Hàn Giả xoa xoa tay, len lén nhìn lên xà nhà một cái, nhét thư vào trong tay áo, thản nhiên nói một câu: "Ngươi đi xuống trước đi!” Nửa canh giờ sau, Trịnh Uyên mệt mỏi, duỗi lưng một cái, trở về phòng ngủ. Hàn Giả lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lặng lẽ chạy tới phòng của Hàn Quyện Cộc! Cộc! Cộc! "Mời vào!" Hàn Quyện tuy rằng vẫn mang hai vành mắt thâm quầng, nhưng hôm nay khí sắc thoạt nhìn không tệ, tựa hồ ngủ một giấc thật ngon. Hàn Giả cười ha hả nói: "Quyện nhi, hôm nay khí sắc
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.