“Cái kia, là cô nhi viện nào, anh có thể dẫn tôi đi thăm không?”
Trong mắt Vân Phong lộ vẻ kinh ngạc. “Cô … muốn đi thăm cô nhi viện?”
Tưởng Mặc rất khẳng định gật đầu.
Vân Phong mỉm cười nhìn Tưởng Mặc, sắc mặt cô có vẻ hơi hồng.
Tưởng Mặc biết yêu cầu của mình có có thể có chút đường đột, nhưng cô thật sự rất muốn đi.
“Tôi nghĩ mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện sẽ hi vọng quen một người chị mới.”
Trong ánh mắt Tưởng Mặc lập tức lộ ra một tia sáng mong đợi, loại ánh sáng rực rỡ này không hiểu tại sao lại khiến Vân Phong cảm thấy có phần mê muội.
Anh mỉm cười với cô, nụ cười sạch sẽ, lần thứ hai gặp mặt thì anh tự giới thiệu.
“Tôi gọi là Vân Phong. Vân của tằng vân, Phong của bạo phong.”
“Xin chào, tôi gọi là Tưởng Mặc, Mặc của Trầm mặc.”
Lúc nói chuyện, Tưởng Mặc lúc này mới cảm thấy mình thất sự quá kích động rồi, bản thân thậm chí còn không biết người ta gọi là gì mà đã muốn cùng anh đến cô nhi viện, tuy rằng anh nhìn qua là một người tốt, nhưng dù sao cũng là người xa lạ.
Đối với sự hiểu biết chậm này của cô, hiển nhiên là đã muộn.
Vân Phong nhìn ra sự trầm tư của cô, “Hối hận rồi?”
Anh ra vẻ thoải mái. “Bộ dạng của tôi nhìn giống như là người xấu sao?”
“Không phải, tôi tin anh.” Tưởng Mặc xấu hổ trả lời anh, khoé mắt trộm nhìn anh.
Tâm Vân Phong lại cả kinh, chỉ có vậy mà cô tin tưởng anh?
“Được rồi, chờ tôi sửa đàn xong sẽ đi tới cô nhi viện, cô có thể cùng đi với tôi.”
Tưởng Mặc gật đầu, sau đó lấy di động ra, gọi cho lái xe tới đón cô tan học, “Vâng, bác Lâm, hôm nay ông không cần phải đón cháu, tối nay mới về nhà … Thật sự không cần, cháu và bạn học cùng về là được rồi … Vâng, cám ơn bác Lâm.”
Lúc Tưởng Mặc gọi điện, Vân Phong yên lặng quan sát cô, rõ ràng, cô vẫn là một cô nhóc vô cùng ngây thơ, ngay cả nói dối cũng không biết, cô chỉ xin phép một lái xe trong nhà cũng phải khẩn trương như vậy, thật sự khó có thể tượng tượng cô làm thế nào để sinh sống trong Tưởng Gia.
Cúp điện thoại, Tưởng Mặc cùng Vân Phong đi sửa đàn.
Khi bọn họ sửa xong đàn, ở trước cửa trường học, Tưởng Mặc lại cảm thấy kinh ngạc lần nữa.
Bởi vì Vân Phong nói anh muốn đưa cô tới cô nhi viện, mà phương tiện giao thông lại là – xe đạp.
“Không, không cần.” Tưởng Mặc rất sợ, cô lớn như vậy cũng chưa từng đi xe đạp.
Trong ý thức của cô, loại xe hai bánh như thế nào cũng không an toàn bằng xe bốn bánh.
Vân Phong nhìn ra sự khẩn trương của cô, cho cô một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời “Không cần lo lắng, kỹ thuật đi xe của tôi tốt lắm, cô ngồi yên một chút là được rồi, có phải cô sợ ngã hay không?”
Tưởng Mặc rủn rẩy nhấc my lên, sau khi chạm phải nụ cười rực rỡ trước mặt, che dấu vẻ ngượng ngùng , nhưng lại cúi đầu, nhỏ giọng đồng ý “Tôi không sợ, có thể thử xem.”
“Thử xem?” Trong nhất thời Vân Phong không hiểu được ý của cô.
Cô xấu hổ đỏ mặt chỉ vào xe đạp của anh “Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng đi qua, hôm nay có thể thử nghiệm một chút…”
Tâm Vân Phong giống như bị một hòn đá đánh mạnh xuống. Đúng thật là thiên kim tiểu thư nhà giàu, từ bé tí đá ngồi trên xe ô tô, hẳn là Tưởng Gia cảm thấy thực bần tiện đi?
Vân Phong cho cô một ánh mắt cổ vũ, đưa cô thể nghiệm một nhân sinh không giống trước đây.