Khang Văn thoi thóp nằm giữa vũng máu, lão đang sắp hết thở nổi, chỉ thiếu một chút nữa thôi là nói tạm biệt với thế giới này.
Lục Chỉ cũng không muốn Khang Văn chết quá dễ dàng, còn chưa kịp làm cho lão cảm thấy đau khổ.
Khi con dao của Lục Chỉ cách mình chỉ còn mấy centimet, Khang Văn nỗ lực dùng đủ các loại phương thức phản kháng, cầu xin tha nhưng vẫn vô hiệu, cuối cũng lại bắt được một cọng cỏ cứu mạng.
Lão nói: “Không có tôi… cũng sẽ có những người khác!”
Khang Văn trông thì đang có vẻ hô mưa gọi gió cực kỳ trâu bò, nhưng trên thực tế là lão chỉ là một con chó trong tay kẻ khác mà thôi.
Lục Chỉ đứng cạnh cửa sổ sát đất, ánh trăng xuyên qua tầng mây chiếu vào con dao sắc bén trên tay hắn, mặc dù hắn không nói chuyện nhưng động tác của hắn đã dừng lại, cũng thể hiện thái độ – nói tiếp đi.
“Cậu dùng vũ khí lạnh giết tôi, chắc chắn trong lòng đang cảm thấy tra tấn như vậy còn chưa đủ.”
Không thể không nói, nhân vật phản diện chính là kẻ hiểu rõ nhân vật phản diện nhất, lời vừa rồi của Khang Văn đi guốc trong bụng Lục Chỉ. Rõ ràng Lục Chỉ có một vạn cách để giết người vừa nhanh vừa hoàn mỹ không để lại hậu họa, thế nhưng hắn lại cố tình lựa chọn phương thức khó nhất, tại sao? Bởi vì hắn muốn Khang Văn phải chìm trong sợ hãi trước khi chết, muốn tra tấn đối phương đến hơi thở cuối cùng.
Ở không gian mười chiều bao nhiêu năm rồi chưa từng xuất hiện kiểu vũ khí lạnh này, nói không chừng sau khi Khang Văn chết còn lên luôn cả hotsearch.
Khang Văn muốn sống, lão nắm lấy cơ hội liều mạng cầu sinh: “Giữ tôi lại, tôi có thể giúp cậu cắn chết kẻ đằng sau tôi. Tôi cũng hận bọn chúng, tôi không cần sống lâu, chỉ cần cho tôi thêm một ít thời gian, một ít thôi là đủ rồi.”
Lục Chỉ híp mắt nhìn Khang Văn.
“Cầu xin cậu.”
Hồi lâu sau, dường như Lục Chỉ đã chấp nhận, hắn suy nghĩ nửa ngày rồi hỏi Khang Văn một vấn đề: “Đều là người của thế giới nhỏ, tại sao ông lại tiếp tay cho kẻ ác như thế?”
Đây cũng là câu hỏi mà giờ phút hiện tại Khang Văn phải trả lời trước tòa án.
“Những thế giới đó chết hay sống thì có liên quan gì đến tôi?” Khang Văn đáp, trong đôi mắt đục ngầu không có lấy một tia hổ thẹn. Lão thực sự coi là như vậy nên mới cảm thấy mình chẳng có lỗi gì, “Người của không gian mười chiều có một điểm mù ngạo mạn nhất – chia vũ trụ ra làm các phần, bao gồm không gian mười chiều và các thế giới nhỏ khác. Các người coi chúng tôi là một nhóm, cùng hít thở cùng vận mệnh, nhưng bọn tôi đâu phải thế.”
Đứng ở góc độ Trái Đất mà nói, người châu Á là một cách gọi chung, nhưng nói cụ thể hơn thì người Nhật Bản có quan tâm đến sự tồn vong của người Việt Nam bằng chính bản thân họ không? Đương nhiên là không rồi.
Thế giới này lấy đâu ra người có cùng chung kẻ thù lắm thế?
Đặc biệt là khi phải hy sinh hết những thế giới khác để đảm bảo an toàn cho thế giới mà mình quan tâm.
Chí ít Khang Văn nghĩ như vậy.
“Tôi và bộ trưởng Triệu của hội anh em làm một cuộc trao đổi, tôi sẽ thay bọn họ làm việc mà khi còn sống Tần Lực làm chưa xong, còn bọn họ sẽ vĩnh viễn giấu thế giới nhỏ của tôi khỏi bản đồ sao.”
Ở hội anh em, bộ trưởng Triệu chính là một phần tử theo chủ nghĩa chủng tộc vô cùng bảo thủ cực đoan, các thành viên của hội ngoại trừ bạn học và con cháu xuất thân hào môn ra thì đặc điểm chung lớn nhất của bọn họ chính là bọn họ rất tin vào lý luận “người ở trên người”. Người của không gian mười chiều chính là “người trên”, người của các thế giới nhỏ khác chỉ là tép riu.
Những thành viên này hiện tại phần lớn cũng đều đang sống ở không gian mười chiều, làm giàu dựa vào việc bóc lột và xâm lược các thế giới nhỏ.
Mặc dù ở không gian mười chiều chẳng thiếu thứ gì nhưng dục vọng của con người chính là vô cùng tận, vĩnh viễn không bao giờ tồn tại khái niệm “đủ rồi”, “thỏa mãn”, cho dù bọn họ có sở hữu tài phú mười đời tiêu xài không hết thì bọn họ vẫn cứ muốn nhiều hơn.
Nhóm người này tích lũy qua nhiều năm, thẩm thấu đến rất nhiều bộ ngành của không gian mười chiều, ngoại trừ Cục quản lý Thời Không.
Hy vọng duy nhất là Tần Lực, cũng chính là bạn đời của Khang Văn.
“Ở thế giới nhỏ của tôi không tồn tại chế độ một chồng nhiều vợ hay một vợ nhiều chồng, bởi vì chúng tôi có một cơ chế khế ước rất đặc thù – linh hồn bạn lữ. Cả đời chỉ có thể ở bên một người chồng hoặc vợ mà số mệnh an bài, cha mẹ tôi cũng vậy, cha mẹ những người khác cũng thế, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không phản bội.”
“Lúc Tần Lực đến thế giới của tôi làm nhiệm vụ, cũng giống như lúc trước, không bao giờ đặt thế giới nhỏ vào trong mắt, để ngụy trang, Tần Lực thản nhiên đi tìm một linh hồn bạn lữ, đó chính là tôi.”
“Lúc đấy tôi cũng thật sự cho rằng mình tìm được một nửa kia phù hợp với mình, tôi đã làm rất nhiều điều cho Tần Lực, tôi không muốn nói lại phần này.”
“Tôi coi Tần Lực là bạn đời nhưng Tần Lực chỉ coi tôi là một công cụ để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Tần Lực muốn rời đi nhưng không đi được vì chúng tôi đã ký khế ước linh hồn bạn lữ, tức là có tác dụng trực tiếp trên linh hồn chứ không phải là cơ thể nhân tạo, chỉ cần một ngày tôi không gật đầu đồng ý thì một ngày Tần Lực cũng không thể rời khỏi thế giới của tôi.”
“Cho nên, để rời đi, Tần Lực lừa tôi đến không gian mười chiều.”
Sau khi đến không gian mười chiều, một khoảng thời gian rất dài sau đó Khang Văn vẫn hết sức tận tâm tận lực trợ giúp bạn đời của mình, dùng hết tất cả khả năng mình có trợ giúp Tần Lực, bởi vì hoàn cảnh sinh ra và trưởng thành đã dạy Khang Văn như vậy.
Giữa bọn họ sẽ không có lừa dối, không có phản bội, bọn họ sẽ vĩnh viễn yêu thương lẫn nhau.
Tần Lực thì lại luôn coi Khang Văn thành sức lao động miễn phí, bởi vì Khang Văn quá dễ lừa, lại dùng rất tốt, Khang Văn chưa bao giờ nghi ngờ Tần Lực bất cứ điều gì.
Gạt người không khó, cái khó chính là mãi mãi gạt người.
