• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Minh Triết nhíu mày, có thể dễ dàng đến nhà một người đàn ông ở như thế này, cô gái này đúng thật là… thật không biết xấu hổ!

Lý Vũ Hiên còn ra vẻ vô tội giải thích thay Đậu Đậu “Đậu Đậu không có chỗ ở, một cô gái đơn thuần đáng yêu như thế này phải lưu lạc một mình bên ngoài, ngộ nhỡ bị người xấu lừa đi mất thì thật đáng thương.”

Lý Minh Triết nới lỏng cà vạt, sắc mặt lạnh băng băng lướt qua một lượt chỗ cánh tay Lý Vũ Hiên đang đặt trên eo của Đậu Đậu đang mím chặt môi “Như thế cũng đúng, với trí thông minh của cô ta căn bản không cần lừa.”

Hùng Đậu Đậu tức giận, anh… anh có ý gì chứ!

Người ta đã không hoan nghênh chẳng nhẽ còn mặt dày ở lại, để biểu thị chí khí ‘kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục’ Hùng Đậu Đậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, kéo lọc sọc từ trên lầu xuống, Lý Vũ Hiên vội vàng tóm lấy “Đậu Đậu, cô đừng đi, Đậu Đậu…”

Hùng Đậu Đậu đưa mắt nhìn Lý Minh Triết đang ngồi trên sofa đọc báo ngẩng đầu vểnh cằm bỏ đi.

Ai muốn ở cùng anh chứ, tôi cũng chẳng muốn chịu ngược đãi.

Lý Minh Triết đưa mắt nhìn hai người đã đi đến cửa, lật lật tờ báo chậm rãi nói “nghe nói gần đây trong tháng này nạn trộm cướp đặc biệt gia tăng, đặc biệt là phụ nữ độc thân, rất dễ dàng được… sự ‘đối đãi’ của loại chẳng ra người.

Bước chân của Đậu Đậu sững lại.

Lý Vũ Hiên chớp chớp mắt với anh trai anh thầm cười trộm, quả nhiên là anh trai anh cũng muốn giữ Đậu Đậu lại.

Lý Minh Triết lật một trang báo khác, tiếp tục ‘ném đạn xuống nước sâu’: “hôm kia một cô gái trẻ gọi xe ra ngoài, bị đưa đến vùng ngoại thành hoang vu…”

Lý Vũ Hiên hỏi “sau đó thì sao?”

“tiền hiếp hậu cướp”.

Hùng Đậu Đậu khẽ run lên, hành lý trong tay rơi bụp sang một bên.

Lý Vũ Hiên nhanh chóng dựng hành lý dậy rồi ngồi lên trên, mắt mong ngóng nhìn Đậu Đậu “Đậu Đậu đừng đi, cô đi rồi tôi chẳng có cách gì véo má cô nữa…”

Hùng Đậu Đậu dùng sức cầm chặt quai xách của túi hành lý.

Hồ Ly, anh ngồi lên cái vali đó bên trong là đều là quần áo của tôi, ngồi như vậy sẽ là nhăn nhúm hết quần áo…

Dùng một lực thật mạnh Đậu Đậu kéo hành lý ra, Lý Vũ Hiên vội vàng dùng thân người chắn trước cửa không cho Đậu Đậu đi ra ngoài “Đậu Đậu cô cũng biết đó, anh trai tôi thường xuyên đi công tác, tôi ở nhà một mình sẽ cảm thấy… sợ hãi.”

Một người con trai tỏ ra sợ sệt… thật là kinh khủng!

Hùng Đậu Đậu xoa cánh tay nổi đầy da gà, quay đầu nhìn Lý Minh Triết mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì, nếu như mỗi ngày phải đối diện với bộ mặt xám xịt kia từ sáng đến tối thì chẳng thà ra ngoài còn hơn, Đậu Đậu kéo hành lý đẩy Lý Vũ hiên ra “tôi vẫn nên ra ngoài thuê phòng thì hơn, Hồ Ly, cảm ơn anh.”

Lý Vũ Hiên trừng mắt nhìn anh trai chắn trước cửa không cho Đậu Đậu ra ngoài.

Lý Minh Triết lại thở dài cái nữa đứng dậy, đặt tờ báo xuống đi về phía hai người kia nhìn thẳng vào Lý Vũ Hiên, rồi lại đưa mắt nhìn Đậu Đậu đang cúi gằm đầu “Vũ Hiên, anh cũng chẳng muốn thư kí của mình mất tích một cách vô duyên vô cớ, sự an toàn của cô ta giao cả cho cậu đó.”

Lý Vũ Hiên cong khóe miệng lên “anh…”

Hùng Đậu Đậu cảm thấy mềm lòng một chút, hóa ra anh ấy không bài xích việc mình ở trong nhà của họ.

Lý Minh Triết mặt vẫn lạnh tanh đi lên lầu, đi đến căn phòng cách xa chỗ Đậu Đậu nhất “bởi vì bị cảnh sát hỏi han sẽ rất phiền phức.”

Hùng Đậu Đậu:…( tôi hôm nay sẽ lén lút treo cổ chết trước cửa phòng anh…)

Cơm tối gọi đồ ăn từ bên ngoài về, Lý Minh Triết không biết làm cơm, mà Lý Vũ Hiên thì ở nước ngoài suốt, lúc mới về Trung Quốc chẳng biết chút gì về đồ ăn Trung Quốc, khi đó có lần Lý Minh Triết phát hiện Lý Vũ Hiên làm cơm, cậu ta đem nguyên một tảng thịt to còn chảy máu ròng ròng cắt ra thành từng miếng rất dầy rồi đặt luôn vào lò nướng thành cháy đen, từ đó anh kiên quyết gọi đồ ăn bên ngoài về.

Bởi vì dọn dẹp phòng xong đã rất mệt, Đậu Đậu ăn một chút Pizza sau đó lên giường đi ngủ.

Đến đêm một trận mưa gió sấm chớp bên ngoài cửa, sấm chớp ùm ùm thật khiến cho người ta sợ hãi, mà chớp giật sáng lóe, mỗi một tia chớp lóe lên trên bầu trời đều khiến cho ai đó co rúm người lại run bần bật trong chăn nắm chặt gối phát ra những tiếng rên rỉ.

Ai có thể ngờ được, đường đường là một sát thủ tình trường không sợ trời không sợ đất, lái xe lái đến 250km/h, dám chôm cả đồ của lão đại băng nhóm xã hội đen, nhưng lại sợ sấm chớp. Từ khi 7 tuổi đã bắt đầu sợ sấm chớp nhưng nào ai biết được nguyên nhân vì sao.

Đột nhiên, một tia chớp vô cùng sáng lóe lên, Lý Vũ Hiên bị dọa cho khóc òa lên.

Tiếng sấm ùm ùm liên tiếp khiến cho người mềm nhũn ra, âm thanh u ám như đến từ địa ngục, Lý Vũ Hiên run lập cập sống chết không dám dậy kéo rèm cửa, trong phòng lúc sáng lúc tối, lúc đó cửa phòng đột nhiên mở ra!

“A!!!!!!!!!”

Lý Vũ Hiên cất giọng kêu khiếp đảm, rồi lăn thẳng xuống giường, chỉ để lộ ra một cặp mắt vô cùng khiếp hãi.

Một bóng trắng đang bay lại.

Quỷ……

Tất cả lông tơ trên người Lý Vũ Hiên dựng đứng hết lên.

Bóng trắng càng bay càng gần, mái tóc đen đen xõa xuống trên vai, trong bóng tối nhìn không rõ mặt chỉ cảm thấy một khối trắng mơ hồ không phân rõ đâu là mắt là mũi. Lý Vũ Hiên bị dọa cho một trận toàn thân run lẩy bẩy, muốn bò vào trong gầm giường chốn nhưng chân tay chẳng thể cử động được, dường như bị bắn cho thuốc làm toàn thân mềm nhũn không chút sức lực.

Rõ ràng không muốn nhìn nhưng lại không thể khống chế được bản thân, mắt nhìn chăm chăm về phía cái bóng trắng, càng sợ càng muốn nhìn không có cách gì tự khống chế.

Đột nhiên Lý Vũ Hiên phát hiện con ma này không có chân!

Phía bên dưới y phục trắng trống không hợp thành một thể với màu đen của sắc đêm, chí có phần phía trên bay bay trong không trung.

Lại một tia chớp nữa lóe trên bầu trời, trước mắt trắng xóa bóng trắng nhợt nhạt sáng lên, mớ tóc đen bay bay trong gió mạnh như khiêu vũ trước mặt vậy, Lý Vũ Hiên tái mét mặt tay run run nắm lấy chăn, mắt như muốn nứt ra, dường như có luồng khí bay đến.

Nó… nó muốn qua đây!

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên “ý, người đâu?”

Hùng Đậu Đậu?

Chỉ nhìn thấy bóng trắng bay đến trước giường, đưa cánh tay trắng trắng ra sờ sờ ga giường rồi nói “còn ấm… nhưng Hồ Ly đâu?”

Đúng là giọng của Đậu Đậu!

Mặc kệ nó là quỷ hay là Đậu Đậu hoặc là một con quỷ có giọng nói giống người con gái đó thì đều không quan trọng, quan trọng là nó có một giọng nói khiến cho người ta rất an lòng, Lý Vũ Hiên vội vàng bò từ dưới giường lên, lao mạnh vào cái bóng kia, Hùng Đậu Đậu không ngờ được sẽ có người bò từ dưới giường lên liền bị dọa cho lảo đảo, vội vàng đưa tay ôm đầu nhưng còn chưa kịp ôm Lý Vũ Hiên đã đâm rầm đến.

Sau đó “A…”

Lý Vũ Hiên sờ vào mặt kêu thảm thiết “mắt của tôi…”

Ai có thể ngờ được, cánh tay còn đang ở lưng chừng Hùng Đậu Đậu khua khoắng loạn xạ, và đấm đúng vào mắt phải của Lý Vũ Hiên, Lý Vũ Hiên từ trên cao rơi bụp xuống đất, đau đến mức nước mắt ròng ròng, bịt chặt mắt phải và tóm lấy tay của Đậu Đậu khóc rống riết.

Việc này khiến Đậu Đậu bị dọa cho sợ vội vàng muốn chạy đi, vừa lùi vừa nói “tôi… Tôi không cố ý…”

Vết thương hình như rất nghiêm trọng liệu có bị mù không, sao mà Hồ Ly lại khóc thảm thiết như vậy?

Đậu Đậu lo lắng giằng cánh tay đang bịt mắt ra “tôi xem xem, anh đừng có bịp chặt như vậy, tay…a!”

Lý Vũ Hiên giằng mạnh người ôm chặt vào trong lòng như quắp chiếc gối ôm vậy, giọng run run bất thường mang âm mũi rất nặng “đừng đi, Đậu Đậu… mau giúp tôi kéo rèm cửa, đóng cửa sổ lại… (một tia chớp lóe lên) oa!!!!!!!…”

“Ý?”

“Nhanh… Nhanh lên…”

Lý Vũ Hiên giống như con Hồ Ly bị dọa cho kinh hãi, ánh mắt kinh sợ nhìn ra phía cửa sổ tối đen như vực sâu hãi hùng, cả thân hình cao lớn sợ hãi run cầm cập, Hùng Đậu Đậu đành phải đi giúp Hồ Ly đóng cửa sổ trước, chân Lý Vũ Hiên mềm nhũn bất động chắc chắn chẳng thể động tay được, Đậu Đậu đành phải tự mình đi đóng cửa sổ, khóa cửa xong thì kéo rèm, rèm cửa có hai tầng, một tầng dầy, một tầng mỏng, Hùng Đậu Đậu với mãi mà không với được, giọng Hồ Ly run cầm cập thúc giục “kéo nhanh lên, không cần kéo tầng mỏng, kéo tầng dầy đó…”

Hùng Đậu Đậu cố gắng dùng tay tóm lấy cái rèm cửa dầy, dùng lực kéo kín rèm cửa lại, khi hai đầu đã được kéo chặt lại thì trong phòng liền tối om om, tối đến mức có giơ tay ra cũng chẳng nhìn thấy nổi năm đầu ngón tay mình, tiếng mưa và tiếng sấm bên ngoài nhỏ hơn rất nhiều, mờ mờ ảo ảo như đang bị ngăn cách với một thế giới khác vậy.

Tay của Lý Vũ Hiên lạnh toát, lòng bàn tay đều là mồ hôi, đến cánh tay và cổ tay cũng run lên, cả người chẳng có chút sức lực ngồi bệt xuống đất, người mềm nhũn ra như đống bùn.

Nhưng bây giờ đang là một đêm mưa giữa hè, nóng bức vô cùng.

Đậu Đậu thuận theo hướng tay của Lý Vũ Hiên cũng ngồi xuống “…Hồ Ly, anh gặp ác mộng à?”

Bỗng nhiên một tiếng sấm nữa lại vang lên, Lý Vũ Hiên lại giật thót mình một cái, vội vàng rúc vào lòng Đậu Đậu, chết cũng không chịu rời ra nằm cuộn tròn dưới cánh tay Đậu Đậu.

“Đậu Đậu… Tôi sợ lắm…”

Hồ Ly hóa ra là sợ sấm chớp?!

Đậu Đậu cảm thấy như não vừa được giáng cho mấy tiếng sấm động trời, nhưng mặc dù tiếng sấm ùm ùm Hùng Đậu Đậu vẫn tốt bụng ngồi vỗ vỗ vào con vật cưng to lớn đang kinh sợ “đừng sợ! đừng sợ, tôi sẽ ngồi đây nói chuyện với anh.”

Hai người ngồi dưới sàn nhà, Lý Vũ Hiên cuốn cả cái chăn, thời tiết rất nóng, tuy Hùng Đậu Đậu người đã ướt sũng mồ hôi nhưng Lý Vũ Hiên dường như vẫn không ngừng run rẩy, quần áo sau lưng đã ướt sũng mồ hôi lạnh.

“Hồ Ly, anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“2… 25…”

“Ồ”

Một tia chớp lại lóe lên, mặc dù rèm cửa đã kéo, nhưng ánh sáng vẫn xuyên qua được lớp rèm cửa vào trong phòng tạo thành một hình ảnh vô cùng ma quái đáng sợ, tiếp theo sau đó là tiếng sấm vang trời, như muốn xuyên thủng lỗ tai. Lý Vũ Hiên càng run sợ hơn nữa mở to ánh mắt kinh hãi nhìn ra phía cửa sổ.

Lúc này, Hồ Ly đã bị dọa cho sợ đến mức nói không nổi nữa.

Càng sợ hãi thì càng tập trung tinh thần, càng tập trung thì càng căng thẳng, nếu như làm chuyển hướng chú ý thì có phải sẽ làm giảm bớt cảm giác sợ hãi không?

Hùng Đậu Đậu thò tay vào trong chăn cầm lấy bàn tay lạnh toát của Lý Vũ Hiên “À này, anh có biết hát không?”

“…Biết.”

“Hát một bài đi, vô vị quá.”

“…Không muốn.”

“Ồ, vậy thì tôi sẽ hát cho anh nghe nhé. Ừm, anh có thích nghe bài Cung sư tử không? ‘khi chỉ có một mình không phải không nhớ anh… Khi chỉ có một mình chỉ là sợ phải nhớ anh… khi chỉ có một mình…”

Hùng Đậu Đậu hát chẳng vui vẻ gì, vừa hát vừa đung đưa đầu.

Hát được hai phút thì Lý Vũ Hiên không thể chịu đựng được nữa “Dừng”!

Đậu Đậu đang hát bỗng nhiên bị gián đoạn “Sao?”

Lý Vũ Hiên dùng sức nắm chặt chăn “Đậu Đậu cô chắc chắn là cô không phải phải học tiếng cừu kêu chứ?”

Hùng Đậu Đậu:…

“Bỏ đi” Lý Vũ Hiên lấy giọng “Có lẽ để tôi hát cho thì hơn, cô chỉ việc nghe là được rồi, @#&*^… (tiếng Anh, Đậu Đậu hoàn toàn không hiểu gì…) @#%&%*…”

Giọng của anh ta không trầm như giọng của Lý Minh Triết, trong cái mềm và mảnh lại có 1 chút hơi khản khản, đặc biệt là khi hát một bài mang âm hưởng đồng quê Nam Mỹ, đúng là không gì sánh bằng.

Hùng Đậu Đậu ngây người nghe say sưa ngây ngất “hay thật đó.”

Lý Vũ Hiên hắng giọng một tiếng, giũ chăn ra đứng dậy, tay chỉ vào trần nhà trang trí hoa văn hình đồ pha trà “cái đó, cũng chẳng xem xem chúng ta là ai, tôi vốn được mệnh danh là sát thủ tình trường, nếu như cho tôi một cây đàn ghi ta, thì chỉ cần một tối tôi chắc chắn có thể ‘câu’ được năm mỹ nhân! Đậu Đậu tôi hát cho cô nghe ca khúc nổi tiếng của tôi!”

Hùng Đậu Đậu vỗ trán, đúng là tự yêu mình đến phát cuồng.

Tiếp tục hát các ca khúc tiếng Anh, Đậu Đậu mặt chảy dài buồn ngủ, Lý Vũ Hiên đang hứng phấn đạp chăn đứng trên giường nhảy tưng tưng, Đậu Đậu ngồi xổm ôm gối thu mình lại phía chân giường ngủ gật, đợi đến lúc Lý Vũ Hiên bị một tia chớp bất ngờ làm cho giật mình, sợ đến mức lập tức vùi đầu vào bụng Đậu Đậu “Đậu… Đậu à… đừng ngủ… ở cạnh tôi…”

“… Được”

Đậu Đậu không kìm được vỗ vỗ vào đầu của con vật cưng đang bị dọa cho sợ hãi “ngoan nào, ngủ đi, ngủ đi…”

Lý Vũ Hiên nằm co rúm cố gắng chuyển sự chú ý sang bàn tay đang để trên đầu mình.

Chầm chậm từ từ Lý Vũ Hiên cũng chìm vào giấc ngủ, chỉ là người đang ngủ kia nằm mơ lông mày nhíu lại, lông mi thỉnh thoảng lại rung rung. Hùng Đậu Đậu vô ý vô tứ ngủ duỗi chân duỗi tay thành hình chữ “Đại”, mà Lý Vũ Hiên đang nằm có rúm dưới cánh tay mình, như ngủ một cách ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, mưa đi trời nắng.

Bởi vì rèm cửa đã kéo hết nên trong phòng vẫn rất tối, hai sinh vật kì quái đang ôm nhau ngủ, bởi vì tối qua mất sức quá nên giờ ngủ vẫn rất say, Đậu Đậu nằm xấp xuống đất ngủ rất say sưa, chiếc váy ngủ màu trứng rộng nhăn nheo rúm ró bị kéo lên tận phần eo, một cặp chân trắng nõn nà lộ ra, mà Lý Vũ Hiên lại ôm chặt phía sau eo Đậu Đậu, đầu gối lên cặp trên đùi kia… trên 3 tấc vuông, mặt gối lên chiếc quần nhỏ nhỏ in hình chú thỏ nhỏ gặm cà rốt màu hồng nhạt trên mông Đậu Đậu ngủ ngon lành.

Chỉ có điều mắt thâm quầng, ngủ giống như xác chết khô.

Buổi sáng cả hai người chẳng ai chịu ra khỏi phòng xuống ăn sáng, thấy sắp đi làm muộn rồi Lý Minh Triết mới lên lầu gọi hai kẻ ngủ lười kia dậy đi làm, nhưng gõ cửa phòng Lý Vũ Hiên mà bên trong chẳng thấy ai trả lời, Lý Minh Triết cảm thấy có gì không đúng liền đẩy cửa vào, dù sao cũng là em trai mình điểm này cũng không thể coi là vô lễ.

Khi vào phòng, Lý Minh Triết nhìn thấy cảnh tượng thư kí và em trai anh ta áo quần xộc xệch nằm ngủ với nhau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK