• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Mặc nhìn thấy hai má Vân Phong ửng đỏ, cảm thấy buồn cười “Anh có biết sắc mặt anh bây giờ thế nào không?”

“Sao?”

“Thật giống như lần đầu tiên em nhìn thấy anh vậy, thực ngốc.”

Vân Phong nhớ lại lúc trước “Khi đó thật sự anh rất ngốc, nhưng mà … đó chỉ là giả vờ.”

Chính anh cũng có chút xấu hổ khi thừa nhận.

“Em biết. Nhưng bây giờ anh không phải, đúng không?”

Ánh mắt của anh rất thành khẩn “Đương nhiên.”

Mặc Mặc nhìn anh mỉm cười “Như vậy là đủ rồi…”

Vân Phong ngẩn ra, ý của Mặc Mặc là gì? Cô tha thứ cho anh sao?

“Mặc Mặc, chờ chuyện phiền phức trong nhà qua đi, chúng ta lại đi du lịch được kkhông?”

Mặc Mặc dùng tay đỡ cằm, nghĩ một chút “Ừm, được.”

Chỉ là không biết nguy có mối nguy này của Tưởng Gia khi nào mới có thể vượt qua, bọn họ cùng nhìn về phía Tưởng Hàm và Sở Khinh Dương đang tiếp đón khách quý, cuộc hôn nhân này thật sự có thể cứu Tưởng Gia sao? Cho dù thật sự có thể,cuộc hôn nhân này có thể hạnh phúc sao?

***

Sở Khinh Dương cuối cùng cũng có chút rỗi rãi ngồi một chỗ tâm sự cùng Vân Phong..

Vân Phong nhìn ra được vẻ uể oải trên mặt Sở Khinh Dương, rất thân thiết nói “Khinh Dương, gần đây cậu rất mệt đi? Phải chú ý sức khoẻ.”

“Thật sự mệt chết đi!”

Vân Phong cho hắn một ánh mắt bất đắc dĩ “Là người mình lựa chọn, ho vọng cậu sẽ không nói ra lời hối hận.”

“Mình không có thời gian để hối hận được chưa? Cậu nói rất đúng, mình xứng đáng, tự chuốc lấy.”

Khoé miệng Vân Phong lộ ra nụ cười bỡn cợt, “Thế nào? Đại tiểu thư Tưởng Gia thật sự có mị lực như vậy?”

Mày Sở Khinh Dương nhướn lên “Có mị lực hay không mình không biết, mình chỉ biết đêm tân hôn cô ấy gói mình như cái bánh tét, sau đó lấy ra một tờ chi phiếu, bảo tôi tìm người phụ nữ khác, cô gái này đầu óc có phải bị ngâm nước không vậy?”

Vân Phong buồn cười không nhịn được “Vậy cậu có đi tìm người phụ nữ khác không?”

Sở Khinh Dương cho Vân Phong một cái ánh mắt xem thường “Đi chết đi, cậu đứng có mà cười trên nỗi đâu của người khác. Có điều … con gái Tưởng Gia có phải đều rất lợi hại hay không, tại sao người nào gặp mấy chị em đấy đều thảm vô cùng vậy! Cậu thấy đấy, hai người chúng ta đều như vậy.”

Vân Phong nhún vai “Tình huống của cậu không giống với mình.”

“Đúng là tình huống của cậu gay hơn so với tôi?”

“Mới không phải. Mình cảm thấy mình còn có hi vọng.” Vừa rồi Mặc Mặc không phải vẫn còn rất dịu dàng cười với anh sao?

Sở Khinh Dương nhìn vẻ mặt của Vân Phong, cũng có mấy phần ghen tị “Tốt rồi, cậu từ từ nỗ lực đi, muốn tu thành chính quả phải dựa vào chính mình. Nhưng mà, chuyện Tưởng gia chúng ta chúng ta cùng nhau cố gắng.”

Đề tài thay đổi, vẻ mặt của Vân Phong và Sở Khinh Dương cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc “Khinh Dương, Sở Gia có thể xuất ra bao nhiêu tài chính để trợ giúp?”

“Quan hệ của Sở Gia và Tưởng Gia là ván đã đóng thuyền, tài chính không là vấn đề. Mấu chốt là danh dự của Tưởng Gia, tài liệu kia chính là một quả bom, không biết khi nào sẽ nổ mạnh, nếu chuyện buôn bán ngầm của Tưởng Gia bị lộ, đến lúc đó tài chính có lớn mấy cũng chẳng thấm vào đâu, cho nên, hiện tại chỉ là kế hoãn binh.”

Vân Phong suy nghĩ một chút “Đúng vậy, bây giờ là kế hoãn bĩnh, thái bình được ngày nào hay ngày đấy, nhưng sự việc đã qua mấy ngày, cho dù ngừơi lấy đi tài liệu muốn hoàn toàn huỷ diệt Tưởng Gia, cũng nên hành động rồi, tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì?”

Sở Khinh Dương cũng không có cách nào lý giải nổi “Mình cũng nghĩ không thông, hiện tại Sở Gia và Tưởng Gia cột vào nhau, nếu như là đối thủ kinh doanh ra tay, bây giờ là thời cơ tốt nhất mới đúng.”

Sở Khinh Dương vừa nói xong lập tức Vân Phong loé lên một ý nghĩa “Cậu nói đối thủ kinh doanh.”

“Đúng vậy”

“Như vậy, nếu không phải đối thủ kinh doanh thì sẽ là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK