Chương 47: Thừa dịp gió Đông
Thiết Ngưu cước bộ dừng lại, khuôn mặt hiện lên một tia dữ tợn sắc: "Đã ám sát qua một lần, nhưng hiện tại bên người hắn có cao thủ bảo hộ, sợ đánh rắn động cỏ, thôi bỏ đi, về sau ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ, ngoại trừ sự tình của bổn phận không nên có bất kỳ động thái gì!"
“Vâng!”
Tuân Chí Doãn có chút không cam lòng, mặc dù không có tham dự trong đó, nhưng hắn biết lần trước cổ sát. Ngay cả phản ứng của ông ta trước sau sự kiện cổ sát, đều là do Doanh Vô Khuyết bày mưu đặt kế, cho dù Doanh Vô Kỵ là phế vật, bọn họ cũng không cho phép ngôi vị Càn Vương có bất kỳ sơ suất nào.
Đầu tiên, hiệu quả rất tốt, bị các loại thái độ kích thích, gần như khiến Doanh Vô Kỵ cam chịu, cuối cùng cho Cổ Sát cơ hội.
Nhưng ông ta cũng không nghĩ tới, ở Lầu Xanh ba ngày còn từ cõi chết trở về, thêm nữa hắn còn như thay đổi hẳn con người, không những thế còn dường như không chịu bất kỳ đả kích nào.
Bất quá thông qua chuyện này, Tuân Chí Doãn cũng hiểu được, hai mẹ con Doanh Vô Khuyết tuy rằng thoạt nhìn xuất thân bình dân, giống như không có bối cảnh gì, kỳ thật thủ đoạn rất nhiều, bằng không cũng không có khả năng làm những chuyện như thế ở đô thành Lê quốc, thậm chí để cho con gái Thừa tướng trở thành người điều khiển Cổ trùng.
Điều này đủ để nói rõ bọn họ ở Lê quốc cũng có thể phát huy thủ đoạn Thông Thiên, thế nên theo phe bọn họ cũng không sai.
Có thể mạo muội hỏi một câu hay không, đồng minh của chúng ta ở Lê quốc, rốt cục là nhà nào trong sáu đại gia, về sau tiểu nhân chú ý nhiều hơn, miễn cho lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, không một nhà nào nhận..."
Hắn nói được một nửa, bỗng nhiên liền dừng lại, khí tức lạnh như băng thấu xương từ xương cụt của hắn dâng lên, xông thẳng về phía Thiên Linh Cái, sợ hãi tuôn ra một thân mồ hôi lạnh.
Ngẩng đầu, chứng kiến sắc mặt Thiết Ngưu đùa cợt: "Ta còn chưa nói, ngươi liền có thể đoán ra là một trong 6 nhà, Tuân đại nhân thật đúng là thiên hạ nhất đẳng thông minh!"
Tuân Chí Doãn kinh hãi, vội vàng khom người: "Tại hạ lỡ lời!”
Thật lâu thật lâu, cũng không có đợi được Thiết Ngưu đáp lời.
Thử ngẩng đầu lên, lại phát hiện gian phòng đã sớm không có một bóng người.
.................
Hậu viện Thư cục Thượng Mặc.
Dụng cụ in chữ sống chiếm gần một nửa phòng ốc, mỗi một khuôn chữ thoạt nhìn đều vô cùng ngay ngắn tinh xảo, hơn nữa khuôn chữ nối liền với túi mực, có thể tự động rót mực. Khuôn chữ khảm trên bàn chữ, một số chữ thường dùng có mấy chữ dự phòng, chữ không thường dùng cũng đã cơ bản đầy đủ hết.
Thậm chí còn có thêm cần điều khiển, thao tác thuận tiện, nếu như lại làm ra máy hơi nước rồi cải tạo thêm, chậm chí có thể tự động in ấn.
Doanh Vô Kỵ không khỏi thán phục, không nghĩ tới khối lượng công việc khổng lồ như vậy, Mặc giả công hội chỉ mất hai ngày liền chế tạo xong.
Hơn nữa còn là ba bộ!
Thậm chí còn phái thêm một ít Mặc giả đáng tin cậy tới, một mặt là vì kiếm tiền công, mặt khác là thật tâm muốn cùng Doanh Vô Kỵ giao hảo.
Địch Vân gãi gãi đầu, hỏi: "Công tử, khi nào thì chúng ta bắt tay làm?"
Doanh Vô Kỵ cười nói: "Giấy mực đã sớm chuẩn bị xong, hiện tại có thể bắt tay’.
Dù sao hiện tại tất cả ngành giấy đều là sản nghiệp của hắn, tùy thời đều có thể điều động, tiền hàng lúc nào thanh toán cũng không thành vấn đề, mực nước cũng sớm chuẩn bị tốt, giai đoạn đầu đầu tư nhiều như vậy, rốt cục có thể khai trương.
Địch Vân hỏi: "Sách gì trước?"
Doanh Vô Kỵ trực tiếp từ trong ngực lấy ra một quyển sách: "Trước tiên làm<<Sơn Hải Quỷ Đàm>>của Lan Lăng Sinh đi, trong khoảng thời gian này danh tiếng của Lan Lăng Sinh không nhỏ, chúng ta cũng thừa dịp gió đông của hắn đang mạnh vớt một khoản đã.
Nhìn thấy<<Sơn hải quỷ đàm>>, Địch Vân theo bản năng lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Tuy nói hôm nay trăm nhà đua tiếng, nhưng vẫn có thái độ khinh bỉ bài xích.
Bất quá hắn cũng không nói thêm gì, bởi vì<<Sơn hải quỷ đàm>>đích xác tương đối được nhiều người tìm đọc, không chỉ có nam nữ trẻ tuổi nhà hào môn thích những nội dung hiếu kỳ này, dân gian cũng có không ít học tử thích những thứ này, hai quyển trước đều truyền đọc sao chép rộng rãi, một quyển mới đang ở vào thời kỳ cung không đủ cầu.
Không ít người giàu có, vì mua một quyển, thậm chí còn phải chạy tới Giáng Thành.
Dùng nó để kiếm tiền, không gì thích hợp hơn.
Doanh Vô Kỵ nhìn sắc mặt cổ quái của Địch Vân, không khỏi mở miệng hỏi: "Địch huynh có ý kiến gì không?”
Địch Vân thần sắc có chút phức tạp: "Sách này thiếu tư tương tưởng triết học, bất quá chỉ là kể những câu chuyện tạp nham yêu ma quỷ quái thu thập được tại hang cùng ngõ hẻm, tất nhiên nếu bán thì cũng được nhưng nếu dân trí khai hóa, Mặc gia chi học của ta cũng có thể được như thế, Mặc giả công hội cũng sẽ không thiếu tiền như vậy”.
Chậc chậc.
Cho dù dân trí khai hóa, tác phẩm của Mặc gia cũng không có khả năng bán chạy như sách này!
Doanh Vô Kỵ cũng không quá nhẫn tâm nói toạc chuyện này, dù sao kiếm tiền loại chuyện này ai mà không muốn, nếu không nói Lê Quốc là đại quốc văn hóa, thậm chí đã có ý thức bảo hộ bản quyền, sao chép sách dân gian bọn họ không xen vào, nhưng sách bán trong Thư cục, mỗi một quyển bán ra đều sẽ phải trả tiền công cho tác giả.
Hiện tại mỗi quyển sách giá trên thị trường không đến 1 quan (tương đương 1 lượng), đại khái là 800 văn (1000 văn là 1 quan). Với thu nhập trung bình hàng tháng của người dân bình thường không đến 2 quan thì không nghi ngờ gì nữa sách là mặt hàng xa xỉ.
Theo giá thị trường, tờ giấy giá 50 văn, sao chép 350 văn, thu lợi 400 văn, trong đó có 20% cho tác giả, là 80 văn.
Chỉ cần bán đủ 25 quyển, tác giả đã có 2 quan rồi.
Nếu tác giả còn sống, nó sẽ được gửi trực tiếp đến tay tác giả sau khi khấu trừ thuế và đưa đến tay con cháu sau kể cả khi tác giả đã chết được 50 năm.
Nếu như là Bách gia điển tịch, phần lớn tác giả đã qua đời, nhuận bút sẽ được đưa đến các học cung thư viện.
Doanh Vô Kỵ vỗ đùi đánh đét: "Đợt sóng này, e là Lan Lăng Sinh kiếm đến tê dại!"