Tại sao anh lại công bố với mọi người chuyện vợ sắp cưới? Anh đã gây rắc rối nghiêm trọng cho tôi!”
Tào Xuyên đã chạy đến chất vấn cô có phải rằng cô đã bị Tịch Thần Hạn cưỡng hiếp, cô rất muốn hỏi rõ ràng chuyện xảy ra tối hôm đó.
Lông mày của Tịch Thần Hạn nhíu chặt, đây coi như là lời mở đầu?
Trong trí tưởng tượng của anh, người phụ nữ này sẽ nói những lời ấm áp dễ nghe, tóm lấy sở thích của anh, thể hiện thể hô lý của cô.
Nhưng thật không ngờ, cô lại nói anh khiến cô gặp rắc rối
Tịch Thần Hạn anh, khiến cô gặp rắc rối Anh chắc chắn không nghe nhầm đó chứ? Hay là do cô gặp anh quá bối rối nên nói nhầm rồi! “Tôi hi vọng anh có thể giải thích với mọi người một chút, rũ bỏ mối quan hệ với tôi!” Vũ Tiểu Kiều nói. “”
Rũ bỏ mối quan hệ
Tịch Thần Hạn lại nghi ngờ một lần nữa, liệu có phải tại anh bởi vì nghe thấy nhiều tiếng giông bão bên ngoài nên sinh ra ảo giác không.
Trên đời này, lại có người phụ nữ muốn rũ bỏ mối quan hệ với anh!
Làm gì có người phụ nữ nào lại không dùng mọi thủ đoạn để có mối quan hệ với anh. Không ngờ người phụ nữ này lại có thể nói với anh…..
Rũ bỏ mối quan hệ
Sắc mặt của Tịch Thần Hạn co lại, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, năm lấy cô thật chặt giống như muốn nuốt chửng cô Đông Thanh và vài tên vệ sĩ âm thầm thở dài, lo lắng thay cho Vũ Tiểu Kiều.
Tuy nhiên, Vũ Tiểu Kiều vẫn chưa thấy được sự nghiêm trọng của sự việc, vẫn nhìn anh một cách bướng bỉnh, thể hiện một sự kiên cường.
Tịch Thần Hạn chậm rãi nói, giọng nói lạnh lùng như có thể đóng băng tất cả mọi thứ. “Tôi có tuyên bố với mọi người cô là vợ sắp cưới của tôi sao?”
Vũ Tiểu Kiều sững sờ
Quả thật là không có. “Tôi có nói tên cô ra không?!” Tịch Thân Hạn bực mình.
Cái này quả thật cũng không có. “Nhưng anh nói trước mặt tôi…
Vũ Tiểu Kiểu còn chưa nói xong, đã bị Tịch Thần Hạn cắt ngang. “Nếu đã không có, cô còn ở đây tự mơ tưởng cái gì?”
Khí thế của Vũ Tiểu Kiều bị đẩy xuống vực sâu, rõ ràng anh nói trước mặt cô, kêu cô làm vợ sắp cưới của anh, hơn nữa người phụ nữ váy trắng trong video rõ ràng là cô.
Sao anh lại có thể phủ nhận cô một cách thẳng thắn như
Mà đáng hận nhất chính là cô lại không thể phản biện bất vậy! cứ điều gì vào lúc này.
Vũ Tiểu Kiêu hít một hơi thật sâu, thử tìm lại khi thể của mình, cố gắng lên tiếng chất vấn: “Lời anh nói trên sân khấu lúc trao giải là có ý gì? Cái gì mà thà quyến rũ người khác, còn hơn đến quyến rũ anh?”
Tịch Thần Hạo nhướn mày: “Cô biết rất rõ “Tôi không biết “Chuyện cô đã làm, còn cần tôi phải nói sao?” Tịch Thần Hạn có chút bực mình, người phụ nữ này rốt cuộc có biết rằng cô đang nói chuyện với ai không?
Đôi mắt của Vũ Tiểu Kiểu rưng rưng: “Trong mắt anh, tôi là loại người như thế sao?”
Ngay lập tức, cô lại cười: “Thật nực cười, chúng ta quen nhau không? Thân thuộc không? Tại sao tôi phải quan tâm đến ý kiến của anh! Nếu đã không quen biết, không hiểu nhau, thì sao anh có thể tùy tiện đánh giá tôi là người như thế nào! Tôi và anh không có bất kì mối quan hệ nào, tôi cũng sẽ không chấp nhận bất kì lời đánh giá nào của anh!”
Nói xong, Vũ Tiểu Kiều bước về phía trước, lạnh lùng đi qua Tịch Thần Hạo.
Rốt cuộc cô đã làm gì sai, đụng đến đám người này!
Sắc mặt Tịch Thần Hạn đã tối như vực thắm, anh nhanh chóng đuổi theo: “Vũ Tiểu Kiều, cô không làm gì thì làm sao mà người khác lại có cớ để nói cô !
Mặc dù anh có thể ở hội trường, bất ngờ xuất hiện để bảo vệ cô, cũng có thể ngăn Vũ Tiểu Kiều không bị lộ trước ảnh nhìn của công chúng trong khi mẹ anh đang bí mật điều tra vợ sắp cưới của anh, vì thế mới tất hết các thiết bị máy quay.
Đối với tập đoàn Thiện Quang, buổi lễ trao thưởng lớn này đã đầu tư rất nhiều nhân lực và vật lực, khi giải thưởng đứng đầu được trao Chương trình phát sóng trực tiếp đã phải kết thúc. Vũ Tiểu Kiều có biết rằng, con số tổn thất còn lớn hơn số tiền thưởng một trăm vạn mà cô nhận được!
Lúc này anh thật là hết cách, khi nghe thấy rất nhiều lời chỉ trích Vũ Tiểu Kiều, anh vẫn tiếp tục bình tĩnh và cao thượng.
Người phụ nữ không biết tốt xấu này, lại còn phần nộ với anh!
Tịch Thần Hạn anh trước nay chỉ có quyền phẫn nộ với người khác, ai dám phẫn nộ lại với anh
Người phụ nữ này là người đầu tiên “Anh cứ coi tôi là loại phụ nữ đấy được rồi! Anh cũng không có quan hệ gì với tôi, anh không có tư cách nhúng tay vào chuyện của tôi! Cũng không có tư cách bình phẩm tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!” Vũ Tiểu Kiều kìm nén sự tủi thân, phần nộ nói.
Cơn giận của Tịch Thần Hạn sắp nổ tung trong lồng ngực anh, bùng phát ra ngoài.
Người phụ nữ đáng chết này, lại còn nhấn mạnh bọn họ không có bất cứ quan hệ nào ư! “Tiền tôi nợ anh, tôi nhất định sẽ trả hết!” Vũ Tiểu Kiều bước nhanh, Tịch Thần Hạn cũng rảo bước thật nhanh.
Đi được vài bước, Vũ Tiểu Kiều bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn Tịch Thần Han. “Còn nữa, người phụ nữ trong video đêm mưa, là tôi đúng không? Đêm đó. ”
Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên chùng xuống, giọng cô cũng nhỏ lại: “Rốt cuộc anh đã làm gì với tôi?” Đây mới là điều mà Vũ Tiểu Kiều muốn hỏi, giọng nói vừa dứt, mặt cô nóng bừng lên.
Tịch Thần Hạo cúi đầu nhìn cô, bước từng bước tới gần cô
Trái tim Vũ Tiểu Kiều rung lên, lùi dần về phía sau. Đột nhiên, sống lưng cô lạnh toát, cô chạm phải cột đá cẩm thạch trong hội trường, và không thể lùi bước được nữa.
Cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Tịch Thần Hạn đang ở trước mắt Hơi thở mát lạnh của anh tỏa ra, đọng lại trên má cô như thể chiếc lông vũ, trong tim tràn ngập một sự tê liệt. “Cô nói thử xem….
Đôi môi mỏng của Tịch Thần Hạn khẽ động, giọng anh thì thầm: “Tôi đã làm gì với cô ?” Vũ Tiểu Kiều nhìn vào đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của Tịch Thần Hạn, trông giống như một bờ vực sâu, chỉ một cái liếc mất cũng có thể thu hút tâm hồn của người xung quanh, bị anh rút hết mọi suy nghĩ và không còn kiểm soát được mình nữa. Vũ Tiểu Kiều có ổn định lại tâm trí, ngoan cổ đối diện với ảnh mát lạnh lùng của anh.
Tịch Thần Hạn đưa những ngón tay thon dài của mình lên từ từ chạm đến gần gò má trắng trẻo của cô, cô cảm nhận được rõ ràng những ngón tay mảnh khảnh của anh, cơ thể cô that chat lai.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, vén những sợi tóc trên má cô ra sau tai…
Hơi thở của Vũ Tiểu Kiểu bỗng dưng ngừng lại, nhịp tim cũng ngừng đập trong phút chốc.
Trong lúc ngẩn ngơ, giống như khi nhìn thấy trên tivi, Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho mẹ anh, tràn ngập sự dịu dàng ấm áp, trong mắt cũng tràn đầy ánh sáng ấm lòng người. Vũ Tiểu Kiều trống rỗng, cả người đứng đờ ở đó, hoàn toàn không có phản ứng. Tịch Thần Hạn nhìn thấy dáng vẻ dễ thương đáng yêu của cô, không nhịn được cười nhẹ ra tiếng, quét sạch tất cả sự giận dữ vừa nãy.
Đông Thanh và vệ sĩ phía sau đều rất kinh ngạc, cậu chủ Thần trước nay nghiêm túc đã cười rồi! Không giống như một nụ cười để đối phó mà là nụ cười phát ra từ trong tim. Vũ Tiểu Kiều vẫn chưa thể định thần lại được, ngày người nhìn khuôn mặt thay đổi của anh, và một giọng nói dịu dàng của Tịch Thần Hạn vang lên bên tai. “Vũ Tiểu Kiều, tôi sẽ không cho cô cơ hội quyến rũ người đàn ông khác nữa.
Giọng nói của anh rất nhẹ rất ấm, giống như lời thì thầm ngọt ngào của người yêu, nhưng lại có một chút ngang tàn, trong đó dường như còn pha trộn một chút nuông chiều “Đi theo tôi.” Anh nhẹ nhàng nói.