(Edit: Andy/Do not reup)
—
Trời không biết đã dần sáng từ khi nào, mặt trời nhô lên ở hướng đông, tỏa nắng ấm áp.
Lấy cảm hứng từ lời chỉ dẫn của nữ tác giả yêu thích của Thiết Tử, Cố Kinh Bạch quay lại khu vực gần Hồng Lâu, lấy nước làm bút, viết lên mặt tường chưa bị đốt mất một dòng chữ bắt mắt —- khu sinh hóa, tốt nhất đừng tới gần, chúng tôi đã lấy két sắt rồi.
Tuy rằng Hồng Lâu đã bị thiêu rụi gần hết nhưng không ai có thể đảm bảo rằng bên trong hoặc bên dưới lòng đất có còn cất giấu bí mật gì không. Cố Kinh Bạch không có hứng tìm hiểu, những nơi đầm rồng hang hổ như thế này cứ để cho nam chính có lá gan lớn gánh vác trêи vai sứ mệnh làm đi. Những chữ y lưu lại chỉ muốn nhắc nhở mấy tiểu đội thám hiểm khác, đừng lãng phí thời gian, cũng đừng đánh cược mạng sống quý giá vào nó.
Trong kết cục của "Kế hoạch Z", sự xuất hiện của tang thi được giải thích là do —- thiên tai, mà cũng là nhân họa.
Thái độ của người chơi đối với kết cục này đa số là: “Kế hoạch chó má” chuẩn bị cho ra phần hai đúng không? Không có phần hai nhất định sẽ bị chửi chết thảm!
Cố Kinh Bạch cũng rất mệt tim với cái kiểu giải thích ba phải khiến mọi người đoán mò như vậy nhưng không thể làm gì khác. Y là vì nhiệm vụ, vì công việc. Đối với kết cục, y mạnh dạn lý giải thành: virus gây ra tang thi có thể là do một thiên thạch từ vũ trụ mang tới Trái Đất, nhưng cuối cùng đầu sỏ gây tội làm cho virus này lan khắp toàn cầu lại là con người.
Kế hoạch đưa tiểu đội Mũ Sắt vào chỗ chết cũng được xác nhận là có bóng dáng của con người can thiệp vào. Năm thứ ba mạt thế, két sắt nằm ở tầng 14, sau đó làm thế nào mà tới năm thứ năm lại chạy xuống tầng 4? Chuyện này có lẽ phải nhờ nam chính Chương Thiên tìm hiểu.
Quy tắc sinh tồn thứ ba: Nhiệm vụ tìm lời giải cứ giao cho vai chính mạng lớn là okay.
Đương nhiên, chờ đến khi Cố Kinh Bạch gặp được Chương Thiên rồi nói tiếp.
Bây giờ, Cố Kinh Bạch dự định đi cùng tiểu đội Mũ Sắt về khu an toàn Giang Tả dạy dỗ cho người nào đó một nguyên tắc của cuộc sống: không-được-lừa-người.
Tiểu đội Mũ Sắt cực kỳ cao hứng khi biết Cố thần hạ quyết định này.
Cặp sinh đôi tuổi trẻ gan lớn, trêи đường trở về không chỉ chủ động ngồi cùng xe với Cố Kinh Bạch mà còn chủ động bày tỏ muốn tác hợp cho Chương Thiên – người đã từng là nam thần của bọn họ và y. “Cố Bạch” và Chương Thiên đã từng có tin đồn về một đoạn tình duyên sầu khổ triền miên, hoàn toàn có thể tiếp tục bồi dưỡng. Phim giả tình thật, trong phim đều diễn như thế hết mà!
Hơn nữa, Chương Thiên và “Cố Bạch” rất xứng đôi, không thể để một con tang thi cản trở mối lương duyên này được!
Ngài tang thi không biết là vô ý trùng hợp hay gì, ngay lúc cặp sinh đôi vòng vo muốn ám chỉ ý tứ của mình, ngài mở cái miệng đỏ lòm như một chậu máu, hướng về phía bọn họ gào lên inh ỏi. Lần này không còn là kiểu gào gừ như đùa trẻ con của husky nữa mà là rất quyết tâm, nếu không phải đã bị Cố Kinh Bạch ghìm giữ dây thừng thì có lẽ đã nhào lên cắn nát đầu hai người kia rồi.
Cặp sinh đôi giật mình, sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, người anh trai là người bình thường nên lá gan nhỏ hơn một chút, sợ đến nấc lên liên tục, chỉ có thể tiếc nuối xuống xe đổi chỗ với lão K.
Lão K được toại nguyện, hưởng thụ cảm giác một mình đi cùng xe với nam thần nhà mình, rất biết người biết ta rút ra bài học, vừa lên xe đã nhắm mắt khen tới tấp: “Cố thần và ngài Mãn đúng là một cặp thần tiên quyến lữ, vừa nhìn là biết có thể bên nhau đến thiên trường địa cửu.”
Lời khen của lão K đã khiến bầu không khí dịu lại. Ngài tang thi hình như chuyển sang khϊế͙p͙ sợ với suy nghĩ “không ngờ ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của mình lại cao như vậy”, thò đầu ra cửa sổ hóng gió để giảm bớt lúng túng. Đương nhiên, cũng có thể là ngài chỉ đơn thuần muốn tận hưởng cảm giác từng luồng gió thổi tung vòng chống ɭϊếʍ lên thôi, không thể xác định được là ngài có hiểu lời của lão K hay không, nhưng có cảm giác tâm tình đã tốt lên rất nhiều.
Rất nhanh, đoàn người Cố Kinh Bạch đã tới chân núi Mạc Tầm, khu an toàn Giang Tả được xây dựng trêи sườn núi, bọn họ phải leo lên.
Lần này không thể không để ngài tang thi chịu chút oan ức, thỉnh ngài vào quan tài nằm. Nhưng mà trước khi leo núi Cố Kinh Bạch đề nghị mọi người nổi lửa nấu một bữa ăn cho nóng bụng đã, để cho ngài tang thi hóng gió thêm một lúc.
Người phụ trách nấu cơm là đội trưởng Thiết Tử. Trước tận thế anh ta sống một mình một nhà, ghét ăn thức ăn ngoài nên tự luyện cho mình một tay trù nghệ cực xịn xò. Bởi vì lười ra khỏi cửa nên luôn tận dụng đồ ăn ít ỏi trong tủ lạnh để làm ra những món ngon bất ngờ. Kỹ năng này cực kỳ thích hợp với tiểu đội Mũ Sắt dưới thời mạt thế này.
Ngày hôm nay thì không đến nỗi thảm hại như vậy. Nguyên liệu nấu ăn được Cố Kinh Bạch cung cấp, chủng loại phong phú, dinh dưỡng đầy đủ, đều là đồ y mang đi từ không gian mười chiều. Cố Kinh Bạch mang theo rất nhiều thứ, đều được cất trong một cái túi không gian. Y định chờ tới một thời điểm thích hợp nào đó, giả vờ “thức tỉnh dị năng hệ Không Gian” để hợp lý hóa đống đồ trong tay mình, không cần phải che che giấu giấu nữa. May mà không gian của xe đủ lớn nên đã giải quyết được vấn đề này.
Vốn dĩ mọi người còn đang khó hiểu vì sao không trở về khu an toàn ăn cơm, bây giờ được nhìn thấy mấy món nguyên liệu tươi ngon này liền tự khắc đồng loạt ngậm miệng. Nhà ăn ở khu an toàn là nhà ăn chung, không thể được ăn những thứ đồ ngon như vậy.
Hỏa lực của Thiết Tử hoạt động hết công suất, phát huy max trình độ, nấu một bữa mỹ thực ngon phát khóc, từ lúc chưa nấu xong, mùi hương hấp dẫn cuộn lên đã khiến bụng mọi người sôi ùng ục.
Lão K đang ăn cơm thì bất chợt nảy sinh một suy nghĩ, nhỏ giọng hỏi nam thần, “Bạn trai của anh có muốn ăn gì không? Ý tôi là trừ con người ra thì có ăn được thứ gì khác không?”
Cố Kinh Bạch kinh ngạc, theo lời lão K làm một cuộc thí nghiệm.
Đầu tiên là cho như cho mèo con ăn, đưa một ít thịt đỏ tươi cắt nhỏ tới bên mép ngài tang thi, nhận lại là ánh mắt thập phần ghét bỏ, sau đó đổi sang thịt chín nhưng ngài tang thi vẫn ngậm chặt miệng, đầu quay trái quay phải thể hiện thái độ cự tuyệt.
Xem ra ngài tang thi không cần ăn gì cả, ít nhất là những món ăn bình thường này không còn nằm trong thực đơn của ngài nữa.
Cơm nước no nê, Thiết đội trưởng chỉnh đốn lại đội hình của đội, mười phút sau đúng giờ xuất phát, mệnh lệnh hô lên chưa dứt thì một đạo dị năng hệ Phong đột ngột đánh tới.
Đến câu mở bài cũng không có, cứ thế nhắm thẳng vào đầu ngài tang thi.
Ai cũng không kịp phản ứng bởi vì trước khi dựng trại dưới chân núi bọn họ đã kiểm tra xung quanh một lượt và xác nhận nơi này tương đối an toàn, ít dấu chân, lẽ ra không nên gặp phải một “kinh hỷ” như vậy.
Cố Kinh Bạch không quản là địch hay bạn, lập tức đứng dậy, theo bản năng ném cái ghế sofa nước về phía đạo gió lao ra. Đúng, y lại lấy cái ghế kia ra hưởng thụ, dưới sự kiên trì của ngài tang thi, vẫn chỉ lấy ra có hai cái. Cố Kinh Bạch vừa ném ghế vừa bảo hộ ngài tang thi ở phía sau, cánh tay bị một đạo gió cắt qua bị thương, chảy máu cũng không biết.
Lão K khởi động dị năng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía nguồn của những đạo gió kia. Nhắm chuẩn vào tang thi như vậy chỉ có thể là con người, lão K âm thầm nghĩ có lẽ mình nên nói chuyện với người kia một chút.
Kết quả… lúc lão K nhìn rõ, người kia đã ngất xỉu cmnr.
Là do bị cái ghế sofa nước đầy tính công kϊƈɦ vật lý của Cố Kinh Bạch đập vào đầu nên ngất tại chỗ luôn. Lão K nghẹn lời không biết nói gì, cũng không biết nên cảm thán người này quá yếu đuối hay nam thần của gã quá mạnh, không hổ là cao thủ tấn công tầm xa.
Chờ đến khi lão K mập mạp khiêng người kia tới thì thấy Cố Kinh Bạch đang động viên “bạn trai”.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Nếu không phải vì Cố Kinh Bạch dùng dây thừng trói chặt ngài tang thi thì không đến nỗi ngài không né được đạo gió đột kϊƈɦ bất ngờ kia, đối mặt với sát chiêu của đối phương chỉ có thể rít gào. Nhìn thấy lão K khiêng người tới, ngài tang thi gào càng lợi hại hơn, đôi mắt đỏ bừng lên, Cố Kinh Bạch lại cảm nhận thành: “Đây là đang sợ hãi đúng không?”
“???” Bị dọa sợ ấy hả? Lão K thực sự rất muốn nói một lời công đạo, cái bộ dạng dữ tợn này của ngài tang thi không hề giống đang sợ hãi, cũng không hề giống đang đe dọa, mà là muốn chém hết mười tám đời tổ tông của thủ phạm luôn thì có!
“Không thể nào!” Cố Kinh Bạch bao che khuyết điểm cực mạnh, “Cậu chưa từng nuôi thú cưng nên không biết, lúc mèo của tôi bị tiếng sét hù dọa trạng thái cũng giống hệt thế này. Mèo nhỏ nhát gan, chỉ có thể ngẩng mặt lên trời kêu gào, thực ra chính là đang rất sợ. Gào càng to chứng tỏ càng sợ.”
Lão K: “…..” Thôi được rồi, đại thần cao hứng là tốt rồi.
[Một miêu nô (nô ɭệ của mèo) chân chính!]
[Tuyết Mãn của tôi đâu có hung ác, chỉ là một cục cưng bé bỏng thôi, sợ hãi là đúng rồi 233]
[Tôi vẫn cảm thấy Tuyết Mãn có gì đó không đơn giản, đẹp trai như vậy mà hoàn toàn không có chút cảm giác tồn tại nào trong game!]
[Là lỗi giác phải không nhỉ? Hình như Mãn Mãn thật sự có ý thức. Chưa nói đến biểu hiện dọc đường, lúc bị đánh lén ánh mắt kia không phải là của những tang thi bình thường nên có.]
[Chẳng lẽ G đại thần sẽ thất bại? Tôi… rất chờ mong mà, sao lại thành thế này?]
Tuyết Mãn, không, Lục Chỉ, đúng là vẫn có ý thức, tuy rằng không toàn diện nhưng ít nhất hắn vẫn có khả năng suy nghĩ.
Lục lão gia “hồi còn sống” cũng là một người có tiếng tăm, là Hoa kiều về nước, tay trắng dựng nghiệp, dưới hoàn cảnh cha mẹ mất sớm mà vẫn một tay gây dựng nên một đế chế công nghệ cao của riêng mình, được mệnh danh là “phép màu của thung lũng silicon”. Vào lúc hắn chuyển dời xong xuôi toàn bộ sản nghiệp ở nước ngoài về nước, chuẩn bị thi triển tài năng thì mưa gió nổi lên. Tận thế đến.
Đời người không thể cả đời thuận buồm xuôi gió, một khi đã dính xui xẻo thì uống nước cũng bị mắc răng.
Lục tổng là nhóm người đầu tiên bị phát sốt. Hầu hết mọi người sau khi hạ sốt đều thức tỉnh dị năng, riêng hắn hạ sốt lại biến thành tang thi. Ngay lúc còn lại một chút ý thức cuối cùng, hắn đuổi hết những bảo vệ và giúp việc trong nhà, khóa trái mình trong một căn phòng xép.
Khi ý thức quay trở lại, hắn không còn lòng trắc ẩn và cảm giác mình là đồng loại với con người nữa. Hắn biết tên mình là Lục Chỉ, nhưng chỉ có thế mà thôi. Tham vọng muốn xưng bá trong ngành công nghệ cao của quốc nội đã chuyển hóa thành ham muốn tranh top no.1 trong giới tang thi.
Đáng tiếc, vận xui của Lục tổng vẫn chưa dừng lại ở đây, vất vả lắm mới thoát ra được khỏi biệt thự, một lần nữa chí lớn chưa thành, chưa kịp để cho thế giới biết đến sự khủng bố của Tang Thi Vương thì gặp phải một nhân vật mạnh đến nỗi không phải là người, chính là Cố Kinh Bạch.
Cũng rất khuất phục bị Cố Kinh Bạch bắt lấy như một con tang thi cấp thấp.
Từ những câu ban đầu như “đáng chết”, “chờ ta được tự do sẽ giết ngươi”, “sẽ có ngày ta dùng máu ngươi hiến tế cho tổ tiên!” tới bây giờ đã biến thành “cậu ta cứu mình?”, “cậu ta bị thương vì mình!”, “tại sao cậu ta lại cứu mình? Chẳng lẽ mình thực sự từng có người yêu mà không nhớ?!”
Nhắc mới nhớ, những lời tỏ tình của Cố Kinh Bạch thực ra vẫn rất biến thái, rất bất thường, rất nguy hiểm, nhưng cũng… rất thâm tình.
Là kiểu lãng mạn mà chỉ có tang thi mới hiểu được.
Những năm tháng còn là con người, Lục Chỉ chỉ lo kiếm tiền, không tin vào tình yêu. Bây giờ biến thành tang thi, ngược lại đột nhiên cảm thấy có thể nên tranh thủ dịp này mà suy nghĩ đến chuyện nhân sinh đại sự. Hắn không chắc mình có bị mất đoạn ký ức nào không, nhưng ít ra hắn biết một điều, người tên là “Cố Bạch” này rất cần hắn, cũng rất yêu hắn.
Chưa từng có người nào mang đến cho Lục Chỉ cảm giác như vậy.
Ngay cả khi máu trong cơ thể đã không còn chảy nữa, hắn vẫn có một loại cảm giác gọi là “nhiệt huyết sôi trào”, huyết sắc dồn lên hai má, mang theo cảm giác nóng bừng chưa bao giờ có từ khi “chết”.
Thường được gọi là: đỏ mặt.
*** Hết chương 6