưới phượng hoàng sang cho Sở Ngọc Lang, không biết nàng có thể thương yêu có thể lòng tràn đầy vui mừng đi thay quần áo không nhỉ.
Thiếu niên tóc đen mày dài, dung mạo thanh tú, môi đỏ răng trăng mặt trên mặt mày mơ hồ có thể thấy được vẻ kiêu ngạo.
Trên hỉ bào đỏ thẫm thêu kim long diễn phượng tinh xảo, phần gấu rộng lớn đẹp đẽ, dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh. Thêu chỉ tơ vàng, gấu áo màu đỏ rực bay bay. Bên hông đeo đai ngọc, dây buộc lỏng lẻo, ở giữa còn treo một ngọc bội đỏ như máu.
Trong kiêu ngạo còn mang theo chút cảm giác phóng khoáng thanh nhàn như một con phượng hoàng lửa ngoài lạnh trong nóng.
“Ôi da, điện hạ, ngài mặc bộ này đẹp quá!” Hữu Hỉ vây quanh Tư Mã Tĩnh mà nịnh nọt.
Trên mặt Tư Mã Tĩnh hiện lên vẻ vừa lòng, đang muốn sai người đưa áo cưới này đến phủ Sở Quốc công, đúng lúc này, một tiểu thái giám chạy từ ngoài điện vào.
Lá gan tiểu thái giám cực nhỏ, đi lên đã sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
“Điện hạ, không tốt, không tốt! Đêm qua Phu nhân Thế tử phủ Quốc công Sở gia đã mất. Hiện giờ Sở gia đã treo cờ trắng, ngày được định trước chỉ sợ không thể dùng.”
Ngày được định trước chỉ sợ không thể dùng là thế nào?
Tư Mã Tĩnh khựng lại, ý cười nơi khóe môi cứng lại. Hắn nhìn tiểu thái giám kia dường như không nghe rõ: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Tiểu thái giám sợ tới mức quỳ phủ phục trên mặt đất, giọng điệu bi thương: “Buổi sáng phủ Sở Quốc công truyền đến tin tức, phu nhân Sở Thế tử, đêm qua bệnh cũ tái phát đã mất.”
Tư Mã Tĩnh nhìn thiếu niên có gương mặt sắc nét trong gương, cười tự giễu, người trong gương kia cũng cười với hắn như đang trào phúng hắn.
Hắn gần như không cần điều tra cũng biết tất nhiên là Sở Ngọc Lang động tay. Nữ nhân kia không muốn gả cho hắn, nếu không cũng sẽ không ra tay vào ngay lúc này.
Tiểu Thôi thị kia gần như không có cảm giác tồn tại ở Sở gia, chỉ từng ra tay với Sở Ngọc Lang một lần duy nhất.
“Sở Ngọc Lang à Sở Ngọc Lang...”
Nữ nhân này cực kỳ quyết đoán, nàng cũng đủ tàn nhẫn. Vì để kéo dài thời gian làm chậm trễ hôn ước mà hy sinh cả kế mẫu?
Hắn nhìn người trong gương, bị chọc tức đến mức bật cười.
“Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
Hắn muốn xem rốt cuộc Sở Ngọc Lang có trái tim không. Rốt cuộc nàng còn muốn làm gì!
Tư Mã Tĩnh một đường cưỡi ngựa đến Sở gia. Sở gia làm làm lễ tang cho Tiểu Thôi thị rất đơn sơ, vừa rồi hắn mới đi ngang qua Thôi gia đã thấy khác.
Thôi gia bị niêm phong, dán giấy niêm phong chữ “Cấm” to đùng. Nhưng mà vẫn có con cháu trong tộc Thôi gia đến nhìn mỗi ngày, rất náo nhiệt.
Sở Ngọc Lang mặc một bộ đồ trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo tang. Nàng quỳ gối trước linh đường, không có biểu cảm gì, trong tay cũng không ngừng nghỉ thêm chút tiền giấy vào trong chậu.
Bên hông các tỳ nữ thắt đai lưng màu trắng, biểu cảm nghiêm trang, có khách vào lập tức cung kính đưa ba nén hương, để khách nhân dâng hương.
Sở Ngọc Lang nhìn chậu than kia, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Vận mệnh của Tiểu Thôi thị và mẫu thân đời nhìn thì rất giống lại hoàn toàn bất đồng.
Một người là đích nữ chính thức, một người là thứ nữ. Kết quả đều vì ích lợi gia tộc, gả cho phụ thân nàng - Sở Nam, tiếp theo lại lần lượt mà chết.
Lúc này, nàng đột nhiên nghe được có người kinh ngạc hô một tiếng. Sở Ngọc Lang ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thân bóng dáng thiếu niên cao dài mặc đồ trắng đứng ở phía sau nàng.
“Lấy hai nén hương cho gia.” Lời này là nói với Trường Dung.
Trường Dung vội cung kính dâng lên ba nén hương, làm ra thủ thế mời.
Hôm nay vì diễn kịch, Sở Ngọc Lang đã khóc rất lâu, dẫn tới đôi mắt vô cùng khó chịu, lúc ngược sáng thì không thấy rõ gì cả.
Lúc quay đầu lại, nàng nhìn bóng dáng màu trắng ngược sáng đi tới, vậy mà trong một thoáng lướt qua nàng đã cho rằng đó là Tạ Du bước tới.
Nhưng mà nàng rất nhanh nhận ra người trước mắt không quá giống Tạ Du. Cử chỉ hành vi của hắn đều lộ ra sự kiêu ngạo từ trong xương.
Là... Thái Tử?