Trong thế giới tận thế, hai người họ gặp gỡ rồi tìm hiểu nhau có thể giải thích là do hiệu ứng bắc cầu. Khi đó Lục Chỉ bàng hoàng phát hiện ra một tên con người như Cố Bạch lại có thể dễ dàng áp chế hắn, sau đó lại tận mắt nhìn thấy đại bản doanh bị thiêu rụi, Hồng Lâu bị thiêu rụi, lăng mộ cổ bị nổ tanh bành, tiếp đó là các thể loại phiêu lưu kịch tính, hắn sẽ dễ có cảm giác căng thẳng như đang bước trên băng mỏng, lo lắng đề phòng quá độ dẫn đến ảo giác, cuối cùng không tự chủ được mà tim đập nhanh hơn – đấy là giả sử tang thi cũng có nhịp tim.
Rồi sau đó loại tâm tình này bắt đầu lên men biến chất. Nghiêm túc mà nói thì trong suốt quá trình, bên cạnh Lục Chỉ chỉ có mỗi Cố Bạch, cho nên hắn lầm tưởng rằng Cố Bạch yêu hắn đến mức vượt qua thời không, dẫn đến hiểu lầm rằng nguyên nhân tim đập nhanh như vậy là bởi hắn động tâm với Cố Bạch. Chuyện này cũng dễ hiểu.
Nhưng mà sau khi chân tướng đã rõ ràng thì sao?
Lúc ở trong khoang cấp cứu, không có nguy cơ tận thế, cũng không có xung đột chủng tộc giữa nhân loại và tang thi, càng không có cái cái suy nghĩ mơ mộng viển vông gì mà “ở một thời không khác, chúng ta đã yêu nhau sâu sắc”.
Cố Kinh Bạch thẳng mặt nói toẹt ra chân tướng trần trụi cho Lục Chỉ, lúc đó y thậm chí đã chuẩn bị tư tưởng rằng Lục Chỉ sẽ hận y cả đời.
Bởi vì từ góc độ của Lục Chỉ thì những chuyện kia có thể lý giải như thế này:
Mình đường đường là vua tang thi, sắp thoát khỏi gông cùm xiềng xích để đi thống trị thế giới, thế mà lại đứt gánh giữa đường, tự dưng bị người ta túm cổ lôi đi.
Bất ngờ thay, đối phương hóa ra là người yêu của mình ở thời không song song, lâu ngày sinh tình, muốn cùng người yêu biến thành tang thi để tiếp tục sự nghiệp thống trị thế giới, lại bị người yêu ngăn cản, cuối cùng người yêu còn không chút do dự ném cho mình một quả bom, “đồng quy vu tận”.
Một lần nữa mở mắt ra, may mà vẫn còn cái mạng, nhưng sau đó lại biết được tất cả đều là giả dối, người yêu không phải người yêu, tình yêu cũng không phải tình yêu, còn thế giới mà hắn sống vốn dĩ chỉ là một trò chơi diễn sinh ra…
Tuy rằng cũng không phải Cố Kinh Bạch trăm phương ngàn kế tìm cách lừa dối hắn, y cũng không cố ý lừa tình người ta, nhưng dẫu sao thì chuyện cũng đã rồi, y thật sự đã khiến Lục Chỉ sinh hiểu lầm, y sẽ không trốn tránh trách nhiệm của bản thân.
Cũng bởi vậy, y cảm thấy trong tình huống này Lục Chỉ nên hận y mới phải.
Nói cách khác, đã đến nước này rồi mà Lục Chỉ vẫn không hề hận y thì mới là quái dị đó?
Chuyện hoang đường nối tiếp nhau xảy đến, nhưng Lục Chỉ không muốn trả thù Cố Kinh Bạch, cũng không có ý định cả đời cạch mặt nhau, trái lại sự yêu thích của y với Cố Kinh Bạch vẫn còn nguyên.
Cố Kinh Bạch không thể lý giải nổi quan điểm của Lục Chỉ về tình yêu.
Thôi được rồi, dù sao thì xét về mặt tư tưởng đạo đức, thật sự Cố Kinh Bạch không hiểu nổi Lục Chỉ, không hiểu vì sao hắn lại nảy ra ý tưởng thiên tài là mọi người cùng nhau biến thành tang thi, không hiểu vì sao hắn lại mắc bệnh thủ lĩnh ung thư như vậy...
Lúc còn ở không gian mười chiều, Cố Kinh Bạch luôn cố hết sức đặt bản thân vào trạng thái bận rộn không ngừng, như vậy y sẽ không cần phải nghĩ ngợi đến mấy chuyện ở các thế giới nhỏ, cũng không cần phải suy ngẫm xem rốt cuộc tình cảm của bản thân với Lục Chỉ là cái gì. Cố Kinh Bạch không ưa mấy việc dây dưa dài dòng, y một lòng chỉ muốn tiến hóa thành một người máy vô cảm. Nhưng mà hôm nay, tại [Thế giới nhỏ 1314], y lại đột ngột phải đối mặt với vấn đề này.
Nói cách khác, não bộ của y cảm thấy có lẽ y nên thử suy xét về vấn đề tồn đọng từ thế giới nhỏ kia.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Lục Chỉ đụng vào vai Cố Kinh Bạch, cắt ngang mạch suy nghĩ của y, lúc này hai người bọn họ đang cùng ngồi ô tô về nhà. Lái xe lái khá vững, cửa sổ cách âm ngăn trở tất cả những tiếng huyên náo bên ngoài, giữa hàng ghế lái và ghế sau có một vách ngăn màu đen, tạo ra một không gian nho nhỏ cực kỳ riêng tư cho Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ.
Đây đúng là hoàn cảnh thích hợp để tâm sự tuổi hồng.
Nhìn cảnh đêm đèn xe rực rỡ lướt qua cửa sổ, tinh thần Cố Kinh Bạch hơi thất thần, theo bản năng nói với Lục Chỉ: “Anh đang nghĩ, tại sao trong thế giới này lại không có thứ máy móc nào giúp loại bỏ mọi tình cảm mỗi khi xuyên qua một thế giới mới, giống như trong văn hệ thống hoặc văn nhanh xuyên ấy?”
À, Lục Chỉ hiểu rồi, Cố Kinh lại dở chứng phát bệnh trung nhị.
Tuy Lục Chỉ không ngờ rằng Cố Kinh sẽ hỏi một vấn đề không liên quan như vậy nhưng hắn vẫn hết sức nghiêm túc trả lời Cố Kinh: “Sao anh biết là không có? Mấy thể loại văn hệ thống, văn xuyên nhanh đều là bối cảnh tương lai khoa học kỹ thuật tiến bộ, muốn loại bỏ hoặc bóp chết mấy cái tình cảm lại chẳng dễ như ăn cháo ấy chứ? Có cái gì mà khoa học kỹ thuật không làm được đâu?”
“Thế mà lại không có đấy!” Cố Kinh Bạch hiếm khi làm mình làm mẩy, y vốn không nên giận cá chém thớt, chẳng qua y không thể nào tự kiềm chế sự bực tức đối với bản thân mình.
Tình cảm sinh ra từ ký ức, chỉ cần có ký ức thì một người chắc chắn sẽ có cảm xúc. Như vậy, một người chỉ cần xem phim đọc truyện, nhập vai vào nhân vật đều sẽ sinh ra một đống cảm xúc rồi, nói gì đến những ký ức mắt thấy tai nghe của chính mình. Tình cảm và ký ức là một tổ hợp không thể bị tách rời.
Thậm chí ở một vài thời điểm, dù đại não đã không còn ký ức, bản năng cơ thể vẫn có thể nhớ được những cảm xúc nằm sâu dưới đáy lòng.
Chấp hành nhiệm vụ không ngừng nghỉ, ký ức cũng sẽ liên tục chồng chất lên nhau, khiến cho tâm tình càng ngày càng nặng nề. Lúc xin nghỉ việc hoặc về hưu, hầu như không có một nhân viên nào trong Cục quản lý giữ được tâm lý hoàn toàn khỏe mạnh.
Đây cũng là nguyên nhân Cục quản lý nhất định muốn chiêu mộ những nhân viên có tinh thần lực mạnh mẽ, bởi vì tinh thần lực càng mạnh thì ý chí càng kiên định, tâm lý càng vững vàng, sức chịu đựng càng cao nên có thể chấp hành được nhiều nhiệm vụ, sau khi hoàn thành trách nhiệm xong cũng dễ điều trị dễ khôi phục hơn, không cần lo sẽ để lại di chứng do công việc.
Dù vậy, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ chung quy vẫn tồn tại những nguy hiểm nhất định.
Thế nên Cục quản lý Thời Không mới ban hành chính sách thị thực cho người nhà với hi vọng dùng hết khả năng của họ để trợ giúp nhân viên, trong trường hợp nhân viên không thể dứt bỏ tình cảm của mình thì sẽ cho phép họ mang theo người quan trọng nhất từ thế giới nhỏ về không gian mười chiều. Cảm giác có gia đình này sẽ trở thành điểm tựa lớn nhất của nhân viên trong Cục, như vậy thì cho dù đi xa đến đâu, đi lâu thế nào, họ cũng sẽ nhớ rằng ở không gian mười chiều vẫn còn người thân đang chờ họ trở về.
Trước kia Cố Kinh Bạch rất bài xích lời giải thích mang chủ nghĩa lãng mạn thái quá này, y cho rằng chỉ cần đủ mạnh mẽ thì ý chí chắc chắn sẽ không bị bào mòn, chỉ những ai có chỗ dựa dẫm thì mới trở nên mềm yếu.
Sự thật đúng là có rất nhiều nhân viên như vậy, sau khi có người thân thì ngược lại, tốc độ xin nghỉ việc, về hưu lại càng nhanh hơn.
Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến việc Cục quản lý Thời Không quanh năm suốt tháng ở trong trạng thái cần tuyển lao động quy mô lớn, phải huấn luyện không ngừng nghỉ để đưa người mới vào nghề, lúc nào cũng đói khát nhân tài, bởi vì nói trắng ra là tỉ lệ nghỉ việc về hưu của họ quá cao.
Từ nhỏ Cố Kinh Bạch đã mơ ước được trở thành nhân viên Cục quản lý Thời Không, bởi vì y cảm thấy y thích hợp, cảm xúc cá nhân của y vốn đạm bạc, lại có tính tự giác và ý thức kiểm soát kinh người, y thích các quy tắc, thích lên kế hoạch, thích một thế giới có trật tự. Lúc chưa nhận việc thì y đã hoạch định xong mọi thứ sau khi gia nhập Cục quản lý Thời Không: lên chức lúc nào, cư xử với đồng nghiệp thế nào…
Mọi thứ đều tiến hành rất thuận lợi, giống như kế hoạch ban đầu của y.
Cho đến khi Cố Kinh Bạch bị ép phải chuyển sang phòng Thâm tình thì chuyện ngoài ý muốn mới bắt đầu xuất hiện, vì thế y rất không hài lòng. Không phải là y bất mãn với việc y sắp được lên voi nhưng bỗng dưng lại bị đạp xuống chó, đang công tác ngon lành thì bị phân đến một khoa mới toanh, mà là y bất mãn chuyện kế hoạch của mình bị phá vỡ. Y rất rất rất muốn đưa tất cả mọi thứ quay về với quỹ đạo, nhưng mà…
Càng sửa lại càng loạn, thậm chí chệch cmn đường ray luôn rồi.
Thủ phạm khiến cho y chệch đường lúc này đang an vị trước mặt y. Tất nhiên không thể đổ tất cả việc này lên đầu Lục Chỉ được, ít ra thì, Cố Kinh Bạch cảm thấy nếu y không có tình cảm, nói không chừng y sẽ không bị quấy nhiễu, rồi có thể quay lại với kế hoạch của mình.
“Vậy để em chế cho anh một cái.” Lục Chỉ lần thứ hai làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Cố Kinh Bạch.
“Em nói cái gì?”
“Em nói, nếu anh thấy cái gọi là Cục quản lý Thời Không kia không có máy móc gì giúp anh triệt bỏ tình cảm của mình, thì em sẽ bỏ tiền để người ta nghĩ biện pháp chế cho anh một cái. Thế là được rồi chứ gì? Easy game.” Lục Chỉ buông tay, cười với Cố Kinh Bạch, “Đừng bực bội nữa, nhé?”
“Vậy nếu như, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không giải quyết được vấn đề kỹ thuật thì sao?” Cố Kinh Bạch quay sang nhìn Lục Chỉ, cũng không hiểu tự dưng mình lại nổi điên mà lại đi thảo luận chuyện con nít này với hắn.
Thế nhưng y thực sự đã làm như vậy, thậm chí còn mong mỏi một đáp án khác từ miệng Lục Chỉ.
Ấy vậy mà Lục Chỉ…
Vẫn thỏa mãn y.
Lục Chỉ nói: “Vậy em sẽ đi học, máy móc kỹ thuật người khác không làm được, không có nghĩa là em cũng không làm được, em sẽ nghiên cứu cho đến khi làm ra mới thôi.”
Cố Kinh Bạch hài lòng, Lục Chỉ thực sự đã khai sáng cho y, xem ra nhiều khi hai người theo đuổi những suy nghĩ khác nhau cũng chưa chắc là chuyện xấu. Ví dụ như lúc này chẳng hạn, Lục Chỉ đạp đổ những quy tắc lối mòn đã giúp Cố Kinh Bạch không ít. Y nói với hắn: “Em không cần phải học, anh sẽ tự mình làm ra.”
Cố Kinh Bạch cảm thấy y thừa sức vừa làm nhiệm vụ vừa tự mình trau dồi học hỏi, chỉ cần làm ra được thứ máy móc nào đó giúp loại bỏ tình cảm thì những phiền não của y sẽ biến mất ngay lập tức, tuyệt vời.
Trợ lý nhỏ AI đột nhiên login, gửi cho Cố Kinh Bạch một bức tâm thư hiếm thấy.
[Anh thân mến, xin cho phép em ném đá vào hội nghị một chút, trong lúc anh có vẻ đang bị hãm sâu trong vòng xoáy cảm xúc của Lục Chỉ, em không thể không KY nhắc nhở anh rằng khả năng Lục Chỉ làm việc không màng tư lợi là rất thấp. Bây giờ em cũng phải dựa theo chí hướng ban đầu anh đặt ra cho em để đưa ra lời nhắc nhở lý trí, thực ra ngay từ việc anh bắt đầu suy nghĩ “tại sao Lục Chỉ lại thích mình?” đã cho thấy rằng anh quan tâm đến chuyện này.
Ví dụ như, đều là chuyện “thích nhau”, rõ ràng Lâm Nhiễm đương thời đi theo hướng kịch bản mới, cậu ta thích “anh”, ít ra là thích cái vai Cố Kinh của anh, thế tại sao anh lại chưa từng nghĩ đến việc “sao Lâm Nhiễm lại thích mình”?
Cho dù là máy móc thần kỳ giúp loại bỏ cảm xúc cũng không giải quyết được mối bận tâm này của anh đâu, sẽ chỉ lãng phí thời gian của anh một cách vô nghĩa thôi.]
Cố Kinh Bạch vừa mới cảm thấy tư tưởng của mình có đột phá mới, lần thứ hai lại bị đập chết tại chỗ.
Đúng vậy, tại sao y lại không nghĩ đến việc vì sao Lâm Nhiễm yêu Cố Kinh nhỉ? Ngay từ khi bắt đầu y chỉ muốn tìm cách từ chối Lâm Nhiễm, hoàn thành nhiệm vụ, cứu vớt thế giới, rồi té khỏi đây.
Y không đào sâu nguyên nhân tại sao Lâm Nhiễm lại yêu thích y, bởi vì bất kể là lý do gì thì y cũng sẽ nhất định từ chối Lâm Nhiễm, cắt đứt mọi hy vọng của Lâm Nhiễm.
Đáng ra vấn đề của Lục Chỉ cũng nên đơn giản như vậy, không cần biết tại sao Lục Chỉ lại thích y, không cần biết tại sao hắn có thể nháo được đến mức này, y hoàn toàn có thể trực tiếp từ chối hắn.
Thế nhưng y lại không làm thế.
Thậm chí bây giờ dâng lên ý nghĩ này thì Cố Kinh Bạch cũng cảm thấy y không nên đối xử với Lục Chỉ giống với Lâm Nhiễm. Cũng không nói rõ được rốt cuộc hai người khác nhau ở điểm nào, nhưng chung quy là không giống nhau.
Nói thế này thì cũng hơi tiêu chuẩn kép.
Cố Kinh Bạch nổi giận đùng đùng trừng mắt lườm Lục Chỉ đang ngồi cạnh, quyết định mắt không thấy tâm không phiền, cứ chờ giải quyết thế giới nhỏ này xong rồi hẵng lo đến vấn đề kia.
Lục Chỉ không biết cuộc đấu trí đấu dũng trong đầu Cố Kinh Bạch, không hiểu sao lại bị giận chó đánh mèo, nên là…
Thấy chột dạ.
Bởi vì thực ra hắn đã làm ra một số chuyện mà trên lý thuyết sẽ khiến Cố Kinh không hài lòng, bây giờ hắn có hai con đường, hoặc là thẳng thắn sẽ được khoan hồng, hoặc là chống cự đến chết.
Sâu trong nội tâm hắn là một tên thương nhân giảo hoạt, một mặt xúi giục mình mang tâm lý cầu may rồi ngậm chặt miệng, nhưng như thế thì cũng chưa chắc đã êm chuyện. Còn mặt khác, có một luồng sức mạnh không tên làm hắn giật nảy mình, nói với hắn rằng nếu hắn mà không khai thật thì cuối cùng mọi chuyện có thể sẽ mất khống chế, không chừng còn khiến hắn và Cố Kinh cãi vã một trận to đùng.
Chuyện ấy thì hắn không chịu nổi.
Vì vậy, Lục Chỉ nói với Cố Kinh: “Anh phát hiện ra rồi đúng không?”
Cố Kinh Bạch lại phải mở mắt ra, lửa giận càng bùng lên vì bị tên đầu sỏ gây phiền não quấy rối liên tục. Nhưng sau khi nghe thấy lời của Lục Chỉ, Cố Kinh Bạch bắt đầu thấy hồi hộp, không lẽ hắn nhớ lại chuyện cũ rồi.
Kết quả…
Chuyện mà Lục Chỉ muốn nói chỉ là: “Thôi được rồi, hôm nay em cố ý bảo đạo diễn không cho Nhân Nhân lên hình, em không phải là đến con nít cũng không tha, em chưa ấu trĩ đến mức đó.”
Cố Kinh Bạch bày ra biểu cảm “À thế à? Tôi không tin”.
“OK, em thừa nhận, em thật sự ấu trĩ đến mức này rồi đấy, em không thích Nhân Nhân thân mật với anh như vậy đấy. Nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân em không cho nó lên hình, anh không nhìn ra sao? Biểu hiện của Lâm Nhiễm rõ ràng là muốn dựa vào con trai để vươn mình đó! Loại trà xanh cao cấp này em còn lạ gì nữa? Em cho phép Lâm Nhiễm tham gia show này đã là cực hạn rồi, nếu còn cho cậu ta cơ hội đổi đời nữa thì chắc em phải đổi nghề làm thánh nhân.”
Ở điểm này thì Cố Kinh Bạch không đồng ý với Lục Chỉ cho lắm. Không biết Lâm Nhiễm đã thay đổi kiểu gì, nhưng không thể phủ nhận được cậu ta là một ‘người mẹ’ rất tốt, đối với Nhân Nhân cậu ta thật sự yêu đến mức không giữ lại chút nào, đấy đều là tình cảm phát ra từ đáy lòng.
“Lần sau em có ý kiến gì thì hoàn toàn có thể đề xuất với anh. Bởi vì em cứ trực tiếp hành động như vậy sẽ không thành công đâu.”
“Anh muốn giúp Lâm Nhiễm ư?” Lục Chỉ khiếp sợ.
“Em… sao lại có thể sinh ra cái thứ logic thần kỳ này thế hả?” Cố Kinh Bạch khó hiểu nhìn Lục Chỉ, tại sao y lại muốn giúp Lâm Nhiễm cơ chứ? “Cho dù em có tin hay không, thì trên thế giới này có một loại định luật mật ngọt, nghĩa là em càng chèn ép ai thì người đó sẽ càng lên như diều gặp gió.”
Cố Kinh Bạch cảm thấy Lục Chỉ thật ngốc, nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy trìu mến, cái tên nhân vật phản diện này sao lại không hiểu định luật phục hồi của vai chính nhỉ?
Đúng như dự đoán, sau khi tập 1 mùa 1 “Người Bạn Thân Nhất Của Tôi” lên sóng, một nhân vật trong suốt như Nhân Nhân lại đại bạo.
Chuyện này nghe qua thì rất khó mà tin nổi, nhỉ?
Nhưng đây cũng chính là chỗ lợi hại của đạo diễn Trương. Kim chủ baba đã đánh tiếng, ông không thể không tỏ lòng hiếu thuận, làm chuyện ngỗ nghịch với Hoắc baba. Vì vậy, trong lúc bốc thăm nhân vật phân vai trong Script Kill, ông đã động tay chân để bạn nhỏ Nhân Nhân bốc được NPC, từ đó đưa ra một lý do hợp tình hợp lý là “bởi vì bạn nhỏ là NPC nên không có cơ hội ra trận”, khiến cho kim chủ baba long tâm đại duyệt. Sau đó vừa quay đầu, đạo diễn Trương lại dặn dò phó đạo diễn rằng trong lúc bọn họ ghi hình Script Kill thì xếp cho Nhân Nhân một máy quay riêng.
Nhân Nhân diện một bộ quần áo thái tử bé xíu, liếm kem ly trên tay, mắt tập trung ngó vào trước camera cùng với phó đạo diễn để xem mẹ của nhóc chơi game. Không khóc không nháo, ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.
Chị gái biên kịch cũng không nhịn được mà kiến nghị: “Có muốn vào chơi cùng mọi người không?”
Nhân Nhân lại chủ động lắc đầu từ chối: “Không nên làm phiền mama.”
“Nhóc vào đó không phải làm phiền đâu, mà là hai người cùng nhau làm việc đó.” Chị gái biên kịch dụ dỗ.
“Không phải.” Nhân Nhân cũng rất cố chấp, “Là không nên quấy nhiễu ma ma chơi game với bạn bè. Lâu lắm rồi mama không được vui vẻ như vậy.”
Ngay cả lúc cãi nhau với Hoắc Chi Trĩ thì trông Lâm Nhiễm vẫn rất vui vẻ.
Lại một lần nữa cậu được đứng dưới thân phận Lâm Nhiễm, trở thành một cá thể độc lập trong mắt người khác. Không phải là mẹ Nhân Nhân, cũng không phải bạn thân của Nhân Nhân, mà là Lâm Nhiễm, chỉ là Lâm Nhiễm thôi.
Nhân Nhân thật sự rất lo lắng cho Lâm Nhiễm: “Mama có rất ít cơ hội kết bạn.” Mặc dù tuổi tác Nhân Nhân nhỏ như vậy nhưng nhóc vẫn có thể hiểu được chút gì đó từ hành động Lâm Nhiễm chuyển ra khỏi nhà của Cố Kinh. Tuy rằng không hiểu rõ ràng lắm, nhưng nhóc lại mơ hồ có ý nghĩ rằng nhóc phải tạo cơ hội để mẹ tiếp xúc với càng nhiều người càng tốt, phải thế thì mẹ mới có thể có cơ hội kết giao bạn bè. Ở nhà trẻ nhóc có nhiều bạn lắm luôn, thế nên mẹ nhóc cũng không thể chỉ có một người bạn thân là nhóc đây thôi được.
Vì chuyện này nên mặc dù Nhân Nhân là người ít lên hình nhất trong tập 1, nhưng mấy đoạn cắt bé ngoan chờ mẹ vẫn vững vàng nắm được trái tim của khán giả.
Đứa trẻ này cũng ngoan quá mức rồi, ngoan đến phát khóc luôn đó!
Trùng hợp là lúc tham gia chương trình Lâm Nhiễm còn đề cập đến vấn đề xã hội này với đạo diễn Trương. Rất nhiều bà mẹ dù không phải là mẹ đơn thân, nhưng một khi có con cái thì bạn bè xã giao đều là con số không. Họ hoặc là bị ép buộc hoặc là tình nguyện tập trung quá mức vào con cái. Tận đến khi con cái bắt đầu đi học thì họ mới có chút thời gian rảnh rỗi, khi này mới kinh ngạc nhận ra xung quanh chẳng còn bạn bè nào nữa.
Mới ngắn ngủi mấy năm, những bà mẹ này liên lạc với bạn bè càng ngày càng ít, chuyện người ta nói họ không bắt kịp, cuộc sống gần đây của người ta họ chẳng biết, thậm chí ngay cả lúc đi ăn uống cùng nhau, có khi chuyện con cái còn làm phiền người ta.
Ngoài miệng tất nhiên mọi người đều nói không sao, không ngại, mình hiểu mà.
Nhưng mà… trên trần đời này làm gì có ai có thể suốt ngày nhường nhịn người khác được cơ chứ? Cứ coi như không để ý lần một lần hai đi, thế còn lần ba lần bốn, rồi lần năm lần sáu thì sao? Nếu chuyện ăn uống chơi bời cũng biến thành nguồn cơn phiền phức mệt mỏi thì bạn bè họ phải lựa chọn thế nào? Người ta cũng rất mệt, cũng phải chịu rất nhiều gánh nặng của người trưởng thành, dựa vào cái gì mà người ta cứ suốt ngày phải nhượng bộ?
Cuối cùng, nhóm mẹ bỉm sữa chỉ còn lại một mình, có người phải bắt đầu tìm cách níu giữ bạn bè cũ, hoặc đơn giản là kết bạn với những bà mẹ bỉm sữa khác.
Mà đối với nhóm người thứ hai kia thì đề tài nói chuyện quanh đi quẩn lại chỉ có con tôi, con chị, con người ta.
“Mama cũng phải có bạn của mình chứ.” Mong ước của Nhân Nhân chọt trúng trái tim của vô số khán giả. Yêu ai yêu cả đường đi, sự yêu thích của bọn họ với hai mẹ con Lâm Nhiễm và Nhân Nhân tăng vùn vụt.
Nói chung Lục Chỉ đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Chuyện lương thiện nhất mà Cố Kinh Bạch từng làm chính là sau khi chương trình phát sóng y không tiện miệng nói với Lục Chỉ câu “Anh đã bảo rồi mà”, y chỉ vỗ vỗ vai Lục Chỉ: “Lần sau muốn làm người xấu thì phải đến thương lượng với anh trước đã, nghe chưa?”
Lục Chỉ quay đầu lại, tiêu điểm chú ý lại đặt ở việc Cố Kinh vừa thay một bộ quần áo nghiêm túc già dặn: “Anh phải ra ngoài à?”
“Ừ, có người muốn gặp anh, ” Cố Kinh Bạch nhìn thấy vẻ ấm ức trong ánh mắt Lục Chỉ, theo thói quen thỏa hiệp, không chờ Lục Chỉ hỏi, y đã bổ sung thêm một câu, “Không phải Lâm Nhiễm, yên tâm đi.”
“Thế là ai?” Lục Chỉ kiên nhẫn.
Là tên tra công của Lâm Nhiễm, Vũ Văn Hoằng.
Một cái tên vừa nghe đã rất ra dáng tổng tài bá đạo.
Theo sau sự nổi tiếng của “Người Bạn Thân Nhất Của Tôi”, Lâm Nhiễm và Nhân Nhân cuối cùng cũng rơi vào tầm ngắm của Vũ Văn Hoằng, thậm chí bởi vì tỉ suất xem của của tập đầu tiên “Người Bạn Thân Nhất Của Tôi” còn cao hơn so với trong kịch bản phim ở không gian mười chiều nên Vũ Văn Hoằng cũng can thiệp vào chuyện này sớm hơn. Gã đưa ra lựa chọn giống y như trong kịch bản phim, đó là tìm gặp kẻ địch mà gã cảm thấy có uy hiếp lớn nhất đến mình —— Cố Kinh.
Địa điểm Vũ Văn Hoằng hẹn người cũng không có gì thay đổi, một nhà hàng Michelin nằm trên đỉnh một tòa cao ốc, ăn có ngon hay không không quan trọng, thậm chí rất nhiều người lần đầu tiên tới đây đều chê là khó ăn, nhưng quan trọng là chỗ này vừa cao vừa đầy áp bức, mang lại cảm giác rất ngột ngạt.
Vũ Văn Hoằng ngồi đối diện Cố Kinh Bạch, trên người mặc âu phục xám đậm được cắt may khéo léo. Gã đi thẳng vào vấn đề.
“Nói đi, cậu muốn như thế nào thì mới rời khỏi Lâm Nhiễm?”
“Thứ cho tôi nói thẳng, bây giờ tôi đang ở nhà họ Hoắc, đã rất lâu không có liên lạc gì với Lâm Nhiễm.”
“Tôi không tin cậu không thích em ấy!”
“Anh có tin hay không thì liên quan gì đến tôi?”
“Thế thằng con hoang của cậu và Lâm Nhiễm…”
“Anh có vấn đề về quang học à?”
Đây là vấn đề mà Cố Kinh Bạch từ lâu đã muốn hỏi Vũ Văn Hoằng trong bản phim truyền hình, nhìn mặt Nhân Nhân ít nhất cũng phải có ba phần tương tự gã, không hiểu sao gã lại có thể hiểu nhầm nhóc Nhân Nhân thành con của nam phụ Cố Kinh.
Nguyên nhân chủ yếu khiến Cố Kinh Bạch tới gặp Vũ Văn Hoằng chính là y không muốn lại xảy ra chuyện hiểu lầm như thế này nữa.
Ngu thế không biết.
Cố Kinh Bạch không có ý định lại dây vào chuyện ngu ngốc này, nói chắc nịch: “Tôi là AA luyến, cả thế giới này đều biết đó được chưa? Tôi không tin là anh chưa nghe thấy chuyện này. Hay là anh không hiểu thế nào là AA luyến? Có cần tôi phổ cập khoa học cho anh không? AA luyến tức là tôi chỉ thích Alpha, chỉ cương được với Alpha thôi, từ khi biết chuyện này tôi đã chuẩn bị tâm lý cả đời sẽ không có con rồi.”
“Thế Nhân Nhân kia là con ai?” Vũ Văn Hoằng đúng là loại người không hiểu đạo lý.
“Nhân Nhân là con Lâm Nhiễm đó.”
“Tôi đang hỏi cha nó là ai cơ mà!”
“Thì tôi trả lời đây, Lâm Nhiễm. Cậu ấy vừa là cha đứa nhỏ, vừa là mẹ đứa nhỏ. Nếu anh còn chút lương tâm thì đừng có đi quấy rối cậu ấy nữa. No means no! Nghe không hiểu tiếng người à?”
“Cậu thì có tư cách gì mà dám huơ tay múa chân với tôi!?”
“Tôi chỉ là một tên thường dân lòng mang chính nghĩa mà thôi.” Điều kỳ quái nhất trong thế giới nhỏ diễn sinh từ phim truyền hình đó là, hình như chỉ cần khoác lên cái mác tình yêu thì đánh người sẽ không được coi là gây thương tổn, giam cầm sẽ không bị tính là trái pháp luật, còn việc nhà thì sẽ không cho người ngoài nhúng tay vào. Nhưng Cố Kinh Bạch thì không ủng hộ chuyện này, y vĩnh viễn không hiểu nổi tại sao lại như thế.
Cho dù đôi bên có quan hệ ra sao thì bản chất sự việc cũng sẽ không vì thế mà thay đổi.
“Anh từng giam cầm phi pháp bạn tôi, đánh đập, uy hiếp cậu ấy, còn lợi dụng tin tức tố Alpha để cưỡng ép, khiến cho một Omega đến kỳ động dục sớm. Chẳng qua cậu ấy không muốn tố cáo anh, nếu không bây giờ anh sẽ không phải ngồi đây, mà là ngồi trong ngục!”
Cho dù khoác lên bao nhiêu lớp áo hoa lệ, thì thương tổn vẫn là thương tổn, phạm tội vẫn là phạm tội.
[Hết chương 37]