Tần Quyên nói rất ung dung, lúc này Vân Phong thật sự sợ hãi.
Bốn năm , Mặc Mặc đối với anh trước nay đều rất tin tưởng, lần này từ nay về sau sẽ không bao giờ nở nụ cười ngọt ngào như ở Prague với anh nữa, cô sẽ như thế nào? Sẽ đề nghị ly hôn sao?
Tưởng Gia lại nổi lên một cơn sóng lớn?
Tưởng Ngạn Chiêu sẽ tức giận giết anh , Tưởng Hàm sẽ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn anh, sau đó ở trong Tưởng Gia không biết nên làm gì, còn cha vợ của anh sẽ thế nào, ngăn chặn toàn bộ tin tức, mắng anh, cướp đoạt tất cả quyền lợi anh đang có ở công ty?
Không, điều này cũng không quan trong, quan trọng là … Mặc Mặc.
Sau này Mặc Mặc sẽ không bao giờ thương anh nữa, bởi vì anh khiến cô mất hết hi vọng, cho dù không ly hôn, anh cũng chẳng khác nào mất đi cô. Không được, anh sẽ mất Mặc Mặc, đây mới là chuyện đáng sợ nhất.
Hiện tại cái gì anh cũng không sợ, mất đi quyền thế địa vị thì thế nào, mất đi tư cách đổng sự thì sao, cho dù bị người Tưởng Gia trách mắng anh cũng không coi vào đâu, anh chỉ sợ Mặc Mặc từ nay về sau nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo… như thể sẽ đóng băng anh lại!
Khuôn mặt Vân Phong xám như tro, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, anh thật sự sợ mất cô!
Anh rất lâu không nói lời nào, Tần Quyến thì yên lặng nhìn anh:
Vân Phong ơi Vân Phong, một người làm cho Lão thái gia cả đời không dễ gì khen ngợi một ai chính miệng tán thưởng, một người làm cho Tưởng Lực Hành bởi vì tài ba của anh mà quay đầu nhìn đứa con gái ông luôn coi thường, một người ở dưới tình cảnh không có chút gì tiến vào chứng khoán Giang Nam, một người tiến vào tập đoàn tài chính Tưởng Gia vì tiền, một người đứng trước mặt một thân chỉ có áo tắm của cô mà lòng vẫn không loạn, hiện tại lại có thể sợ mất đi người vợ anh vẫn tưởng rằng không hề yêu thương mà mồ hôi lạnh chảy ròng?
Tay Tần Quyến khẽ nắm chặt, anh không yêu vợ mình sao? Đương nhiên yêu, yêu đến tột cùng, yêu đến mức khiến cô rung động.
Vân Phong không biết làm thế nào trở về công ty, mồ hôi của anh chảy không ngừng, bây giờ anh không thể do dự nữa, lựa chọn của anh chỉ có một.
Ngón tay anh run rẩy vuốt ve bàn làm việc xa hoa, còn cả chiếc ghế xoay, anh nhìn quanh văn phòng, nhìn qua lớp cửa kính, anh gần như đứng ở nơi cao nhất, chỉ cách một bước.
Gần đỉnh như vậy, đã là giấc mộng theo anh từ nhỏ, anh còn nhớ rõ lúc còn rất nhỏ anh đi chân trần lội trong nước, chịu cái lạnh thấu xương chỉ vì đến trường ; anh nhớ rõ anh không đi chơi với bất kỳ bạn học nào, chỉ vì muốn có thêm thời gian đọc sách, vì ngày sau thăng tiến thật nhanh ; anh nhớ lúc học đại học vì không có tiền đi học một chuyên ngành thứ hai, không còn cách nào khác phải lén lút trốn dưới gầm bàn học hàng cuối trong phòng học, vất vả chờ suốt cả đêm, chỉ vì muốn học thêm một môn …
Anh chịu nhiều đau khổ mấy năm nay, anh nhận hết chua xót không phải vì một ngày sau vượt trội sao?
Vân Phong lau đi chua xót nơi khoé mắt, ấn xuống đường dây nóng của thư ký “Tôi muốn lập tức triệu tập ký giả, còn nữa, báo cho các cổ đông khác có mặt.”