• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bà ơi! Bà ơi, hóa ra là bà ở đây để cháu dễ tìm ư Vũ Phi Phi nở nụ cười diễm lệ như hoa, khoác lên cánh tay của bà Tịch một cách thân mật.



Vũ Phi Phi đã nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều, lo rằng Vũ Tiểu Kiêu sẽ giành được sự yêu thích của bà, lại không muốn bà biết rằng cô quen một người có thân phận thấp hèn như Vũ Tiểu Kiều. Cô giả vờ như không nhìn thấy sự tồn tại của Vũ Tiểu Kiều, dìu bà đến phòng bệnh.



“Bà ơi, gió trong vườn rất lạnh, cháu đỡ bà về phòng bệnh nhé! “Cô là ai? Tôi không quen cô. Bà Tịch đẩy Vũ Phi Phi Vũ Phi Phi đỏ bừng mặt, cô sắp trở thành vợ sắp cưới của Tịch Thần Hạn rồi mà bà Tịch lại còn không biết cô là ai.



“Bà ơi, cháu là vợ sắp cưới của Thần Hạn đây.” Vũ Phi Phi ngại ngùng nói.



Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc ngẩng đầu, giật mình nhìn Vũ Phi Phi. Vũ Phi Phi liếc nhìn Vũ Tiểu Kiều một cách khinh bỉ, tự hào đắc ý.



“Vợ sắp cưới của Thần Hạn?”



Bà Tịch liếc nhìn Vũ Phi Phi



Mặc dù cô ta rất xinh đẹp, ăn mặc rất thời thượng, nhưng lại có quá nhiều thứ xa xỉ đeo trên người, và còn đeo rất nhiều đồ trang sức. Khó tránh khỏi sự thô tục khiến người khác không có thiện cảm tốt



Vũ Phi Phi và mẹ Tôn Hồng hôm nay đến gặp bà Tịch. Để không làm bà Tịch cảm thấy hai người quá tồi tàn, họ đã đeo đầy đồ trang sức trên người.



Trong khỏe mắt của bà Tịch ảnh lên một chút khinh bỉ. Bà không nhìn Vũ Phi Phi nữa mà nhìn Vũ Tiểu Kiều đang đứng ở bên cạnh, mặc một chiếc quân bò và áo sơ mi trắng. Có Vũ Phi Phi nổi bật như vậy, bà Tịch lại cảm thấy rằng cô bé kia càng dễ nhìn hơn một chút.



Vũ Phi Phi vội vàng quay lưng sang một bên, chắn tầm nhìn của bà Tịch và nói nhẹ nhàng: “Bà ơi, cháu đỡ bà về nhé.



Bà lại đẩy tay Vũ Phi Phi ra.



“Bà ơi, cháu muốn đỡ bà.



“Không cần, tôi tự biết đi.



“Bà ơi, bà đã lớn tuổi rồi, hãy để cháu dìu bà đi. Vũ Phi Phi không chịu bỏ lỡ cơ hội đến gần như vậy.



Bà Tịch bực mình: “Ý cô đang nói tôi già nên vô dụng, đi cũng không đi được nữa sao?” Vũ Phi Phi sững người, vội vàng giải thích: “Bà ơi, cháu không có ý này, ý cháu là là bãi cỏ trong vườn quá mềm, cháu sợ bà đứng không vững. Cháu sợ bà ngã, cháu muốn đỡ bà…”



“Tôi đây đúng là đã già rồi, nhưng không già đến mức không đứng vững”



Vũ Phi Phi mở miệng, không dám nói, sợ lại bị bà lão khó tính này lôi ra được lỗi sai.



Bà bước từng bước về phía trên trên đôi nạng, Vũ Phi Phi nhanh chóng đi theo sau, giọng nói thân mật như thể đó là bà của cô ta.



“Bà nội, bà nội, bà nội…



Vũ Phi Phi quay đầu lại, trừng mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều, rồi nói bằng khẩu hình miệng: “Mau cút đi, đừng cổ đến gần bà.



Vũ Tiểu Kiều tức giận siết chặt nằm đấm, chuyện ở quán cà phê, cô vẫn chưa tìm Vũ Phi Phi tỉnh số, Cô không muốn nhìn thấy Vũ Phi Phi, cô mệt mỏi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để yên lặng một chút.



Hóa ra Vũ Phi Phi đến gặp phụ huynh



Trái tim cô dấy lên một cơn đau nhói, những giọt nước mắt bất chợt trào ra. Cô vội vã bước thật nhanh, để gió thổi làm khô hơi ẩm quanh mắt mình.



Cô ngước lên, nhìn bầu trời trong xanh. Có những con chim đang bay tự do trên bầu trời, tràn đầy tự do và sức mạnh.



Cô đột nhiên khao khát điều đó.



Nhưng người đó, trước kia rõ ràng đã bảo cô hãy đợi anh, còn nói muốn kết hôn với cô, kêu cô gả cho anh. Nhưng mà bây giờ, anh ấy lại có một người vợ sắp cưới khác!



Lẽ nào, cô chỉ là một trò đùa khi anh ấy đang loạn ý



Nỗi đau trong lòng cô trở nên tồi tệ hơn, nhưng cô lắc đầu với một nụ “Anh ấy là người như thế nào, chẳng qua chỉ coi cô như trò tiêu khiển khi anh buồn chán, Vũ Tiểu Kiều cô đừng tưởng



Tôn Hồng và Dương Tuyết Như mỉm cười chào bà Tịch. Tôn Hồng xách trong tay một túi thuốc bổ lớn, là quà dành cho bà Tịch.



Dương Tuyết Như giới thiệu Tôn Hồng và Vũ Phi Phi với bà Tịch: “Mẹ, bọn họ là vợ và con gái của chủ tịch thành phố Vũ. Vợ sắp cưới mà trước đây Thần Hạn tuyên bố với phóng viên chính là Phi Phi.



Vũ Phi Phi ngẩng đầu lên, dáng vẻ đầy tự hào, nhưng không ngờ bà Tịch lại dùng ánh mắt đánh giá liếc nhìn cô và nói.



“Con gái của chủ tịch Vũ, hóa ra trông như thế này à.



Dương Tuyết Như cười ngượng ngùng.



Tôn Hồng cũng cười theo, nhanh chóng lấy những món đồ bổ đất đỏ ra.



“Bà Tịch, Phi Phi hôm nay đến thăm bà đã đặc biệt chuẩn bị cho bà rất nhiều đồ bổ, nó rất quan tâm đến “Phi Phi nhà chúng tôi, từ nhỏ đã rất hiếu thảo, đặc biệt đối với bà lại càng kính yêu…



Tôn Hồng vẫn chưa nói xong đã bị giọng nói của bà cắt ngang.



“Nhà họ Tịch chúng tôi không mua nổi đồ bổ sao? Cần người nhà của chủ tịch Vũ phải tốn tiền ở đây sao. Còn cái đó, đó là cái gì? Người giúp việc nhà chúng tôi cũng không ăn những hãng rẻ tiền như



Sắc mặt Tôn Hồng lập tức đỏ bừng lên, nụ cười cũng trở nên cứng ngắc.



“Bà nội không thích những đồ bổ này vậy thì vứt đi là được rồi! Bà nội thích thứ gì, có thể nói với Phi Phi, cháu sẽ đi mua cho bà” Vũ Phi Phi vội vàng cầm lấy đồng thuốc bổ trên tay Tôn



Hồng vứt xuống đất.



Đôi mắt bà nheo lại: “Nhà chủ tịch Vũ lại lãng phí như vậy ư!”



Sắc mặt của Tôn Hồng và Vũ Phi Phi lại cứng lại. Bà lão này, sao mà khó phục vụ thiết



Dương Tuyết Như im lặng đứng bên cạnh, không nói gì. Tất nhiên bà ta có thể thấy rằng bà Tịch không thích mẹ con hai người này, đang cố ý làm khó họ.



Nhưng bà Tịch vốn đã nổi tiếng là khó phục vụ.



Tịch cũng đã lớn, ngày càng dễ gặp vấn đề. Nhưng dù mọi người xung quanh làm thế nào, cũng không thể khiến bà Tịch hài lòng. Chỉ khi gặp Tịch Thần Hạn, bà Tịch mới trở nên hiền lành. Vũ Phi Phi cố gắng nở một nụ cười: “Bà ơi, bà đừng buồn,



Dù tuổi bà đều là do cháu không đủ tốt.



Bà Tịch không nhấc mí mắt lên, không thèm nhìn Vũ Phi Phi một cái và bước về phía trước.



“Tôi chỉ có một cháu trai là Thần Hạn, còn có hai đứa cháu gái là chị của nó! Con gái của nhà chủ tịch Vũ, bà lão tôi không dám nhận nó làm cháu.”



Tôn Hồng và Vũ Phi Phi không biết giấu mặt vào đâu, chỉ có thể nhìn sang Dương Tuyết Như để được giúp đỡ.



“Chị Tịch, chị nhìn bà xem, đây chẳng phải là không thích Phi Phi nhà chúng tôi sao.” Tôn Hồng nói.



Dương Tuyết Như liếc nhìn Tôn Hồng, đoan trang và cao quý nói: “Chẳng phải là do Phi Phi nhà cô không biết lấy lòng bà sao!”



“Chị Tịch, chị hãy nói giúp vài câu.” Tôn Hồng hạ thấp khi thế, khẽ cười. Dương Tuyết Như khẽ ừ một tiếng, đuổi theo bà Tịch và đỡ lấy bà, nhẹ nhàng nói.



“Mẹ, dù sao đó cũng là vợ sắp cưới mà Tịch Thần Hạn đích thân thừa nhận. Mặc dù chưa đỉnh hôn, nhưng mẹ cũng phải giữ thể diện cho Thân Hạn một chút chứ”



Bà Tịch không nói gì, sắc mặt cũng không tốt.



“Mẹ, con hẹn Thần Hạn đến gặp mặt ở phòng trà dưới tầng một. Hôm nay cũng coi như là chính thức gặp mặt người lớn trong nhà, mẹ mềm mỏng một chút đi, đừng để Thân Hạn phải xấu hổ.



Cả đám người đến quán trà cao cấp ở tầng một của bệnh



Tịch Thần Hạn đang ngồi cạnh cửa sổ của quán trà, một đôi viện. mắt đen luôn nhìn ra chỗ tối của khu vườn bên ngoài cửa sổ, một bóng đen mờ nhạt lấp lỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK