• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Hàm nói xong nhanh nhẹn đi, Mặc Mặc mở to mắt đờ đẫn.

Vân Phong và Tưởng Ngạn Chiêu nhìn nhau một cái, cười một tiếng

Tưởng Lực Hành gật đầu “Không hổ là Tưởng Hàm, nó đúng là con cừu đen* của nhà này.”

* ý chỉ người thích nghi tốt nhất

Vân Phong thầm nghĩ trong lòng “Sở Khinh Dương ơi Sở Khinh Dương, cậu nằm mơ cũng không nghĩ ra, con cừu đen của Tưởng Gia lại tìm tới anh! Người anh em, cậu phải cẩn thận rồi.

Cuộc họp gia đình tiến hành đến rất khuya, Tưởng Lực Hành nhìn thời gian “Cũng đã muộn rồi, Mặc Mặc, con và Vân Phong ở lại đây ngủ đi.”

Mặc Mặc nhìn Vân Phong “Vâng thưa cha”

Tưởng Lực Hành lại nhìn Tần Quyên “Con cũng ở lại đi, sáng mai mọi người cùng đi tới công ty.”

Tần Quyến gật đầu “Con biết rồi, cha nuôi”

Đêm khuya

Vân Phong và Mặc Mặc đi vào phòng.

“Đây là phòng ngủ của em trươc khi kết hôn” Mặc Mặc nhìn trang trsi bên trong không thay đổi, xúc động vô cùng.

Vân Phong nhìn về phía giường, nghĩ xem mình có cần trải đệm nằm dưới đất hay không, anh không biết Mặc Mặc còn đồng ý cùng giường chung gối với anh không nữa.

Nếu đêm nay bọn họ quay về nhà, anh nhất định sẽ ngủ ở phòng khách, nhưng mà bây giờ, ở trước mặt cả nhà…

Mặc Mặc đi đến trước cửa sổ”Đã muộn rồi, anh tắm trước đi.”

“Ừ”

Vân Phong chậm rãi đi vào phòng tắm, còn mình cô đứng trước cửa sổ nhìn về bóng đêm xa xăm.

Mặc Mặc nhìn lên bầu trời đêm mênh mông “Làm thế nào đây? Chúng ta còn như một đôi vợ chồng sao? Cuộc hôn nhân này còn có thể duy trì bao lâu?”

Cô không có đáp án, có lẽ chờ Tưởng Gia vượt qua khủng hoảng lần này, bọn họ cũng nên tan đi?

Anh nói anh yêu cô, nhưng mà…

Mặc Mặc lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung đi.

Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi đến bên cạnh, đó là phòng của Tưởng Hàm.

“Chị? Chị còn thức không?”

Không ai lên tiếng.

“Cô ấy chưa về đâu” Sau lưng Mặc Mặc vang lên tiếng Tần Quyến.

Mặc Mặc quay đầu lại, cô có chút không được tự nhiên, cô và Tần Quyến trực tiếp tiếp xúc thực ra cũng không nhiều, lúc này lại …

“Cô cũng tới tìm chị ấy?” Mặc Mặc khẽ hỏi.

Tần Quyến gật đầu “Nói thật, tôi cũng rất lo lắng cho cô ấy.”

Mặc Mặc lộ ra nụ cười thản nhiên “ Nếu chị ấy biết nhất định sẽ rất cảm động.”

Tần Quyến hạ mắt xuống “Mặc Mặc, chúng ta có thể nói chuyện không?”

“Hả?.. Được.”

“Đến phòng tôi đi.”

Mặc Mặc đi theo Tần Quyến vào trong phòng của cô, đây là một phòng khách khác, không biết vì sao trong lòng Mặc Mặc có điểm không dễ chịu, chỉ là bởi vì Tần Quyến ngủ ở phòng khách?!

Thông minh như Tần Quyến, cô ta sao có thể không nhìn ra vẻ thông cảm của Mặc Mặc đối với mình, cô ấy rất thiện lương, khó trách Vân Phong lại yêu không rời được.

“Mặc Mặc , tôi tìm cô có hai chuyện, thứ nhất, tôi muốn nói xin lỗi với cô.”

Mặc Mặc nhìn cô ta, cười nhạt “Đây không phải lỗi của cô.”

Tần Quyễn trầm mặc một chút “Thứ hai, tôi nghĩ cô nên khuyên Tưởng Hàm, đừng lấy hạnh phúc cả đời của mình làm tiền đặt cược.”

Mặc Mặc rất bất ngờ cô sẽ nói chuyện này, “Chị ấy là vì Tưởng Gia, tôi và chị từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chuyện chị ấy đã quyết định không ai có thể thay đổi”

Tần Quyến có chút thất vọng, cắn môi “Là vậy sao…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK