Lý Vũ Hiên cười nghiêng cười ngả lăn cả xuống đất cười, toàn thân giật giật, đụng đổ cả ghế lật cả thùng rác, vui vẻ lăn lộn trong đống rác dưới mặt đất giống như một con hồ ly lông vàng lớn vậy.
Hùng Đậu Đậu lặng lẽ đưa ánh mắt thương xót nhìn người cấp trên.
Sau đó Hùng Đậu Đậu không khỏi toát mồ hôi khi nghe các đồng nghiệp nói Lý Vũ Hiên được mệnh danh là cao thủ tình trường đối với cả nam giới và nữ giới, đó chẳng phải là con hồ ly ôm bụng lăn lộn dưới đất sao? Lại còn giết cả đàn ông lẫn phụ nữ gì chứ?
Run lẩy bẩy.
Lý Vũ Hiên cười xong thì xoa xoa bụng, lại chạy đến véo véo mặt Đậu Đậu còn nói gì là cảm giác tay rất tuyệt, vừa mềm vừa mịn, Hùng Đậu Đậu mặt mày đau khổ duỗi tay đẩy con hồ ly “này, mặt tôi không phải là bánh bao…”
Đúng là bánh bao, bóp như thế này chắc lòi cả nhân bánh ra mất.
Ai biết được Lý Vũ Hiên càng bóp càng mạnh tay, Hùng Đậu Đậu chỉ còn biết xuống giọng cầu cứu Lý Minh Triết “tổng giám đốc, anh chắc chắn là não của em trai anh không bị cửa kẹp hỏng chứ?”
Lý Minh Triết gượng gạo ho khan một tiếng, quay mặt ra ngắm phong cảnh phía sau lưng, nhưng hai vai khẽ rung lên.
Đợi đến khi bóp sảng khoái rồi, mặt Đậu Đậu càng to hơn, Lý Vũ Hiên vỗ vào vào cái mặt phù thũng của Đậu Đậu quay sang Lý Minh Triết xin người “Anh, anh đem Đậu Đậu cho em nhé, vừa hay em cũng đang thiếu một thư kí, có được không anh?”
“Không được” Lý Minh Triết kéo dài mặt trầm giọng điều chỉnh “cô ấy là thư kí ‘riêng’ (ngữ khí nhấn mạnh) của anh.”
Hùng Đậu Đậu, ý! sao sau từ “thư kí” lại có thêm hậu tố nhỉ?
Bất luận là Lý Vũ Hiên ra điều kiện gì, khóc lóc van xin như thế nào (toát mồ hôi…), cuối cùng cũng không thể đoạt được Đậu Đậu, đành phải ấm ức xuống dưới làm việc, đến giờ ăn cơm trưa Lý Minh Triết có hẹn ăn cơm vừa mới cầm cặp đi, Lý Vũ Hiên đã cầm ngay mấy hộp cơm đến, mặt dầy vô sỉ ngồi chen chúc ăn cơm với Hùng Đậu Đậu trên chiếc bàn làm việc nhỏ.
Hùng Đậu Đậu chỉ vào hộp cơm của mình bên trong có súp lơ xanh xào thịt bò “tôi có đồ ăn rồi…”
Lý Vũ Hiên chẳng buồn quan tâm, đem hộp cơm của Đậu Đậu vứt sang một bên, rồi lại đem đồ ăn của mình đẩy đến trước mặt Đậu Đậu, ra sức cỗ vũ “Cô nếm thử đi, canh gà hầm sâm này là đặt từ nhà hàng vừa mới mang đến sau giờ nghỉ, mùi vị rất tươi ngon.”
Một chiếc hộp trắng bên trong là canh gà màu vàng nhạt, một con gà non ở bên trong nhìn đã thấy rất hấp dẫn, mùi gà hầm thơm phức bốc lên thật là kích thích vị giác của người ta, rất khó cưỡng lại được.
Hùng Đậu Đậu cúi thấp đầu, ngại ngùng giơ đũa gắp, Lý Vũ Hiên tự mình đưa tay múc một thìa canh đưa đến bên miệng Đậu Đậu, Đậu Đậu do dự một lát ngẩng đầu nhìn Lý Vũ Hiên mắt ‘long lanh’ rồi mới húp thìa canh nuốt một ngụm.
Quả nhiên là tươi ngon không gì sánh được.
Lý Vũ Hiên xé đùi gà, dùng giấy ăn bao xung quanh phía dưới rồi giơ ra, Đậu Đậu nói ‘cảm ơn’ rồi nhận lấy, vừa cắn một miếng thịt rất mềm, vừa cho vào miệng hai mắt lập tức biến thành hình trái tim “…rất… rất ngon.”
Lý Vũ Hiên lại đẩy đến một hộp cơm “nếm thử cái này đi, đây là sườn cừu nướng than đặc biệt chuyển từ trong núi ra, nghe nói là cừu con mới sinh ra xương còn rất mềm đó!”
Gắp một miếng sườn lên đưa cho Đậu Đậu, Đậu Đậu ăn hết miếng sườn nước mắt tràn trề “…ngon quá đi mất.”
Lý Vũ Hiên cười híp cả mắt.
Có câu nói thế nào nhỉ, muốn giữ được lòng người, đầu tiên phải nắm được dạ dày của cô ta, không xem phim Hàn Quốc đàn ông lừa phụ nữ đều nói câu này sao ‘đi nào, để anh trai đưa em đi ăn đồ ăn ngon’ sau đó cô gái đó chắc chắn sẽ lẽo đẽo theo bạn, phụ nữ mà không yêu tiền rất ít, phụ nữ mà không tham ăn… về căn bản là không có!
Khống chế được miệng của cô ta, cô ta sẽ không rời được bạn, ai mà chẳng sẽ đói, cho nên… hihihi.
Lý Vũ Hiên nhìn Đậu Đậu mồm miệng đầy dầu mỡ, cười vô cùng ‘đê tiện’.
Thế là, dưới ánh mắt ‘đê tiện’ của Hồ Ly, Đậu Đậu ăn hết sạch chỗ đồ ăn anh ta mang đến mà còn có vẻ thòm thèm, sau khi ăn xong quan hệ của hai người rõ ràng tốt hơn rất nhiều, Lý Vũ Hiên còn không ngừng kể chuyện cười, lừa cho Đậu Đậu trong lúc vui vẻ lơ là cảnh giác anh ta đã đạt được thỏa thuận, Lý Vũ Hiên đã thành công trong việc dụ dỗ Đậu Đậu đến nhà mình thuê phòng.
Lúc đầu Đậu Đậu sống chết cũng không đồng ý, nói là cô nam quả nữ ở với nhau cùng nhà sẽ có điều tiếng không tốt, Lý Vũ Hiên không ngừng khoe khoang rằng nhà của mình rất to rất rộng, còn là kết cấu khép kín, rộng đến mức cho xe ngựa chạy cũng được huống hồ là chỉ thêm một người (kiểu so sánh gì vậy), Càng hấp dẫn người ta hơn nữa là Lý Vũ Hiên nói anh ta có thể đưa cô đi làm hàng ngày, như vậy không cần chen chúc trên xe bus nữa.
Mỗi ngày có thể ngủ nhiều hơn 1h, thật là vô cùng hấp dẫn, bức tường thép trong lòng của kẻ ham mê ngủ như Đậu Đậu bắt đầu sụp đổ.
“Nhưng mà, ngộ nhỡ….”
Ngộ nhỡ ngày nào đó thú tính của Hồ Ly bùng phát, Hùng Đậu Đậu có chút lo lắng nhìn Lý Vũ Hiên, Lý Vũ Hiên lập tức hiểu ra vấn đề, vội ôm ngực lùi lại mấy bước vội vàng hét to “này, không phải là cô có ý đồ với tôi đấy chứ, tôi không thích em gái đanh đá, cô nhăn nheo như vậy không được qua đây!”
Chỗ nào nhăn nheo chứ…
Đậu Đậu lập tức tối sầm mặt mũi.
Nghĩ lại cũng đúng, cái loại được gọi là cao thủ tình trường nổi tiếng khắp nơi như Hồ Ly, làm sao có thể thích loại người ngốc nghếch vụng về hoàn toàn chẳng hiểu chút gì về tình cảm như cô, loại anh ta thích chắc chắn là những kiểu như ngôi sao điện ảnh minh tinh, sự thích thú của anh ta với cô bây giờ chẳng qua cũng chỉ giống như đối với một loại đồ chơi chưa từng thấy bao giờ hoặc là như đối đãi với chó với mèo vậy thôi.
Hùng Đậu Đậu vừa buông lỏng một chút Lý Vũ Hiên nhiệt tình tấn công, nói với cô giá thuê phòng quanh đây đắt ra sao, rồi bắt xe phiền phức thế nào, nói về hệ thống điều hòa ở giữa phòng nhà mình, còn nữa… sắp đến lúc thời tiết nóng bức nhất, gần 40 độ chen nhau trên xe bus chắc sẽ nhôm nhem như con mèo hoa, thế là Hùng Đậu Đậu động lòng, cũng cảm thấy một mình ra ngoài thuê nhà thì tính nguy hiểm sẽ cao hơn so với ở cùng Hồ Ly một chút, cho nên mới gật đầu đồng ý.
Lý Vũ Hiên đi rồi Đậu Đậu mới vỗ mặt cắn bút, dằn vặt không biết nên nói chuyện này với Lý Minh Triết như thế nào, ở đây vẫn chưa ra làm sao cả đã chạy đến nhà em anh ta ở, Lý Minh Triết có nghĩ là cô đang lợi dụng không nhỉ?
Ôm đầu, Đậu Đậu bò ra bàn dùng bút chọc chọc đầu.
Thôi bỏ đi, ai bảo Hồ Ly đem ra một đống những điều kiện hấp dẫn để dụ dỗ cô lợi dụng chứ, hơn nữa đây cũng không gọi là lợi dụng, ở trong biệt thự một tháng, điện, nước điều hòa, thuê phòng, phí đi lại cũng phải trả … Aiza… khụ khụ….
Vì cuộc sống, nhẫn nại thôi!
Lý Vũ Hiên làm việc ở phòng kế hoạch, nói là trợ lý của trưởng phòng, thực ra Lý Minh Triết cố ý sắp xếp cho anh ta ở đó học hỏi, hơn nửa số trưởng phòng trong công ty đều biết Lý Vũ Hiên là em trai của Lý Minh Triết, cũng chính là thái tử gia kế nhiệm, bàn tán tranh luận xôn xao, được mọi người tâng bốc, nói không ai dám trái lời.
Nhưng Lý Vũ Hiên từ nhỏ đã được người ta vây quanh quen rồi, đối với việc vài ba mỹ nữ vây quanh cũng chẳng có phản ứng gì nhiều, hơn thế nữa, những cô gái trong sáng lạnh lùng cao ngạo trong nước làm sao có thể sánh được với những cô gái bốc lửa với bộ ngực lớn ở nước ngoài, đối với những người đó chỉ như là một luồng khí mới, nhưng chưa được mấy ngày đã thấy chán ghét rồi, bình thường Lý Vũ Hiên đều vùi đầu trong đống văn kiện nhưng hôm nay mới một buổi chiều đã chạy lên tầng trên 3 lần!
Hùng Đậu Đậu đang gửi văn kiện, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lý Vũ Hiên đứng dựa cửa nhìn cô cười, cười đến mức có thể gọi là khí thế xung thiên, đám con gái phòng bên cạnh (Trừ Đậu Đậu chẳng có chút hiệu nghiệm nào ra) đều sắp phụt máu mà chết cả, Hùng Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn Lý Vũ Hiên lần thứ 4 chạy lên đây trong buổi chiều nay thấp giọng nhắc nhở anh ta “chuyện đó, tối tôi sẽ đi, anh không cần phải chạy lên đây xác nhận…)
Mọi người lo sợ: oa oa, như vậy là sắp câu được rồi!
Lý Vũ Hiên chẳng thèm để ý đến ánh mắt quái lạ của mọi người lẩn vào phòng làm việc của Đậu Đậu, chẳng phải là cầm quyển truyện kiếm hiệp chơi thì là bình luận tay tiên nhân cô nuôi, Hùng Đậu Đậu đập vào mặt đá vào chân rất lâu anh ta mới chịu miễn cưỡng rời đi.
Đến hết giờ làm Lý Minh Triết vẫn chưa quay lại. Hùng Đậu Đậu nghĩ đến những từ ngữ chuẩn bị cả buổi chiều không được dùng đến thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến nhà Lý Vũ Hiên ở trước đợi ngày mai sẽ nói, Lý Minh Triết chắc cũng không thể trở mặt với em trai, bắt cô dọn ra ngoài.
Những người xung quanh thu dọn đồ đạc, chỉ nghe thấy một giọng trong trẻo ngoài cửa, Lý Vũ Hiên khoác áo vest ngoài trên tay vô cùng đẹp trai, nghênh ngang hùng dũng bước vào trong phòng, ngón tay để lên miệng, hổi ra một nụ hôn gió, cặp mắt hồ ly bởi vì hưng phấn mà cong lên “Đậu Đậu, anh đến đón em về nhà!”
Mọi người kinh hãi: oa oa, nhanh như vậy đã sống chung rồi!
Tên Hồ Ly chết tiệt này, sợ thiên hạ không biết chuyện chúng ta ‘sống chung’ hay sao, Hùng Đậu Đậu chỉ cảm thấy một dòng máu nóng chảy trên đầu, hận không thể đào hố mà nhảy xuống.
Mọi người thấy sự qua lại giữa chàng đẹp trai và rùa đất thì không kìm được ngẩng đầu nhìn trời mà than: thật quá lãng phí~
Lý Vũ Hiên giúp đẩy hành lý, Hùng Đậu Đậu chạy đi quẹt thẻ, hai người cùng nhau đi đến nhà để xe, đáng giận là, tên Hồ Ly ngốc kia quên mất là xe mình để ở khu nào trong nhà để xe, Đậu Đậu cũng không thường xuyên đến đây hai người đành mỏi mắt tìm từng chiếc một.
Tìm hết khu này đến khu khác, Hùng Đậu Đậu nhìn nhà xe rộng mênh mông hỏi “Lý Vũ Hiên, xe của anh là xe gì?”
Lý Vũ Hiên đưa mắt nhìn tứ phía, mệt đến nỗi mồ hôi đầm đìa “M 6 màu đen.”
Hùng Đậu Đậu ‘ồ, Mazda 6 à’.
Đợi sau khi Lý Vũ Hiên tìm được xe, Hùng Đậu Đậu đứng trước xe mặt tối sầm.
“Đây là xe của anh?”
“Ồ, tôi mượn đó, xe của tôi mới được vận chuyển bằng đường không về, mang đi bảo dưỡng rồi.”
“Đây là … M 6?”
“Đương nhiên BMW X6, gọi tắt là M6.”
“…”
Được thôi, Đậu Đậu thừa nhận, tư duy của Hồ Ly người bình thường không bao giờ bì được.
Xe đi trong khu biệt thự rẽ trái rẽ phải cuối cùng cũng dừng trước một căn biệt thự màu xanh thẫm.
Vừa vào cửa Hùng Đậu Đậu đã bị chấn động.
Nhà toàn một màu đen~
Trang trí của phòng khách và tầng hai đều là kính và sắt thép màu đen đầy phong cách hiện đại, cầu thang và nền sàn nhà đều là đá Đại Lý màu đen có hoa văn như sóng biển, trên tường là giấy dán tường hình rồng màu vàng kết hợp với màu xanh thẫm, ghế sofa da màu đen, đồ uống trà là đá Đại Lý đen, vô số bóng đen mang ánh sáng màu vàng, tất cả đều toát lên vẻ xa hoa trầm mặc.
Lý Vũ Hiên giúp cô mang hành lý lên phòng khách ở phía đông của lầu hai, phòng khách không lớn khoảng 40 mét vuông, có đầy đủ đồ đạc, có một nhà vệ sinh độc lập, gường, bàn để có đủ, bố trí rất đơn giản, trừ nền nhà màu trắng ra toàn bộ đều là màu hồng nhạt, bàn màu hồng nhạt, giường màu hồng nhạt, đến chăn đệm cũng là hoa màu hồng nhạt.
Không thể ngờ được, trong nhà của Lý Vũ Hiên lại có một phòng khách như thế này.
Lý Vũ Hiên đưa cô đi ra còn nói rất thần bí “bên cạnh là phòng của tôi, nửa đêm nếu sợ hãi có thể đến tìm tôi…”
Lý Vũ Hiên chỉ chỉ vào căn phòng ở giữa.
Sợ hãi?
Hùng Đậu Đậu chẳng để ý đáp “được thôi.”
Lý Vũ Hiên thầm vui sướng, cô ấy đồng ý rồi, tối sẽ sang tìm mình như thế này như thế này, sau đó như thế kia như thế kia?
Hùng Đậu Đậu chỉ chỉ vào căn ở góc phía tây “đó là gì, cũng là phòng khách phải không?”
Lý Vũ Hiên chớp chớp mắt không lên tiếng.
“Cạch cạch.”
Bỗng nhiên cửa mở ra, Lý Minh Triết mặc bộ đồ đen bỗng nhiên xuất hiện trước cửa!
Lý Minh Triết sắc mặt nghiêm túc cầm tập văn kiện đi đến, cởi giầy da đặt lên tủ giầy đi vào bên trong.
“Ồ?”
Lý Minh Triết đứng sững “sao cô lại ở đây”.
Hùng Đậu Đậu đứng ngốc nghếch tại hiện trường, đây không phải là nhà của Lý Vũ Hiên sao, Lý Minh Triết sao lại có chìa khóa, mà lại còn tự nhiên như về nhà của mình vậy?
Lý Minh Triết lập tức hiểu ra, chắc chắn là tên tiểu tử đáng chết đó sử dụng thủ đoạn lừa cô gái này về nhà, nó muốn làm gì, lại còn đem một cô gái đến ở trong nhà của hai người đàn ông độc thân, Lý Minh Triết quay người trừng mắt với Lý Vũ Hiên, Lý Vũ Hiên thản nhiên nhìn sang Đậu Đậu, vô tâm nói với anh trai của mình “Anh, Đậu Đậu đến ở nhà chúng ta!”
Chú ý, không phải là ‘nhà em’ mà là ‘nhà chúng ta’.