Người đến chính là Vũ Phi Phi và Bạch Lạc Băng.
Vũ Phi Phi ôm lấy điện thoại, vừa đi vừa oán trách: “Thần tượng của em sao lại có thể có vợ sắp cưới rồi! Làm cái quái gì vậy! Sao anh ấy lại có thể có vợ sắp cưới.
Vũ Phi Phi thật muốn lôi Tịch Thần Hạn từ trong video ra, chiếm lấy làm của riêng.
Bạch Lạc Băng nói: “Được rồi được rồi, em đừng oán trách nữa!”
Từ khi Tịch Thần Hạn tuyên bố với phóng viên người con gái vảy trắng anh ôm trong đêm mưa chính là vợ sắp cưới của anh, Vũ Phi Phi ngày nào cũng oán thán không ngừng.
Những ngày này Bạch Lạc Băng đã nghe đến phát chán. “Chị Lạc Băng, cậu Thần là của em!”
Bạch Lạc Băng trợn mắt nhìn Vũ Phi Phi, thầm nghĩ trong lòng, Vũ Phi Phi cũng không xem mình mấy cân máy lạng, lại còn dám thèm muốn Tịch Thần Hạn
Tịch Thần Hạn là một nhân vật thế nào!
Chỉ cần anh dậm chân một cái, cả bầu trời của thành phố Kinh Hoa đều sẽ run rẩy, Vũ Phi Phi thật không lượng sức mình.
Bạch Lạc Băng ở tòa nhà Uy Long hôm đó, nhìn thấy Tịch Thần Hạn đưa Vũ Tiểu Kiều đều không dám nói ra ngoài. Bởi hôm đó bố cô ta Bạch Trấn Hải đã cảnh cáo cô ta, chuyện này nhất định không được truyền ra ngoài, nếu không nhà họ Bạch sẽ không xong với nhà họ Tịch.
Hôm đó Đông Thanh tìm đến Bạch Trấn Hải, chỉ nói với Bạch Trấn Hải một cầu đã khiến Bạch Trấn Hải sợ vã mồ hôi hột. “Ông Bạch, chuyện hôm nay xảy ra ở tòa nhà Uy Long, cậu Thần không hy vọng sẽ có bất cứ tin đồn nào được lan truyền. Nếu không, nhà họ Bạch sẽ như thế nào, ông Bạch chắc biết rất rō.”
Với sức mạnh to lớn của nhà họ Tịch, muốn đối phó với nhà họ Bạch chỉ là một chuyện hết sức đơn giản.
Hơn nữa, nhiều năm qua nhà họ Bạch có thể đứng vững ở thành phố Kinh Hoa cũng là gần liền với tập đoàn Thiên Quang của nhà họ Tịch.
Cho dù Bạch Lạc Băng có hận Vũ Tiểu Kiều thế nào đi chăng nữa, cũng không thể lấy cả nhà ra để cá cược. Mà những ngày này, một chút tin tức về Vũ Tiểu Kiều cũng không có, Tịch Thần Hạn cũng không xuất hiện mở họp báo, công khai với mọi người vợ sắp cưới của anh là ai. Có thể thấy rằng Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn không được cậu Thần để mắt tới.
Chẳng qua chỉ là bị Vũ Tiểu Kiều mặt dày bám lấy, nhất thời vui vẻ một chút mà thôi.
Trong đảm những kẻ giàu có, chơi xong rồi vứt đi cũng không phải là ít, không cần phải lo lắng cô có thể trở thành sự uy hiếp! Bởi vì người phụ nữ để tiện như Vũ Tiểu Kiều, không hề xứng đáng!
Vũ Tiểu Kiều bị đám đàn ông chơi nát là tốt nhất, xem cô làm sao có thể quyến rũ được Tô Nhất Hàng nữa!
Bạch Lạc Băng kiêu hãnh ngẩng đầu lên, trong lòng đang nghĩ đến việc muốn giải hận, không ngờ rằng ở trong nhà hàng, cô ta lại nhìn thấy bóng hình mà cô căm hận nhất. “Không ngờ là bọn họ!”
Bạch Lạc Băng khoanh tay, vẻ mặt phản cảm: “Phi Phi, mỗi lần chị đến nhà hàng này đều ngồi vị trí cạnh cửa sổ, nếu như không thể ngôi ở đó, chị sẽ không muốn ăn nữa.”
Vũ Phi Phi trước giờ đều theo Bạch Lạc Băng, nhìn thấy Bạch Lạc Băng không vui, lập tức tức giận: “Chị Lạc Băng, đợi em một lát, em sẽ quay lại ngay.
Vũ Phi Phi nói xong, xông thẳng đến chỗ Vũ Tiểu Kiều.
Bạch Lạc Băng hơi mim cười, gọi người quản lý nhà hàng, yêu cầu người lý để Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ đổi bàn. Người quản lý làm sao dám đắc tội Bạch Lạc Băng, cô là khách hàng vàng của nhà hàng, trong tay còn có tấm thẻ vàng giảm giả giới hạn, mỗi tuần đều đến nhà hàng mấy lần Người quản lý rất khó xử, mặc dù An Tử Dụ lần đầu đến nhà hàng, nhưng thân phận của An Tử Dụ cũng rất lớn, anh không dặm đặc tôi.
Người quản lý đành phải nói: “Cô Bạch, cô thử thương lượng với khách về chuyện đổi chỗ này xem sao.
Bạch Lạc Bằng mỉm cười duyên dáng: “Được thôi quản lý, tôi biết anh rất khó xử, tôi cũng không làm khó anh nữa.
Người quản lý cảm ơn rối rít, vội vàng rút lui vào phòng bếp, giữ an toàn cho bản thân. Tâm trạng tốt của Vũ Tiểu Kiều bỗng nhiên mất đi. “Vũ Tiểu Kiều, chị Lạc Băng lần nào đến đây cũng ngồi ở chỗ này, hai người nhường chỗ này đi.” Vũ Phi Phi quát Vũ Tiểu Kiều cười: “Nhà hàng này là cô mở sao?”
An Tử Dụ cũng lên tiếng: “Theo như tôi biết, chủ của nhà hàng này họ Đường, không phải họ Vũ, cũng không phải họ Bach.”
Vũ Tiểu Kiều cầm ly nước lên, uống một ngụm nước chanh, mỉm cười nói: “Hơm nữa bọn tôi vừa mới bắt đầu, còn chưa ăn xong, hai người muốn đây cũng được thôi, nhưng mà phải đợi bọn tôi ăn xong đã
Vũ Phi Phi tức giận. “Vũ Tiểu Kiều! Tại sao cô có thể đến nhà hàng này! Cô có tiền sao? Mau đi ra, đổi vị trí, đừng làm mất hứng ở đây.”
Vũ Tiểu Kiều vẫn không tức giận: “Tôi đương nhiên không thể chi trả nổi, nhưng mà có An An mời. Đường Khải Hiên ở trên tầng nghe thấy vậy bật cười. “Vũ Tiểu Kiều này, đã ăn kẻ còn lý trí như vậy, thật là đáng khinh.” Đường Khải Hiên nói. Sắc mặt Tịch Thần Hạn bỗng nhiên xanh lại, Đường Khải Hiện cũng chỉ cho rằng Tịch Thần Hạn đang tức Vũ Tiểu Kiều v làm mất mặt nên không mấy để ý, tiếp tục xem náo nhiệt.
Vũ Phi Phi giận dữ nói: “Thật chưa bao giờ gặp một người nào để tiện như có, không có giới hạn! Đi theo An Tử Dụ, ăn mấy bữa ăn lớn, nhặt mấy bộ quần áo hết thời mà An Tử Dụ không can!”
“Cô khác gì ăn mày không!”
Lời của Vũ Phi Phi, thành công kích động Vũ Tiểu Kiêu, nhưng cô vẫn nở một nụ cười, giọng nói êm ấm, cô không muốn ảnh hưởng đến những người khách có địa vị bên cạnh, phá hoại không gian đẹp đẽ của nhà hàng. “Vũ Phi Phi, cô đang nói mình sao? Tôi nhớ chiếc túi LV mà cô cầm trên tay bây giờ, trước đây ở trên tay Bạch Lạc Băng. Còn cả chiếc váy Chanel cô đang mặc trên người, Bạch Lạc
Băng năm ngoái cũng đã từng mặc”
Sắc mặt Vũ Phi Phi trắng bệch: “Vũ Tiểu Kiều! Tôi là thân phận gì, tôi và chị Bạch Lạc Băng là bạn tốt! Còn cô lại là thân phận gì, một đứa con riêng, cả ngày giả vờ thân thiện bên cạnh An Tử Du.
Đường Khải Hiên kinh ngạc: “Vũ Tiểu Kiều là con riêng sao!”
Đường Khải Hiên lại nói: “Đi theo An Tử Dụ để ăn ké để uống kẻ, lại còn bị người ta chỉ trích, còn không mau rời đi, còn tiếp tục ở đây mất mặt! Bây giờ còn bị người ta moi móc gốc gác Người mất mặt lại chính là bản thân cô ấy!”
Ảnh mắt đen của Tịch Thần Hạn liếc qua khiến Đường Khải Hiện không phát ra tiếng nữa.
Tịch Thần Hạn mở lời: “Bữa cơm này của chúng ta, ai thanh toán?”
“Đương nhiên là anh rồi!” Đường Khải Hiên nói.
Sau đó, Đường Khải Hiên mới phản ứng lại: “Tôi và Vũ Tiểu Kiêu không giống nhau, tôi làm gì đi ăn đi uống theo anh đâu.”
“Có gì khác biệt không?” Ảnh mắt Tịch Thần Hạn lạnh lùng.
Đường Khải Hiên nuốt một hơi, không nói được gì.
Một câu con riêng của Vũ Phi Phi, làm xung quanh dấy lên những lời bàn tán.
Người đến nhà hàng sang trọng này ăn cơm, đều có thân phận cao quý, trên dưới đều có biết chút ít, cho dù không thân quen, nhưng cũng biết ai với ai.
Vũ Phi Phi là con gái của chủ tịch thành phố Vũ Kiến Trung, cô lại muốn tất cả mọi người trong thành phố đều biết cô, bình thường đều rất khoa trường, thường xuyên lấy thân phận con gái của chủ tịch thành phố xuất hiện ở các buổi tiệc rượu, người biết có đương nhiên cũng rất nhiều.
Cô măng Vũ Tiểu Kiều là con riêng, mà Vũ Tiểu Kiều lại cùng họ với Vũ Phi Phi, mọi người đương nhiên đều đoán Vũ Tiểu Kiều là con riêng của Vũ Kiến Trung rồi!
Một lời nói mà gợi lên đầy sóng gió. Tất cả mọi người đều bàn tán.