Mục lục
Bảo Ngươi Làm Con Tin, Ngươi Lại Theo Đuổi Nữ Đế Kẻ Địch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8

Doanh Vô Kỵ nhìn số liệu tinh khí thần của mình, luyện tinh ngưng khí tụ thần trước tầng 10 cộng lại mới được một ngàn, bình quân mỗi tầng 100.

Nhưng đến tầng 11, tinh khí thần trực tiếp tăng lên 5 lần.

Muốn đột phá tầng 12, phỏng chừng còn phải tăng lên 5 lần, khó trách tu đến tầng 12 khó như vậy.

Mình tuy rằng có thể đạt được điểm số, nhưng tốc độ vẫn là quá chậm.

Xem ra về sau tận lực gây ra chút ầm ĩ, làm tâm tính của những cao thủ xao động, làm rớt thuộc tính, hoặc nghĩ cách khiến cảm xúc bị phá khỏi phòng tuyến cảm xúc, tranh thủ trộm ít kỹ pháp cấp cao, pháp thuật thậm chí thần thông.

Dù sao hiện tại Càn Lê đang trong tuần trăng mật kỳ, dù mình chỉ là một đứa con bị bỏ rơi, Lê quốc vương công quý tộc cũng không dám tùy tiện đối xử với mình như thế nào. Chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của bọn họ, mình muốn gây ra sóng gió thế nào cũng được.

Chỉ cần thực lực tăng lên, cho dù không xen vào loại chuyện chó má tranh đoạt vương vị này, cũng có thể tiêu diêu tự tại.

Về phần hiện tại, trước mắt tu luyện cái đã.

Doanh Vô Kỵ nhẹ nhàng thở ra một hơi, liền khoanh chân vận chuyển chân khí, tinh sinh khí, khí dưỡng thần, thần hoàn là khí đủ, chân khí tràn đầy lại có thể nuôi ngược bản thân, khiến cho tinh huyết càng tràn đầy.

Ba canh giờ, hắn vận chuyển một đại chu thiên “Chuyên Húc Thông Thần Quyết” của nhà họ Doanh.

Sau đó...... Tinh khí thần cũng không tăng một chút nào. Quả nhiên, công pháp giai đoạn thông thường, không có khả năng đột phá qua tầng 10.

Phía sau công pháp, có bí pháp đột phá tầng 11 và 12.

Đáng tiếc...... Xem cũng không hiểu, học cũng học không được.

Chẳng lẽ mình tu luyện chỉ có thể dựa vào xã giao?

Hắn lắc đầu, đi gỡ thanh kiếm trên tường xuống, thuận tiện vặn nút công tắc gỗ.

Âm thanh của tiếng cơ quan chuyển động ù ù vang lên, chỗ bóng tối rất nhanh tuôn ra từng đạo thân ảnh.

Đây là Thập Nhị Vũ Khôi mà Doanh Việt bỏ ra số tiền lớn mời Mặc gia chế tạo cho hắn, dùng để tu luyện võ kỹ, vừa vặn có thể thử xem ba chiêu kiếm chiêu cơ sở vừa tấn cấp.

Nửa canh giờ sau.

Doanh Vô Kỵ thu hồi kiếm, trong lòng mơ hồ hiểu được, vì sao một kiếm chiêu cơ sở đơn nhất, có thể đạt tới Huyền cấp.

Chiêu thức đơn giản, lại thiên biến vạn hóa, đây là ý nghĩa huyền diệu chân chính của kiếm pháp.

Cái loại cảm giác huyền diệu này phảng phất khắc sâu ở trong cơ thể của hắn, ngàn vạn biến chiêu chỉ dựa vào bản năng là có thể thoải mái thi triển, tuy rằng chỉ có đâm, ngăn, băng ba kiếm chiêu như thế, nhưng đủ để đem kiếm thuật của hắn tăng lên một cấp bậc.

Bất quá uy lực cụ thể như thế nào, còn phải thăm dò trong thực chiến.

.......................

Cộc!

Cộc!

Cộc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Doanh Vô Kỵ lau mồ hôi: "Ai?

Ngoài cửa truyền đến âm thanh lo lắng của Bạch Chỉ: "Công tử! Ngươi đã ở phòng luyện công năm canh giờ rồi, em cũng biết công tử cần cù bù thông minh, nhưng cái kiểu tu luyện miễn cưỡng này thì tập nhiều cũng không ăn thua”.

Doanh Vô Kỵ: "......”

“Đúng là bản thân ngươi còn lo chưa xong còn dạy khôn ta”

Nhưng bất đắc dĩ hắn cũng thò mặt ra khỏi phòng luyện công: "Xong rồi! Đã có cơm nước gì chưa?”

Bạch Chỉ gật đầu: "Làm xong rồi, nhưng có lẽ không đủ ăn”.

Doanh Vô Kỵ sửng sốt một chút: "Chúng ta đều nghèo đến nước này sao?"

Bạch Chỉ có chút ủy khuất: "Không phải! Em mới vừa làm cơm xong, Vu cô nương Phi Ngư Vệ vừa vặn tới, chắc hôm nay em phải ăn đói rồi”

Doanh Vô Kỵ: "......”

.........

Doanh Vô Kỵ nhìn dáng người nhỏ nhắn xinh xắn nhưng khá lồi lõm của Bạch Chỉ, chỉ cảm thấy thể chất giữa người với người không thể vơ đũa cả nắm, cũng không biết làm sao cô nàng có thể ăn điên cuồng mà không béo, hơn nữa còn rất biết cách chỗ nào cần to là to.

Bất quá Vu Sương Tự nhanh như vậy đã tìm tới cửa, đích xác làm cho hắn có chút không ngờ tới.

Buổi sáng sau khi trở về, hắn mới xả ra một bình Hồi Long Thang sai người đưa qua, không nghĩ tới mới chưa đến một ngày đã có kết quả.

Hai người một trước một sau ra khỏi phòng luyện công.

Đại sảnh trước của sứ quán xử lý công việc bang giao, đại sảnh sau là nơi sứ quán xử lý nội vụ, phía sau đại sảnh có một cái sân nhỏ, chính là nơi Doanh Vô Kỵ sinh sống mười bốn năm. Từ bốn tuổi đã bị đưa tới làm con tin, thật sự có chút thảm.

Lúc hai người đến, Vu Sương Tự trực tiếp đứng dậy: "Công tử Vô Kỵ, đã tra ra rồi!"

“Mau mau ngồi xuống!”

Doanh Vô Kỵ nhanh chóng làm thủ thế mời, Vu Sương Tự trời sinh có chất hiệp nữ, làm việc cực kỳ giỏi giang, không chút dây dưa dài dòng.

Người như thế có thể kết giao.

Chờ nàng ngồi vào chỗ của mình, hắn pha cho nàng một chén trà xanh, mới hỏi: "Như thế nào? Có tra ra dấu vết cổ trùng không?”

Vu Sương Tự cau mày: "Có! Hơn nữa còn không ít”.

Tuy rằng nàng đáp ứng giúp Doanh Vô Kỵ điều tra án, nhưng kỳ thật cũng không phải là hoàn toàn tín nhiệm hắn, bởi vì Ngụy Kiền nói "vì bảo vệ thanh danh" cũng không phải là không có đạo lý, nàng chỉ là không muốn làm việc hồ đồ, muốn điều tra rõ chân tướng mà thôi.

Nếu quả thật không có dấu vết cổ trùng, vậy sau này nàng sẽ kính nhi viễn chi (có nghĩa là bề ngoài tỏ ra nể trọng, tôn kính một ai đó nhưng lại không muốn tiếp xúc) với Doanh Vô Kỵ.

Nhưng nàng dùng dược dịch kiểm tra một chút, quả thật có!

Tin tức phía sau này cũng có chút hung hiểm.

Doanh Vô Kỵ chau mày: "Cổ trùng gì?”

Vu Sương Tự lắc đầu: "Cái này tôi cũng không biết, trên đời này có không ít cổ trùng đều sẽ theo ký chủ tử vong mà tiêu tán, cổ trùng dùng để ám sát đa số là loại này, chỉ có thể ở hạ vị của người bị hạ cổ trùng, tra ra một ít di độc, nhưng muốn phán đoán là loại cổ trùng nào, thật sự khó khăn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK