Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Khang Văn đành thỏa hiệp với hiện thực.
Điều mà lão cân nhắc chính là trí tuệ nhân tạo tuy cần thiết nhưng vẫn phải có thêm một cái khóa để khống chế tốt hơn, ngăn chặn khả năng xuất hiện một trợ lý AI thứ hai từ trong trứng nước.
Khang Văn không tin bất kỳ kẻ nào, kể cả Triệu Lực, cho nên mặc kệ là ở thế giới nào, chỉ cần phòng nghịch tập dùng cái khung sườn của máy phụ bản gốc để chế tạo ra một trí tuệ nhân tạo hoàn toàn mới thì quyền hạn quản lý tối cao nhất vẫn sẽ nằm trên tay Khang Văn, tương đương với việc lão nắm giữ “tính mạng” của trí tuệ nhân tạo đó.
AI trò chơi sinh ra trong thế giới nhỏ eSports cũng không ngoại lệ, nó có một dòng mã nhỏ mà chính nó cũng không biết, được cái kẻ mắc bệnh trung nhị kia gọi là “khu vực của Thần”, lão có thể ngăn cản AI trò chơi làm bất cứ chuyện gì nằm ngoài tầm kiểm soát của mình trong thời khắc mấu chốt.
Đương nhiên, cũng có thể điều khiển AI trò chơi làm bất cứ chuyện gì, ví dụ như tự bạo tại chỗ.
Trước đó Lục Chỉ tập hợp đủ toàn bộ thần cách, giao thoa ánh mắt với nữ thần Ánh Sáng xuyên qua thời không trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Cố Kinh Bạch lợi dụng để bắn một phát súng giả, mục đích thông qua phòng phát sóng trực tiếp làm rối loạn suy nghĩ của Khang Văn. Quả nhiên Cố Kinh Bạch đã thành công, lúc đó Khang Văn suýt chút nữa suy sụp, còn không thể kịp thời truyền tin tức nhắc nhở Triệu Lực.
Nhưng Khang Văn là một tên bệnh thần kinh, từ lần đó, lão hiểu ra không cần quan tâm rốt cuộc ở thần quốc có gì hay không, chỉ cần cho nổ tung hết là được.
Vừa có thể chấm dứt hậu họa vừa có thể loại bỏ bệnh đa nghi của mình.
Vốn dĩ nhiệm vụ lẻn vào thần quốc hủy diệt tất cả định giao cho Triệu Lực nhưng Khang Văn sợ không liên lạc kịp thời được với Triệu Lực, sợ bị trợ lý AI đang theo dõi nắm được đuôi nên lão mới nghĩ tới cách một hòn đá trúng nhiều con chim này.
Chờ AI trò chơi leo lên thang trời tới thần quốc rồi cho nổ tung, vừa có thể vĩnh viễn diệt trừ hết những mầm họa vô danh ở thần quốc, vừa có thể tiêu diệt AI trò chơi, về sau có bị Cục quản lý điều tra thì cũng không còn chứng cứ gì, đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người Triệu Lực, không còn vết tích nào của mình nữa. Tất nhiên, nếu có thể diệt luôn cả Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ thì càng tốt.
Sở dĩ Khang Văn dám làm như vậy là vì lão biết từ miệng của Triệu Lực, trong thế giới huyền huyễn phương tây không thể sử dụng dụng cụ đọc file. Tuy không biết nguyên nhân tại sao nhưng nếu Triệu Lực không thể dùng được dụng cụ đọc file thì hẳn là dụng cụ đọc file của Cố Kinh Bạch cũng vô tác dụng.
Đánh đòn bất ngờ một phát ăn ngay sẽ khiến Cố Kinh Bạch trở tay không kịp.
Mà quả thực Cố Kinh Bạch cũng không ngờ tới.
Không thể không nói, kế hoạch của Khang Văn mất rất nhiều công sức suy nghĩ, chuẩn bị cũng toàn diện, lão cân nhắc đến đủ mọi phương diện, đương nhiên rất khó thất bại.
Vấn đề duy nhất của lão chính là lão đã đánh giá thấp một người.
Lão đánh giá thấp mức độ ngu ngốc của Triệu Lực.
Triệu Lực không dùng được dụng cụ đọc file là do Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ phối hợp, cố ý đặt bẫy Triệu Lực. Vốn dĩ chỉ muốn làm đám người Triệu Lực bó tay tưởng rằng không thể sử dụng đọc file để không phá hỏng kế hoạch của Cố Kinh Bạch. Cố Kinh Bạch cũng không ngờ một thao tác vô tình như vậy lại lừa được cả Khang Văn.
Kế hoạch của Khang Văn không tồi, thậm chí rất hoàn mỹ, nhưng sơ hở duy nhất chính là quá ỷ lại vào việc tấn công đột ngột, một khi cho Cố Kinh Bạch “mạng” thứ hai, cả câu chuyện sẽ thay đổi.
Mà theo phong cách làm việc của Cố Kinh Bạch, trước khi bắt đầu sự kiện gì đó, y nhất định sẽ dùng dụng cụ đọc file “lưu” lại.
Lần này dụng cụ đọc file có ba điểm thời gian có thể quay lại, Cố Kinh Bạch cũng dự định dùng hết trong kế hoạch lần này, cuối cùng y lựa chọn quay lại lúc trước khi AI trò chơi nổ tung. Khang Văn có thể tìm lỗ hổng ở chỗ AI trò chơi, Cố Kinh Bạch cũng có thể. Y không thể ngăn cản vụ nổ nhưng có thể sửa phạm vi và thời gian nổ, chỉ cần thay đổi một nháy mắt đó thôi.
Kết hợp với máy phụ mà Lục Chỉ mang đến, hoàn mỹ giải quyết được bài toán này.
Dưới sự theo dõi của khán giả của không gian mười chiều, cũng dưới sự tức giận không thể tin nổi của Khang Văn, Cố Kinh Bạch xoay ngược thời gian về lại lúc mình dịch chuyển tới cạnh AI trò chơi.
Như một phép ảo thuật, y lấy trong túi không gian của mình ra một cái lồng thủy tinh nho nhỏ.
Đây là một cái lồng chân không Cố Kinh Bạch dùng để chứa hoa, bên trong đặt một bông hoa đẹp nhất của một thế giới nhỏ mà Cố Kinh Bạch tình cờ tìm được. Đồ vật này không có ý nghĩa đặc biệt nào nhưng giá trị thưởng thức khá cao, năm đó Cố Kinh Bạch có dự định sau này nhỡ mình nghèo rớt mùng tơi thì có thể bán bông hoa này đi rồi đông sơn tái khởi, sau đó y lại định tặng nó cho Lục Chỉ làm lễ vật cầu hôn, đến lời thoại y cũng nghĩ xong cả rồi – bông hoa đẹp nhất thế giới cũng không đẹp bằng em.
Đáng tiếc với một kẻ thần kinh thô như Cố Kinh Bạch, có lẽ trời định là không thể tạo dựng sự lãng mạn được, đạo cụ thuận lợi nhất mà y nghĩ đến hiện tại chính là cái lồng thủy tinh nho nhỏ đó.
Trông nó hơi tầm thường nhưng lại có thể ngăn cách thời gian và không gian, tồn tại độc lập dưới dạng một thể, vĩnh viễn lưu giữ bông hoa ở thời điểm đẹp nhất.
Bây giờ, trước khi vụ nổ kia xảy ra, cái lồng bao phủ lấy toàn bộ dữ liệu của AI trò chơi một cách dễ như trở bàn tay.
Vụ nổ vẫn xảy ra nhưng từ cấp độ hủy thiên diệt địa biến thành chỉ nổ trong một cái lồng thủy tinh, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng này.
Theo đó, bông hoa xinh đẹp mà Cố Kinh Bạch muốn tặng cho Lục Chỉ, sau khi mất đi sự bảo vệ của cái lồng, nó bị héo đi với tốc độ nhanh chóng mặt rồi tan thành từng mảnh nhỏ, biến mất không còn tung tích.
Cố Kinh Bạch chăm chú nhìn bông hoa kia, nhớ tới nhà tiên tri – người mà lúc trước đã đưa cho y bông hoa đó.
Khi ấy Cố Kinh Bạch vẫn còn ở phòng nghịch tập làm nhiệm vụ, y tới một thế giới nhỏ có sức mạnh hệ thống rất đặc biệt, mỗi người sẽ sở hữu một loài thực vật đại diện cho tinh thần lực của mình. Cố Kinh Bạch thay cố chủ làm nhiệm vụ, y cho rằng loài cây của mình trong thế giới đó cũng là loài cây của cố chủ.
Cho đến khi một nhà hiền triết khá nổi danh trong thế giới đó nói cho y biết, không, thực vật đại diện của cậu là một bông hoa.
Nhà hiền triết sở dĩ được gọi là nhà hiền triết bởi vì ông ta có khả năng tiên tri. Ông ta có thể nhìn thấy tương lai, biết cách tránh khỏi tai ương, thuận lý thành chương trở thành một nhà hiền triết.
Lúc Cố Kinh Bạch tới chào hỏi đối phương, ông ta đã đưa bông hoa đẹp nhất thế giới này cho Cố Kinh Bạch.
Cũng để lại một câu:
“Một ngày nào đó nó sẽ khô héo trước mặt cậu, đừng đau buồn cũng đừng thương tiếc bởi vì không phải sinh mệnh của nó kết thúc mà là một khởi đầu hoàn toàn mới… khi ngẩng đầu lên, cậu sẽ có được cả thế giới của mình.”
Năm đó Cố Kinh Bạch chỉ cảm thấy đối phương là một thần côn, một chữ y cũng chẳng tin.
Cho đến ngày hôm nay…
Cố Kinh Bạch nhìn bông hoa được bảo vệ cẩn thận trong lồng thủy tinh bị héo rũ rồi tan biến, y theo phản xạ ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Lục Chỉ đang ngược ánh sáng chạy về phía mình.
Người đó chính là cả thế giới của y.
Lục Chỉ phá bỏ những hạn chế của thần quốc đối với bản thân, dùng hết sức mạnh vượt qua cánh cổng lớn, ôm chặt lấy Cố Kinh Bạch. Suy nghĩ suýt chút nữa mình đã đánh mất Cố Kinh Bạch khiến Lục Chỉ vô thức run rẩy. Hắn không muốn để ý tới bất kỳ thứ gì nữa, chỉ muốn chạm vào Cố Kinh Bạch để xác nhận đối phương vẫn còn sống, vẫn còn hơi thở.
Nhóm của anh Hí không có ký ức về vụ nổ trước nhưng Lục Chỉ thì lại không bị quá trình quay ngược thời gian ảnh hưởng.
Cố Kinh Bạch yên lặng chờ Lục Chỉ giải tỏa tâm trạng, y nâng tay lên nhẹ nhàng xoa lên gáy của Lục Chỉ, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em, bởi vì…”
Cố Kinh Bạch đi qua rất nhiều thế giới, trải qua đủ loại kiểu dáng nhân sinh, cũng gặp muôn hình muôn vẻ loại người, y cho là cuộc đời của mình sẽ mãi mãi chỉ làm một lữ nhân cô độc, những màu sắc đa dạng giống như bông hoa đẹp nhất vũ trụ kia chỉ có một mình y tự thưởng thức mà thôi. Cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt, Cố Kinh Bạch biết nếu Lục Chỉ không xuất hiện thì y vẫn sẽ thỏa mãn và hạnh phúc với cuộc đời mình.
Nhưng sau khi Lục Chỉ xuất hiện, hắn đã mạnh mẽ xông thẳng vào cuộc sống của Cố Kinh Bạch. Đối phương mang đến cho y một sự lựa chọn khác, một cuộc đời khác không kém phần hạnh phúc và mãn nguyện.
Hắn nói, hello.
Còn y thì lẽ ra nên sớm nói với đối phương rằng: “… trong toàn bộ vũ trụ này, anh thích em nhất, duy nhất một mình em.”
[Hết chương 92]