Qua một thời gian, lỗ hổng xuất hiện càng nhiều, cuối cùng Tần Lực vẫn bị lòi đuôi, bị Khang Văn tóm được, lão không tin cũng phải tin rằng thứ khế ước mà mình cực kỳ coi trọng lại chẳng là cái thá gì đối với Tần Lực. Linh hồn bạn lữ đặt ra quy tắc một đời một kiếp một đôi người, từng mang đến cho Khang Văn không ít niềm hạnh phúc, vào lúc chân tướng tàn khốc kia bị vạch trần, ít nhiều Khang Văn có cảm giác vạn kiếp bất phục.
Nhưng khế ước chính là khế ước, cho dù giữa bọn họ không có tình yêu thì bọn họ vẫn phải buộc vào nhau, giày vò lẫn nhau.
Bởi vì một khi tách ra, khế ước sẽ trừng phạt linh hồn, làm cho bọn họ khó chịu và càng ngày càng suy yếu, chẳng mấy mà qua đời.
“Hai chúng tôi chỉ có thể chấp nhận số phận, không can thiệp vào chuyện của nhau và sống tiếp, Tần Lực là Tần Lực, tôi là tôi.”
“Đáng tiếc, Tần Lực không biết điểm dừng là gì, tìm trăm phương ngàn kế giết tôi để thoát khỏi tôi.”
“Trùng hợp, tôi cũng nhịn đủ rồi, thà độc thân cả đời cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy kẻ kia nữa.”
Trong câu chuyện của Khang Văn không hề có tình yêu ngọt ngào, không có tấm lòng chung thủy từ đầu đến cuối mà chỉ biểu lộ sát ý và thù hận dày đặc, nhưng Khang Văn vẫn có thể bình tĩnh ngồi đó, thản nhiên không một gợn sóng thuật lại, không hề dao động, thật giống như đang kể câu chuyện về một người khác chứ không phải mình, bởi vì quá khứ đó không thể gây ảnh hưởng lên Khang Văn được nữa.
“Trong khoảng thời gian không thể tiếp tục nhẫn nhịn lẫn nhau, tôi từng bước thâm nhập vào những người ủng hộ sau lưng của Tần Lực, cũng chính là bộ trưởng Triệu của hội anh em. Ban đầu tôi chỉ muốn bảo vệ thế giới của tôi, không muốn cả thế giới trở thành vật hy sinh giống mình.”
“Nhưng càng tìm hiểu tôi càng phát hiện, đó là một con quái vật khổng lồ.”
“Sức của tôi quá yếu ớt, căn bản không thể phản kháng lại đám người này.”
Toàn bộ quá trình xét xử được phát sóng trực tiếp, tuy Khang Văn không hề cố ý làm ra vẻ gì cả nhưng mọi người vẫn vô thức cảm thấy ngột ngạt và khó chịu, cảm thấy Khang Văn sẽ tiếp tục phân tích cảnh ngộ bi thảm của mình, bày tỏ nỗi khổ tâm của mình.
Nhưng…
Khang Văn ngẩng đầu lên, cách một căn phòng mắt đối mắt với Lục Chỉ.
Nếu như có cơ hội, Khang Văn quả thực có thể dùng miệng lưỡi của mình hướng dư luận đứng về phía mình, đồng tình với những câu nói của mình, nhưng lão lại không làm vậy…
Mà chỉ nói: “Không đánh lại nên tôi chọn gia nhập.”
“???”
Nước đi bất ngờ này khiến cả căn phòng xôn xao, cảm giác vô cùng kỳ quái nhưng nếu ngẫm kỹ hơn thì rất hợp lý.
Hợp lý không nhất định phải là chính nghĩa.
“Sau khi Tần Lực mắc bẫy của tôi, chết ở trong một thế giới nhỏ, tôi được thay vào vị trí của Tần Lực, giúp nhóm bộ trưởng Triệu tiếp tục làm việc, tạo ra thần chỉ là một trong số đó mà thôi. Bọn họ muốn những “vị thần” này thay bọn họ quản lý cả thế giới nhỏ, tiếp tục bóc lột tài nguyên ở các thế giới nhỏ.”
Tài nguyên không chỉ là khoáng sản nguồn năng lượng mà bao gồm đủ loại phương diện, ví dụ như ở không gian mười chiều có một chủng tộc lấy cảm xúc làm thức ăn, bọn họ sẽ buôn bán cảm xúc của các thế giới nhỏ, kiếm về món hời kếch xù.
Thần ngồi trên cao, muốn cảm xúc gì là có thể tạo ra cảm xúc đó.
“Tới một ngày tôi bất chợt nảy sinh suy nghĩ, muốn thử xem những “thần” này có thể dẫn các thế giới thăng cấp thành công, phản kháng lại loại bóc lột này hay không. Đừng hỏi tại sao tôi lại muốn làm thế, tôi cũng không biết.”
Là một kiểu mâu thuẫn từ tận đáy lòng.
Hơi lệch với suy đoán của Cố Kinh Bạch, hóa ra nữ thần Ánh Sáng chỉ là một ví dụ mà thôi.
Khang Văn cũng từng là thiếu niên muốn giết rồng nhưng bất lực trước hiện thực nên không chút do dự biến thành rồng.
“Không quan tâm các người có tin hay không, trong tay tôi chỉ có chứng cứ bộ trưởng Triệu trực tiếp ra lệnh cho tôi, còn những người khác thì tùy các người có thể tìm ra được hay không, không liên quan gì tới tôi.” Sở dĩ bộ trưởng Triệu đích thân tới tinh cầu trung ương, một là để chắc chắn rằng Khang Văn đã chết, hai là muốn lấy đi một vài thứ ở trong phòng làm việc của Khang Văn.
Bộ trưởng Triệu tưởng rằng Khang Văn thực sự chết rồi, đương nhiên là một màn kịch mà Khang Văn và Lục Chỉ phối hợp với nhau diễn trong nhà Khang Văn.
Đêm đó, muốn giết Khang Văn có hai nhóm người. Lục Chỉ và trợ lý AI là một nhóm, sát thủ chuyên nghiệp mà bộ trưởng Triệu thuê là một nhóm. Lục Chỉ nói hắn đến chậm một bước nhưng thực tế thì là hắn đến sớm một bước, sau khi hắn quyết định tạm thời không giết Khang Văn nữa, hắn và Khang Văn đã phối hợp với nhau diễn một màn kịch.
Sát thủ tin, bộ trưởng Triệu cũng tin.
Đây cũng là lý do vì sao mà bộ trưởng Triệu dám gióng trống khua chiêng điều tra nguyên nhân tử vong như vậy, bọn họ bình tĩnh nhìn Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ giết người, cảm thấy quả thực trời đang giúp mình, đương nhiên càng không kiêng nể gì.
Sau khi phiên tòa xét xử đầu tiên kết thúc, hội anh em mà Khang Văn khai ra bắt đầu bị lập án điều tra.
Lúc bộ trưởng Triệu bị bắt lại, ông ta không tỏ ra lo lắng chút nào, vẻ mặt còn mang vài phần khinh thường, thái độ vẫn ngạo mạn như cũ. Bởi vì dù cho bị bắt thì ông ta vẫn sở hữu quyền lực cực lớn, ông ta tin chẳng mấy chốc mà mình sẽ được thả ra thôi. Dường như còn muốn khoe khoang thêm, ông ta đi cùng nhân viên hành pháp bước tới gần Lục Chỉ.
Bộ trưởng Triệu nhỏ giọng nói với Lục Chỉ: “Khang Văn có thể phản bội bọn tôi, đương nhiên cũng có thể phản bội cậu, cậu thật sự cảm thấy Khang Văn là người dễ dàng bị khống chế như vậy sao? Bảo hổ lột da, thật là buồn cười.”
Bộ trưởng Triệu vẫn rất bình tĩnh, rất tự tin, cười Lục Chỉ đang tự cho mình là đúng.
“Chỉ là khởi đầu thôi, cậu cũng đâu có biết dáng vẻ của kẻ mà cậu chọc phải thực sự như thế nào.”
Lục Chỉ khẽ mỉm cười, ném lại cho bộ trưởng Triệu một câu hời hợt: “Như nhau.”
[Hết chương 98]