Đậu Đậu lau nước mắt, khẽ hỏi Châu Long Phát “Vậy, xảy ra chuyện gì phải không?”
Bởi vì não bị trấn động, Châu Long Phát đau đầu rất dữ dội, mới nói có vài câu đã toát mồ hôi rồi, đành phải nhờ trợ lý thay anh giải thích “Hùng tiểu thư, tổng giám đốc Lý vừa đưa thông điệp cuối cùng cho Châu tổng, muốn anh ấy trong vòng một giờ phải đưa cô về nhà, nếu không sẽ báo cảnh sát.”
Tổng giám đốc Lý… Lý Minh Triết?!
Đậu Đậu hoang mang chớp chớp mắt, đột nhiên ngộ ra “Chết rồi, quên không bảo anh ấy!”
Bây giờ đã gần tối ngày thứ hai rồi, bị bắt cóc từ 6 giờ chiều qua đến giờ, đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ rồi, tổng giám đốc đại nhân nhất định rất lo lắng, Đậu Đậu hốt hoảng chạy ra ngoài, nhưng chưa đầy hai giây sau lại chạy quay lại, vừa gấp gáp vừa ngượng ngùng nói với trợ lý “Điện thoại của tôi mất rồi, anh cho tôi mượn điện thoại một chút được không?”
Người trợ lý lấy điện thoại ra đưa cho Đậu Đậu, Đậu Đậu vội vàng nhập số, Lý Minh Triết nhanh như chớp nhận điện thoại, giọng nói trầm thấp cấp thiết, giọng nói cứng cỏi hơn khàn khàn “A lô?”
Mắt Đậu Đậu bỗng đỏ hoe, nói bằng giọng mũi “Minh Triết…”
Một tiếng gọi uất uất ức ức, mang chút âm mũi nặng nề, cô gái nhỏ này nói xong hai chữ thì chẳng nói được gì nữa, đầu dây bên kia tiếp tục truyền đến những tiếng nấc nghẹn ngào bị kìm nén lại, Lý Minh Triết ở bên này đứng ngồi không yên, người mất tích cả một ngày một đêm, điện thoại thì tắt máy, Châu Long Phát cũng không thấy bóng dáng đâu, chỉ phái trợ lý đến thông báo, hai người rốt cuộc đi đâu làm gì, khó khăn lắm mới gọi điện về, lại là số máy lạ, chưa kịp nói câu gì đã bắt đầu khóc, thử hỏi làm sao mà không sốt ruột được cơ chứ.
“Em ở đâu, anh đến đón em.”
Đậu Đậu hít thật sâu, từ từ kìm nén lại cảm xúc “À… em không sao, em ở… ưm, ở… anh đợt một chút… (quay đầu hỏi trợ lý)… Minh Triết, em ở số 190 hoa viên Bích Thủy ở ngoại thành, anh, anh không cần lo lắng… ”
Điện thoại ở bên kia đã nghe thấy tiếng đập cửa.
Lý Minh Triết cầm điện thoại chạy nhanh ra xe, nhanh chóng nhảy lên chiếc Lexus, nhấn mạnh ga “Em đứng yên ở đó, đợi anh đến, anh đến nhanh thôi.”
“Vâng.”
Đậu Đậu trả lại điện thoại cho người trợ lý, đi đến trước giường của Châu Long Phát, nắm bàn tay to lớn của anh, cánh tay bị thương đã được băng kín lại, cẩn thận nắm chặt bàn tay anh trong lòng bàn tay mình “Châu…”
Trải qua trận sống chết này, không cách nào xem anh như một người bạn bình thường được nữa, hai chữ ‘Châu tổng’ xa cách khách sáo đó làm thế nào cũng không thốt ra khỏi miệng được, Đậu Đậu ngừng lại một lúc “Này, anh thích em gọi anh là anh Châu hay là anh Phát?”
Châu Long Phát nhắm mắt, lông mày khẽ giãn ra, khuôn mặt trắng khẽ nở nụ cười “Anh làm sao dám cướp tên của Châu Nhuận Phát chứ.”
Đậu Đậu nắm chặt tay anh “Anh Châu, anh chịu khó nghỉ ngơi nhé, hôm khác em đến thăm anh.”
Châu Long Phát nắm lại tay cô “Ừ.”
Đậu Đậu đứng lên cúi đầu đi ra ngoài, khi đi đến cửa Đậu Đậu quay người lại, nhìn người đàn ông trên giường đang cắm dây dợ và ống thở đầy người, anh ấy vừa mới lọc máu xong, cơ thể còn rất yếu, nhưng khi vừa mới tỉnh lại đã muốn gặp mình, người đàn ông này, ngay cả khi lâm vào cảnh nguy hiểm đến mất mạng hay ở trong rừng sâu nguyên thủy cũng có thể khiến cho người khác cảm thấy an tâm.
“Cảm ơn anh…”
Đậu Đậu nhỏ tiếng nói xong, vội vã kéo cửa đi ra, người trợ lí theo ngay phía sau, bảo người khác giúp cô thay quần áo, rồi quay trở lại chăm sóc Châu Long Phát.
Châu Long Phát cười khó khăn, môi mất máu trắng bệch khẽ mấp máy “Cô gái ngốc này… rõ ràng là tôi hại cô ấy mà…”
Người trợ lí đứng bên cạnh, bác sĩ đang bận rộn điều chỉnh các thiết bị ở một bên.
Rất lâu, Châu Long Phát tắt hẳn nụ cười, trên mặt thoắt cái đã nổi lên sát khí, khẽ nâng nâng tay, người trợ lý vội đến trước mặt, khom người sát tai anh “Châu Tổng?”
“Tìm được Vương Cán chưa?”
“Vẫn chưa, để hắn chạy mất rồi.”
Cho cậu thời gian hai ngày, tôi phải nhìn thấy thi thể của hắn ta.”
“Vâng.”
Người trợ lí đặc biệt dặn dò mấy người đi mua mấy bộ đồ thích hợp cho Đậu Đậu, Đậu Đậu cầm quần áo đi vào phòng thay, những vết tích trên người được che lại rồi, nhưng vết thương trên mặt thì không cách nào che đi được, Vương Cán tát bốn cái tát tuy không mạnh lắm, nhưng tay đàn ông lực lớn, mấy cái tát làm mặt Đậu Đậu sưng lên rất nghiêm trọng, khóe miệng còn hơi rách ra.
Làm thế nào bây giờ?
Đậu Đậu xoay xung quanh, xõa mái tóc rối vừa mới buộc vào ra, cúi đầu cố dùng tóc che phía trước để che đi cái mặt đã sưng to, ừm, chỉ có thể như vậy thôi, hi vọng không bị phát hiện, Đậu Đậu lo lắng căng thẳng đứng đợi Lý Minh Triết đến đón cô, việc mất tích hơn hai mươi tiếng đồng hồ này phải nói như thế nào với anh ấy đây?
Khi Lý Minh Triết lòng nóng như lửa đốt xông vào phòng khám tư nhân, Đậu Đậu đang ngồi ở phòng khách luyện tập mỉm cười, Lý Minh Triết đi vào trong, Đậu Đậu vội đứng dậy, đang định nhếch miệng cười một cái để xoa dịu sự việc, nhưng đáng tiếc, miệng còn chưa kịp mở miệng thì Lý Minh Triết đã chạy vào, kéo Đậu Đậu ôm vào trong lòng!
“Đừng sợ, anh đưa em về nhà.”
Không hề tức giận chất vấn, cũng không hỏi han tình tiết cụ thể này nọ, mà chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng “Đừng sợ, anh đưa em về nhà.” Câu nói đó, cái ôm đó, khiến cho người nào đó không dễ gì mới kiên định và bình tĩnh lại được bỗng nhiên cảm giác ấm ức dâng trào, nước mắt ứa ra, nước mắt Đậu Đậu nóng hổi trào ra, nước mắt không kìm lại được cứ tuôn ra, cũng không biết là vẻ mặt lo lắng của Lý Minh Triết khiến cho mình đau lòng, hay là ánh mắt đầy những tia máu ẩn chứ sự đau lòng của anh ấy làm truyền nhiễm sang mình nữa, tóm lại là chỉ cảm thấy, trái tim rất đau.
“… Vâng.”
Lý Minh Triết ôm Đậu Đậu, bước nhanh ra khỏi phòng khám tư nhân, đặt cô vào trong xe của mình, tự mình thắt dây an toàn cho cô, Lý Minh Triết khởi động xe, bình ổn lại tốc độ, lái về biệt thự với tốc độ rất chậm, Đậu Đậu ngồi trên xe từ từ khôi phục lại được cảm giác, len lén nhìn mặt Lý Minh Triết.
Anh ấy không biết chuyện tối hôm qua, mà mình lại mất tích cùng Châu Long Phát, anh ấy nhất định rất tức giận.
Nhưng mà, anh ấy… xung quanh mắt có quầng thâm, râu cũng mọc lởm chởm, áo sơ mi nhăn nhúm, bình thường tổng giám đốc là người luôn khắt khe với vẻ bề ngoài của mình, nhưng lại vì lo lắng cho mình mà trở nên tiều tụy thế này.
Anh ấy… hóa ra lo lắng cho mình.
Cảm xúc đang trào dâng trong lòng không biết gọi tên là gì, mọi thứ lẫn lộn hết cả, Đậu Đậu cúi đầu, nước mắt nhỏ tí tách xuống quần áo.
Lý Minh Triết lái xe tâm trạng nặng nề, nhớ đến việc cô ấy bị say xe, nên cố gắng lái xe ổn định hết mức, cô ấy mất tích một ngày một đêm, trên mặt còn có vết thương, vừa rồi khi ôm cô ấy vào trong lòng hình như cô ấy còn hơi rên rỉ, hình như trên người cũng có vết thương, hai cặp mắt mọng nước vì khóc đến mức thương hại, sưng phồng lên như hai trái đào.
Rốt cuộc là Châu Long Phát đã làm gì với cô ấy.
Lý Minh Triết phẫn nộ đến cực điểm, máu nóng đang cuồn cuộn chảy trong huyết quản, rất muốn xông đến đánh cho Châu Long Phát một trận, nhưng anh không ra tay ở phòng khám, cũng không dám hỏi Đậu Đậu đang khóc đến mức đau lòng ở bên cạnh mình, sợ rằng sẽ làm cho cô ấy bị tổn thương thêm lần nữa, chỉ đành lựa chọn im lặng, để tất cả những phẫn nộ đó trút lên chính mình.
Nhẫn nại, tuy có thể đủ để làm chỗ dựa cho người khác, nhưng có khi lại làm tổn thương chính mình.
Về đến nhà, Lý Minh Triết ôm Đậu Đậu xuống xe đi vào trong biệt thự, Đậu Đậu không cự tuyệt, ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào cánh tay anh, dáng vẻ mềm nhũn yếu đuối, giống như một chú mèo nhỏ bị người ta bỏ quên chịu bao khổ cực rồi cuối cùng được về với chủ nhân của mình, ngoan đến mức khiến người ta đau lòng nhưng lại bực mình.
Nếu như là trước đây, cố ấy nhất định sẽ đỏ mặt phản đối, nhảy xuống hoảng hốt chạy mất…
Ôm cô gái nhỏ rõ ràng khác với bình thường, Trong lòng Lý Minh Triết trào lên cảm giác oán hận Châu Long Phát, rốt cuộc là sự tổn thương lớn như thế nào khiến cho cô ấy khát vọng một bờ vai ấm áp như thế này, rõ ràng là một cô gái rất độc lập, sao lại giống như bị chặt đứt cánh như thế này.
“Em một mình có thể không?”
Lý Minh Triết xả nước nóng xong, đưa cho Đậu Đậu đang ngồi trên giường một chiếc áo tắm.
Đậu Đậu gật đầu, xuống giường xỏ dép đi vào phòng tắm, khi sắp vào phòng tắm cô quay đầu lại nhìn Lý Minh Triết ở trong phòng ngủ, Lý Minh Triết nói “Anh không đi, anh ở đây với em.”
Đậu Đậu kéo miệng lên, nỗ lực khó khăn nở một nụ cười, cúi đầu đi vào phòng tắm.
Không nhìn thì không thấy, cởi quần áo ra Đậu Đậu giật thót mình, trên người đầy những vết thâm tím, khắp nơi đều là những vết trầy xướt nhỏ, phía sau lưng bị rạch một vết dài, hai đầu gối cũng bị trầy xước nghiêm trọng, trên cánh tay còn vết thít của dây thừng, còn có vết trầy xước do lúc cắt dây thừng gây ra, những vết thương trên phần đùi càng rõ ràng hơn, khắp cả người chẳng có chỗ nào không bị thương cả.
Đau… rất đau…
Tắm rửa qua loa, Đậu Đậu khoác áo tắm vào rồi đi ra ngoài, bước đi lảo đảo, mỗi một bước đi, chiếc khăn tắm lại chà xát vào miệng vết thương, đau đến mức nhói cả tim, Lý Minh Triết dựa vào đầu giường, nghe thấy tiếng động vội mở mắt ra, ánh nhìn lập tức di chuyển từ gương mặt xuống chỗ đầu gối sưng đỏ của cô.
Lý Minh Triết nhanh chóng chạy đến, bế ngửa cô ra, nhẹ nhàng đặt lên giường, kéo chăn đắp cho cô.
“Em đợi anh một chút rồi hẵng ngủ, anh đi lấy thuốc.”
Đậu Đậu ôm chăn, ngoan ngoãn gật gật đầu, Lý Minh Triết xuống lầu tìm hộp thuốc, rót cốc nước nóng, khi quay trở lại Đậu Đậu đã nằm trên giường ngủ rồi, cuộn chăn lại thành một khối, rất nhỏ bé, còn ôm một chiếc gối trong lòng, tư thế ngủ hoàn toàn không có cảm giác an toàn, nghĩ lại trước đây cô ấy đều nằm rất ngang ngược trên giường, bây giờ lại…
Trái tim Lý Minh Triết nhói đau.
Cầm hộp thuốc đặt xuống giường, Lý Minh Triết lay lay Đâu Đậu, nhẹ nhàng nói “Thức dậy uống thuốc, em đã sốt rồi.”
Đậu Đậu ngủ rất say, trông mặt vô cùng mệt mỏi, lay rất lâu cũng không chịu tỉnh dậy, Lý Minh Triết không nhẫn tâm gọi cô dậy, quyết định cứ bôi thuốc cho cô trước, vừa kéo chăn ra, chiếc đầu gối sưng đỏ hở ra, chỗ bị chà sát còn chảy ra chất dịch, nếu không xử lý tốt sẽ bị nhiễm trùng mất, Lý Minh Triết nghiến nghiến răng, hít một hơi thật sâu, cố gắng nhẹ nhàng hết mức khử trùng miệng vết thương.
Đậu Đậu rên rỉ một tiếng, đau đến mức nheo mày lại.
Cồn khi bôi lên vết thương sẽ rất đau, Đậu Đậu co rúm người lại, không cẩn thận khẽ cử động, áo tắm rơi ra, lộ ra những vết thâm tím trên đùi, đồng tử của Lý Minh Triết đột nhiên thu lại, sắc mặt bỗng dưng như có luồng gió lạnh lướt qua.
Nhiều vết thương như vậy… còn bị thương ở trên đùi nữa!
Ôm chặt cô gái nhỏ bé yếu đuối đang ngủ sâu mềm mại này, Lý Minh Triết cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng lại, nhẹ nhàng cẩn thận cởi áo tắm của Đậu Đậu ra, kiểm tra thật kĩ những vết thương trên người cô, những vết thương lưu lại trên cơ thể trắng như tuyết của cô đầy như ngọn lửa làm tổn thương ánh mắt Lý Minh Triết, nhìn kĩ chỗ xương sống sau lưng như bị rạch ra, trên người toàn những vết trầy xước, đặc biệt là trên đùi, những vết thương đó như dao cứa vào lòng anh.
Ngoài cảm giác đau lòng ra là cảm giác oán hận Châu Long Phát đến tận xương tủy.
Áo tắm là khăn bông, dính vào vết thương không tốt lắm, Lý Minh Triết cẩn thận bôi thuốc lên vết thương phía sau lưng cho Đậu Đậu, lo lắng cô ngủ nằm xuống vết thương sẽ tiết ra dịch dính vào ga giường, ngày mai tỉnh dậy sẽ rất đau, nhưng Đậu Đậu cứ lấy chiếc chăn cuốn chặt vào mình, Lý Minh Triết đành phải cởi quần áo lên giường nằm ôm cô, giữ nguyên tư thế nằm nghiêng của cô, cố gắng hết sức để chiếc chăn không tiếp xúc với người cô, tránh cho miệng vết thương ở đầu gối và lưng bị dính vào chăn.
Nhẹ nhàng đắp chăn lên, dưới chiếc chăn cô chỉ mặc mỗi nội y, trên người chẳng mặc thêm thứ gì, nhưng Lý Minh Triết hoàn toàn không có một chút dục niệm nào đối với cô, chỉ cảm thấy rất đau lòng, cẩn thận ôm lấy cô, tránh chạm vào miệng những vết thương trên người cô.
Không lâu sau, Lý Minh Triết sau hai ngày một đêm chưa chợp mắt cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, do vết thương nên Đậu Đậu sốt càng lúc càng dữ, Lý Minh Triết đành phải nhẫn tâm gọi cô dậy, cho cô uống mấy viên thuốc chống viêm, Đậu Đậu uống thuốc xong cũng tỉnh hơn, ôm lấy chăn ngồi ngây ra trên giường, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Chẳng biết là tại sao, trong lòng giống như có cái gì đè chặt vậy, buồn bã, rất khó chịu.
Khuôn mặt ác độc của Vương Cán, thân thủ nhanh nhẹn của Châu Long Phát, những tiếng súng nổ chói tai, còn có màu máu đỏ tươi bắn ra từ những phát súng, tất cả những cảnh đó, từng cảnh một từng cảnh một xuất hiện trong đầu cô, lưỡi dao sắc nhọn đâm vào cổ họng kia, thi thể nằm đầy dưới đất, đầu Châu Long Phát bê bết máu… rất nhiều máu… .
Đậu Đậu ôm chặt mình lại, toàn thân hơi run rẩy.
Lý Minh Triết đưa tay ra kéo cô vào lòng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ lên vai cô “Ngủ thêm một chút nhé.”
Đậu Đậu gật gật đầu ngoan ngoãn nằm xuống, hai tay nắm chặt lấy áo của Lý Minh Triết, trong mắt toàn là sự kinh hoàng, dáng vẻ sợ hãi đến cực điểm, Lý Minh Triết cũng nằm xuống, vỗ về cô vào giấc ngủ, vỗ nhẹ lên lưng cô với tiết tấu nhịp nhàng, xua tan đi những hình ảnh máu tanh đang sợ kia, cô gái nhỏ sợ hãi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lý Minh Triết nhìn thấy những giọt nước mặt to trên mặt cô, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”