Bạch Chỉ lại còn đang tự trách: "Em ngủ ba ngày cũng không có bảo vệ công tử, công tử không có xảy ra chuyện chứ?" Doanh Vô Kỵ khóe miệng giật giật: "Nếu như ta đã xảy ra chuyện, em hiện tại nhìn thấy là ai?" Bạch Chỉ sửng sốt một chút: "Hả? Cũng đúng!” Doanh Vô Kỵ: ".....”. Đúng là ngốc hết thuốc chữa. Ngủ ba ngày, còn ngu hơn. Đúng lúc này, Doanh Vô Kỵ biến sắc, hướng Bạch Chỉ làm dấu chớ lên tiếng: "Có người tới!” "Được rồi!" Bạch Chỉ kia dường như trí óc trở lại, rốt cục nhiều hơn vài phần
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.