"Hạn Nhì à, sao cháu lại hồ đồ như vậy! Nếu như có người ép cháu thì bà nội làm chủ cho cháu là được! Tuy bà già rồi không có ích nữa, nhưng ở trong nhà họ Tịch vẫn có quyền nói chuyện!
Sắc mặt Dương Tuyết Như cương cứng lại, “Mẹ, ai có thể ép buộc được Thần Hạn vậy? Mẹ nói như con đang ép Thần Hạn đính hôn vậy.”
Bà nội Tịch không hài lòng trợn trừng mắt nhìn Dương Tuyết Như một cái, "Mẹ đang hỏi Hạn Nhi, con đừng chen lời vào!”
Dương Tuyết Như hậm hực im lặng, ánh mắt nhìn Vũ Phi Phi lộ ra vẻ chê bai.
Cái gì mà con gái nhà quyền quý! Ngoài việc có bố
làm quan chức cấp cao thì vốn không có một ưu điểm gì xuất chúng hơn người, khiến người ta không thích nổi một chút nào!
Vũ Phi Phi cúi thấp đầu xuống, tủi thân cần lấy môi a, thực sự không có ai ép con.
Sắc mặt bà nội Tịch trở nên u ám, bà vẫy vẫy tay, mất kiên nhẫn nói, “Được được được, tôi không thể quản được chuyện của các người! Già rồi, không có ích nữa, mọi người đều chê bai tôi! Ra ngoài! Ra ngoài hết cho tôi l
Bà nội Tịch uy hiếp đuổi người, mọi người chỉ có thể ra ngoài.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho khoẻ, hôm khác con lại đến thăm mẹ." Dương Tuyết Như dẫn đầu cầm lấy túi bước ra ngoài.
Vũ Phi Phi thấy Tịch Thần Hạn vẫn chưa đứng dậy nên cô ta cũng định ở lại.
Dương Tuyết Như liếc Vũ Phi Phi một cái, người phụ nữ này cũng thật không biết điều! Người mà bà nội không thích chính là cô ta.
"Còn không mau đi.” Dương Tuyết Như quát lên một tiếng.
Trong lòng Vũ Phi Phi không cam tâm, cô ta nhìn Tịch Thân Hạn một cái, phát hiện anh vốn không nhìn cô ta lấy một cái thì trong lòng tràn ngập sự thất vọng, thất vọng rời khỏi phòng bệnh.
Ra đến bên ngoài phòng bệnh, Vũ Phi Phi kéo lấy tay của Dương Tuyết Như, nói lắp cầu xin nói.
"Bác gái, bác phải giúp cháu nói mấy câu tốt ở trước mặt bà nội! Chỉ cần có thể khiến bà nói thích cháu thì cho dù muốn cháu làm cái gì thì cháu cũng đồng ý.
Dương Tuyết Như rút lại tay của mình, thái độ ba phải nói, "Bác đã nói cạn lời tốt đẹp rồi! Khiển bác mất thể diện trước mặt bà nội, cháu không cố gắng một chút!"
"Bác gái...cháu cũng không biết tại sao bà nội không thích cháu, cháu cũng đã hết sức lấy lòng bà rồi, nhưng bà nội...!không hề chấp nhận cháu.
Vũ Phi Phi ẩm ức trề cả môi đỏ ra.
"Được rồi, được rồi! Bây giờ nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt là cháu về nói với bố cháu, tốt nhất mấy hôm nay công bố ra bên ngoài chuyện hôn sự của cháu và Thần Hạnh
Vũ Phi Phi đột nhiên vui mừng hớn hở, "Dạ, cháu nhất định sẽ chuyển lời đến bố"
"Chỉ cần hôn sự của hai đứa được định thì bà nội cũng sẽ không khó chịu nữa! Bà ấy dù sao cũng phải để ý đến thể diện của Thần Hạn, người mà bà ấy yêu thương nhất chính là Thần Hạn.”
Vũ Phi Phi, "Cảm ơn bác gái, cháu nhất định sẽ thể hiện tốt, nhanh chóng giành được sự yêu thích của bà nôi."
Dương Tuyết Phi, “Điều quan trọng nhất mà bây giờ cháu phải làm là khiến Thần Hạn thích cháu."
Vũ Phi Phi, “Dạ, cháu nhất định cố gắng al
Dương Tuyết Nhi đánh giá Vũ Phi Phi từ trên xuống dưới một cái, tuy cô ta rất xinh đẹp, Tịch Thần Hạn cũng chính miệng thừa nhận đính hôn với con gái thị trưởng, bà cũng tận mắt nhìn thấy Tịch Thần Hạn ôm cô ta, nhưng trong lòng Dương Tuyết Như vẫn cảm thấy có chút không an lòng, bà ta luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại không nói ra được.
Nếu không định mối hôm sự này sớm một chút thì
Dương Tuyết Như không thể nào yên tâm được.
Kết quả mà Dương Tuyết Như sai người đi điều tra Vũ Tiểu Kiều đã có.
Trong tài liệu mà đối phương đưa cho Dương Tuyết Như đã giới thiệu hoàn cảnh gia đình của Vũ Tiểu Kiều, bạn trai từng hẹn hò và một số CV từ bé đến lớn, nhưng duy nhất không có việc cô từng đến hộp đêm Kim Sa Than rút tiền, cũng không có thông tin Vũ Tiểu Kiều là con gái của Vũ Kiến Trung, càng không có tài liệu cô và Tịch Thần Hạn sớm đã quen nhau.
Dương Tuyết Như thấy tài liệu về Vũ Tiểu Kiều không có giá trị gì liền tiện tay vứt sang một bên.
Chuyện cần thiết bây giờ là Tịch Thần Hạn không có một chút hối hận nào đối với mối hôn sự này.
Dương Tuyết Như nhanh chóng gọi điện cho Cung Cảnh Hào bảo Cung Cảnh Hào hay vào viện thăm bà nội nhiều một chút, kéo gần lại tình cảm.
"Được rồi bà ngoại, con có thời gian thì con sẽ đến bệnh viện để thăm cụ ngoại nhiều hơn.
Tịch Thân Hạn đắp chăn cho bà nội, anh về nhà nhẹ lên người bà, dịu dàng như dỗ trẻ con vậy.
Bà nội Tịch tức giận trợn trừng mắt nhìn Tịch Thần Hạn, sau đó lại than thở một hơi, "Hạn Nhi à, cháu thực sự muốn đính hôn với Vũ Phi Phi kia sao? Tuy cô gái đó rất xinh đẹp, xuất thân cũng tốt, nhìn ra cũng rất yêu cháu, nhưng bà không thích cô ta.
“Bà nội, cháu biết cháu đang làm cái gì." Tịch Thần
Hạn khẽ nói.
Bà nội Tịch chau mày, trong mắt tràn ngập sự đau lòng, “Hạn Nhi à, bà biết chỗ khó của cháu.
Cháu đừng sợ, còn có bà ở đây thì ai cũng không dám làm gì cháu.
Tịch Thần Hạn bật cười, anh nắm lấy bàn tay giả
nua của bà nội.
“Bà nội là người duy nhất mà cháu có thể cảm nhận được sự ấm áp trên đời này." Anh nói từ trong đáy lòng.
Đột nhiên anh nghĩ đến Vũ Tiểu Kiều.
Người phụ nữ đó
Cũng từng khiến anh cảm thấy ấm áp đến mức khiến anh nằm chặt sự ấm áp đó không nỡ buông tay.
Nhưng người phụ nữ đó rốt cuộc đối với anh có cảm giác gì? Anh ở trong thế giới của cô lại là một sự tồn tại như thế nào?
“Thằng nhóc thổi tha, biết nói lời dễ nghe để dỗ bà vui vẻ! Được được được, bà không phản đối cháu và Vũ Phi Phi ở bên nhau nữa là được chứ gì!” Bà lão vui vẻ đến mức cười không khép được miệng lại.
Có thể nghe được lời nói ẩm áp từ trong miệng Tịch Thần Hạn thì thực sự quá khó, đủ để bà lão vui vẻ mấy ngày.
“Hạn Nhi của bà, cuối cùng đã biết nói lời nói ấm áp với người thân rồi." Bà lão cười liên tục, trong khoé mắt có chút hơi ẩm ướt.
Tuy Tịch Thần Hạn đối với bà vẫn luôn thân thiết, cũng rất dịu dàng, nhưng bà lão thấy đó chỉ là những biểu hiện theo tính công thức hoá, vốn không phải xuất phát từ trong đáy lòng.
Bà nội Tịch nhắc tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của Tịch Thần Hạn, "Hạn Nhi đáng thương của bà, cháu phải nhỡ kĩ rằng trên đời này không phải tất cả mọi người đều sẽ hại cháu.
“Chuyện xảy ra nhiều năm như vậy cũng nên buông bỏ rồi." Bà nội Tịch nằm lấy tay Tịch Thần Hạn, nhẹ nhàng
vỗ vỗ lại tiếp tục nói.
“Cháu phải học cách mở rộng trái tim mình, cũng là bỏ qua cho bản thân mình, nếu không cháu cứ bọc mình thành từng lớp một thì sẽ quá cô đơn và quá hiu quanh.”
"Bà nội, cháu không muốn nói đề tài này." Giọng nói của Tịch Thần Hạn trở nên lạnh lùng.
Bà lão nhìn thấy sự lạnh lẽo mà không ai có thể đến được trong đáy mắt anh thì trong lòng bà lão lại thở dài, xem ta muốn khiến Tịch Thần Hạn thay đổi thì không phải là chuyện một sớm một chiều.
"Được rồi, được rồi! Không nói nữa, không nói nữa! Nếu con thực sự thích Phi Phi, vậy thì đính hôn đi! Có lẽ kết hôn rồi, có một nửa của mình thì sẽ khác."
Cung Cảnh Hạo đến bệnh viện thăm bà lão, không ngờ rằng đến cổng bệnh viện liền nhìn thấy Tào Xuyên, anh ta cũng đang đi vào bệnh viện.
Tào Xuyên nhìn thấy Cung Cảnh Hạo thì nhanh chóng tiến lại gần.
"Cậu Cung, trùng hợp quá! Sao cậu lại đến đây vậy?"
Cung Cảnh Hạo khinh thường liếc qua Tào Xuyên một cái, nhìn thấy nụ cười ấm áp tràn trề ánh nắng trên gương mặt của Tào Xuyên thì Cung Cảnh Hạo giễu cợt nói.
“Chân mọc trên người tôi, tôi muốn xuất hiện ở đâu thì là quyền của tôi tôi chứ?” Giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo của Cung Cảnh Hạo khiến Tào Xuyên rất ngượng ngùng.
Ô Cung Cảnh Hạo từ trước đến nay đều vênh vênh | váo váo, khi nói chuyện với người khác từ trước đến nay đều không hợp tình hợp lý, tạo cho người một cảm giác xa cách khó có thể chung sống được.
Tào Xuyên cười ngượng ngùng, “Đương nhiên, đương nhiên”.