• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh, sáng sớm hôm sau Tư Mã Tĩnh và Sở Ngọc Lang dẫn người ra ngoại thành, mấy trăm thị vệ đi theo phía sau mở đường.

Mọi nơi đều là đất hoang, mười mấy dặm đường liên miên không dứt, ít có người qua lại. Nơi này địa thế không tốt, thổ chất cũng không tốt, trồng gì cũng khó, nếu không nơi này đã sớm là một khoảng ruộng tốt.

Cung nhân thuần thục dựng doanh trướng ở trên đất trống, điện hạ định ở nơi này một đêm.

Buổi tối nơi hoang dã, sao trời đẹp nhất, không có cây cối che đậy, khoảng lớn sao trời cực kỳ rộng thoáng.

Trước kia khi Tư Mã Tĩnh đến luôn thích ở chỗ này nghỉ một hai tối. Chờ đến mùa hè, nơi này còn sẽ có rất nhiều đom đóm bay trong trời đêm, phát sáng ngàn dặm.

Hiện giờ sáng sớm trời trong xanh, thời tiết đẹp.

“Con ngựa nhỏ mà nàng chọn kia cũng mang theo.”

Tư Mã Tĩnh xoay người lên ngựa, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Chờ nàng học được cưỡi ngựa có lẽ sẽ rất lâu.”

Sở Ngọc Lang nhìn hắn, trong lòng thở dài một tiếng, hắn xem nhẹ nàng quá rồi.

Tư Mã Tĩnh vươn tay về phía nàng, giọng điệu nhàn tản: “Đi lên đi, cô dẫn nàng đi cùng.”

Sở Ngọc Lang đưa tay sang, trong chớp mắt bay lên khi nàng phản ứng lại thì đã ngồi xuống trước người Tư Mã Tĩnh.

“Ngày xưa cô cảm thấy, chuyện vui sướng nhất đời người không gì hơn cưỡi ngựa chạy như điên. Bên tai tiếng gió vù vù, cảnh sắc trước mắt nhanh chóng lùi về phía sau.”

Tư Mã Tĩnh không thể thấy nàng đắm chìm vào sổ sách mỗi ngày, buồn tẻ lại nhạt nhẽo. Con người luôn phải đi ra ngoài nhìn xem, ở mãi trong phòng thì sớm muộn gì cũng hỏng mất.

*

Đoạn ký ức đã phủ đầy bụi kia lại lần nữa bị vạch trần.

Năm ấy chín tuổi, nàng và mấy tỳ nữ cùng đi ra ngoài. Kết quả ngựa nổi điên mất khống chế, đâm loạn trong một rừng cây dương ở dã ngoại.

Có hai tỳ nữ nhảy xe, cuối cùng chỉ còn lại Sở Ngọc Lang và một tỳ nữ nữa.

Con ngựa nổi điên kia suýt nữa đụng vào một tảng đá lớn, mà bên cạnh là một đường dốc rất lớn.

Chỉ thiếu chút nữa, nàng đã chết.

Sau đó một nam nhân mặc trang phục giang hồ từ trên trời giáng xuống, kịp thời khống chế được con ngựa nổi điên.

Tránh được một kiếp Quỷ Môn Quan, nhưng từ đó về sau, trong lòng nàng sinh ra sợ hãi với ngựa.

Không được, như vậy sao được chứ.


Ngươi càng sợ thứ gì, càng nên đi khắc phục nó.

Lúc nhỏ, nàng lần lượt nỗ lực khắc phục nỗi sợ ngựa, nhưng mà lại lần lượt suýt nữa ngã xuống ngựa.

Tư Mã Tĩnh cưỡi ngựa chạy như điên, Sở Ngọc Lang ôm chặt eo hắn, mặt dán ở trước ngực hắn.

Bên tai tiếng gió vù vù, thân ngựa xóc nảy, sắc môi Sở Ngọc Lang trắng bệch, trán bắt đầu có mồ hôi lạnh chảy xuống.

Nàng dán chặt vào ngựa hắn, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của Tư Mã Tĩnh, cùng với tiếng gió vù vù.

Cho dù nhắm chặt mắt, trời đất trước mắt cũng như quay cuồng. Trong rừng cây dương, từng cảnh ngày xưa đang dần dần phai màu, xe ngựa mất khống chế chạy như điên, tỳ nữ duy nhất ở cạnh nàng trong thùng xe, lại khi xe ngựa …

Nàng há miệng th ở dốc, không tiếng động mở miệng lại không thể nói ra điều gì.

Tay, cuối cùng không nắm nổi quần áo hắn, yếu ớt trượt xuống.

“Huýt…”

Cuối cùng Tư Mã Tĩnh phát hiện không đúng, kịp thời ghìm ngựa. Hắn kéo nàng lên, xoay người ông nàng xuống ngựa.

“Sở Ngọc Lang!”

Tư Mã Tĩnh sờ trán của nàng, lạnh băng.

“Không thể cưỡi ngựa, vì sao không nói?” Tư Mã Tĩnh hỏi nàng.

Sở Ngọc Lang lại là như bị bóng đè, đôi mắt nhắm chặt, sắc môi tái nhợt.

“Không thể chết được...”

Đôi mày ngài của nàng nhíu chặt, trên tay cũng nắm rất chặt, móng tay đều sắp c ắm vào thịt.

“Tỉnh, tỉnh, chỉ là mơ thôi.”

Tư Mã Tĩnh nắm ngón tay nàng, lay người nàng, trên tay không nhịn được dùng sức siết chặt bả vai nàng.

Trước kia nàng đã chịu bao nhiêu đau khổ? Sao đến ngựa cũng không cưỡi nổi.

Trái tim như bị bóp nghẹt, đau đớn.

Những ngày ấy, không biết nàng đã qua như thế nào. Những quá khứ phủ đầy bụi kia, hắn chỉ có thể nhìn trộm vài điều từ hiện tại.

“Sao chỉ biết liều chết chống đỡ?” Tư Mã Tĩnh mắng: “Coi trọng mình đến vậy? Nàng cho rằng mình rất có năng lực à?”


Sở Ngọc Lang lại vẫn nhắm mắt, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Tư Mã Tĩnh một tay bế người lên, cẩn thận xoay người lên ngựa, quay đầu ngựa lại giục ngựa chạy về.

Lần này tốc độ chậm dần, Sở Ngọc Lang chỉ cảm thấy mình như rơi vào một vùng hỗn độn, có người kéo mắt cá chân nàng muốn kéo nàng xuống địa ngục.

Nàng giãy giụa, giữa lúc chìm chìm nổi nổi, một bàn tay kéo nàng lên.

“Điện hạ...”

Giọng nàng khàn khàn, cảnh trước mắt đong đưa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cằm Tư Mã Tĩnh.

Tư Mã Tĩnh giơ tay ấn nàng vào trong ngực, nói: “Sắp đến rồi. Hôm nay là cô không đúng.”

Hôm nay may mà trong số người theo hầu có thái y, tuy mang đến cho đủ số, nhưng hiện tại cũng còn có thể có chút tác dụng.

Sở Ngọc Lang nhắm mắt, nắm vạt áo hắn, nói chậm từng chữ: “Điện hạ không cần lo lắng, ta không có việc gì. Vừa rồi chỉ là nhớ lại chuyện cũ, lòng có sợ hãi, không chống đỡ được thôi.”

Tư Mã Tĩnh dừng ngựa, để ngựa tự chậm rãi đi về phía trước, hắn đổi tư thế ôm nàng cho thoải mái, thay nàng vén vài lọn tóc mái trên mặt, mềm giọng: “Nàng kể đi.”

“Có một năm đi tảo mộ cho mẫu thân, không ngờ ngựa kéo xe bị điên. Sau đó... Có tỳ nữ đã chết, ta được cứu.”

Sở Ngọc Lang nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói mấy câu, không đầu không đuôi, Tư Mã Tĩnh lại nghe là hiểu.

Trong giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ kia bao hàm quá nhiều chuyện.

“Sau này nàng không cần nghĩ nhiều, có thể không cần nhân nhượng cô.” Tư Mã Tĩnh ôm nàng, nói ở bên tai nàng.

Ngón tay ấm áp lau đi nước mắt chảy ra từ khóe mắt nàng, giọng điệu này cực kỳ dịu dàng.

Giọng điệu dịu dàng như vậy, Sở Ngọc Lang chỉ nghe vào buổi tối. Người kiêu ngạo khó tính như vậy, thế mà liên tục cúi đầu với nàng.

Cuối cùng đã đến doanh địa.

Tư Mã Tĩnh ôm người về bên trong doanh trướng.

Thái y cung kính xách theo hòm thuốc đến, đang muốn hành lễ, lại bị của Thái Tử với vẻ mặt âm trầm dẫn đến trước màn trướng ngoài giường của Sở Ngọc Lang.

Thái y sợ tới mức tay hơi run, bắt mạch lúc lâu cũng không tra được bị làm sao.

“Nương nương không sao, chỉ hơi sợ hãi. Chỉ cần viết hai đơn thuốc rồi điều dưỡng một phen là không việc gì.”


“Đều lui ra đi, không có mệnh lệnh của cô, bất kỳ kẻ nào cũng không được tới quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.”

Không, không, không, ông ta nói nghỉ ngơi cũng không phải nghỉ ngơi như vậy mà.

Thái y xoa mồ hôi trên trán, cũng vội vàng lui xuống.

Trong trướng lập tức yên tĩnh lại, phòng không có một bóng người, chỉ có một người đứng ở phía trước cửa sổ.

Sở Ngọc Lang đè thái dương co rút đau đớn, cho rằng không có việc gì.

Không ngờ nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trong đôi mắt phượng của Tư Mã Tĩnh mang theo phẫn nộ cứ vậy nhìn nàng.

“Điện hạ?” Nàng thử thăm dò mở miệng.

Chuyện không lớn lắm, sao hắn có biểu cảm này. Thực sự làm người ta khó hiểu.

“Hôm nay, vì sao không nói cho cô việc nàng không thể cưỡi ngựa?”

“Nàng có chuyện gì mà không thể nói với cô?”

Trong đôi mắt đen nhánh của hắn mang theo ánh sáng thịnh nộ, dù vậy cũng chưa hề đụng tới nàng.

Sở Ngọc Lang cúi đầu, tầm mắt rơi xuống trên vạt áo xanh trắng thêu bằng tơ vàng trên người, trên tay không vô thức bắt đầu dùng móng tay cào sợi chỉ đã được giấu kỹ.

Nàng còn chưa nghĩ ra giải thích thế nào, lại thấy trước mắt tối sầm. Tư Mã Tĩnh ngồi xuống đầu giường, nắm lấy bàn tay đang cào loạn của nàng.

“Nàng muốn cắt móng tay à?”

Sở Ngọc Lang giương mắt, trong mắt đầy vẻ tủi thân: “Trước khi điện hạ đưa ta đi cưỡi ngựa, ta cũng không biết sẽ như thế.”

“Khó chịu thì nói, vừa rồi ở trên ngựa, vì sao phải cố chịu đựng?”

Tư Mã Tĩnh cầm cổ tay của nàng, lẳng lặng nhìn nàng.

“Lang Nhi cũng không ngờ sẽ khó chịu đến vậy. Vốn tưởng sắp tới rồi, nhịn một chút là được rồi.” Sở Ngọc Lang cụp mi nói.

Sở Ngọc Lang cũng không muốn thừa nhận nàng sợ ngựa. Nếu thừa nhận, chỉ sợ ngày đi săn mùa xuân, nàng sẽ không thể cùng cưỡi Vân Phi với Tư Mã Tĩnh, cũng không thể làm rất nhiều chuyện.

Mày phượng của Tư Mã Tĩnh lạnh lùng, nói: “Sao nàng ngốc thế?”

Lúc này, Hữu Hỉ ở bên ngoài nói: “Điện hạ, thuốc của nương nương đã đun xong rồi ạ.”

Tư Mã Tĩnh gật đầu: “Mang vào đi.”

Nước thuốc vừa tanh vừa đăng được bưng lên, Tư Mã Tĩnh nhận lấy, cho Hữu Hỉ lui xuống.

Hữu Hỉ nhìn thoáng qua Thái Tử Phi nương nương suy yếu nằm ở trên giường, lại nhìn điện hạ bưng chén thuốc trong tay. Trong lòng y bắt đầu thầm nói điện hạ muốn tất cả mọi người lui ra, không phải là muốn tự mình đút thuốc cho nương nương chứ?

Khả năng này không lớn đâu nhỉ?

Sở Ngọc Lang muốn giơ tay nhận lấy chén, lại bị Tư Mã Tĩnh ấn về, sau đó không nói lời gì dùng thìa múc thuốc đưa đến bên môi nàng.


Mới đụng phải môi, nước thuốc vị chua xót đã lập tức lan tràn vào trong miệng từ những khe nứt trên môi.

Sắc mặt Sở Ngọc Lang lập tức xanh lè. Từ nhỏ nàng đã không thích uống thuốc, mỗi lần uống thuốc ắt sẽ nhét mứt hoa quả vào miệng trước. Nhưng mà một thìa thuốc đã đưa đến bên môi, nàng lại không tiện từ chối.

Vốn định uống một thìa rồi tự mình nhận lấy chén uống một hơi hết, sau đó nàng uống xong một thìa, lại thìa nữa đưa tới bên môi.

Rốt cuộc, nàng không nhịn được: “Điện hạ, đắng.”

Nàng cũng có hôm nay?

Tư Mã Tĩnh cười lạnh một tiếng, buông chén xuống: “Nàng còn biết đắng? Sao lúc ở trên ngựa như bà điên thì không biết khổ?”

Tuy rằng là ý cười lạnh nhưng mà Tư Mã Tĩnh lại là nhẹ nhàng thở ra. Hắn không nghĩ tới cũng có lúc Sở Ngọc Lang sợ mấy thứ này.

Vị chua xót lan tràn trong miệng, hương vị càng ngày càng nặng, nàng không nhịn được nhíu mày, trong lòng không kiềm được cảm thấy Tư Mã chắc chắn có bệnh. . Thử đọc 𝐭𝒓𝓊yện không q𝓊ảng cáo 𝐭ại ﹙ T R 𝓊 𝙈 T R 𝗨 𝗬 𝗘 𝐍.𝙑n ﹚

Trước đó nàng đầy mồ hôi lạnh trên đầu thiếu chút nữa ngất xỉu, rõ ràng nghe được hắn nhận sai. Chẳng lẽ là ảo giác ư?

Nếu không phải ảo giác, rõ ràng hắn nhận sai. Sao hiện tại nàng không khó chịu, đã khá hơn nhiều, hắn lại đổi sắc mặt, đối xử với nàng như vậy?

Nàng không kìm lòng được nói: “Điện hạ có mứt hoa quả không?”

Vừa rồi lúc Hữu Hỉ đưa thuốc vào, còn tri kỷ tặng một túi mứt hoa quả, nàng nhìn thấy rồi. Nhưng mà Tư Mã Tĩnh lại cứ không có ý muốn lấy ra, cố ý muốn nhìn nàng bị đắng đến nhíu mày.

Nhưng mà nàng hiện giờ quá đắng rồi, nàng mới không nhịn được lên tiếng hỏi. Nàng nghĩ đã hỏi đến vậy rồi, thế nào cũng nên đưa mứt hoa quả cho nàng.

Nhưng Tư Mã Tĩnh không như vậy, hắn một lần nữa cầm lấy thìa đưa thuốc đến bên môi nàng: “Uống đi! Không phải nàng luôn thích gắng gượng chịu đựng à? Vậy thì tí đắng nào, nàng cũng uống được mà.”

Tự mình gieo quả đắng, tự mình nuốt.

Sở Ngọc Lang bị đắng đến ch ảy nước mắt, tu dưỡng trong lòng nhiều năm sụp đổ, đang muốn buông gông xiềng dưới đáy lòng mắng người một trận. Lại không ngờ ngay sau đó đôi môi hơi lạnh kia lại phủ đi lên.

“Ưm…”

Hơi thở quen thuộc xâm lược đến, cuốn sạch sẽ chua xót trên môi nàng.

Sở Ngọc Lang thấy mắt phượng đen nhánh của hắn cứ vậy nhìn nàng, tròng mắt đen nhánh chỉ phản chiếu bóng dáng mình nàng, hắn nói: “Sau này, cô sẽ chịu khổ với nàng.”

Chịu khổ với nàng?

Sở Ngọc Lang cụp mi, cảm thấy trên đời không có người nào kỳ lạ hơn Tư Mã Tĩnh.

Nàng lại hỏi: “Vì sao điện hạ tốt với ta như vậy?”

Tư Mã Tĩnh nhìn đôi mắt sáng của nàng, sắc mặt hắn mang theo nét kiêu căng riêng, nói một câu.

“Cô vui.”

Sở Ngọc Lang lập tức nở nụ cười, mím môi, nói: “Đa tạ điện hạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK