• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì mệt mỏi quá mức, Hoắc Hàm gục xuống bên tay Tiêu Gia Niên, dần chìm vào giấc ngủ.

Nhưng hắn ngủ cũng không yên, nằm mơ không ngừng, thỉnh thoảng giật mình tỉnh dậy, rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu Gia Niên còn đang say ngủ mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nằm bò.

Lần cuối cùng tỉnh giấc, hắn mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nghẹn ngào.

Hoắc Hàm ngồi dậy, liền nghe thấy thanh niên trên giường đang khóc nức nở khe khẽ.

Cậu như sợ làm kinh động thứ gì đó, ngay cả tiếng khóc cũng không dám quá to, giống như một con thú nhỏ bị thương, lại sợ bị thợ săn phát hiện, vì vậy phải trốn đi, thấp giọng khóc thút thít.

Nước mắt chảy xuôi từ khóe mắt cậu, rồi rơi xuống gối đầu, thấm ướt một mảng.

Trong chốc lát, mắt Hoắc Hàm đỏ hoe, tim hắn như bị ai đó xé nát.

Hắn vội vàng tiến lên, ghé bên tai Tiêu Gia Niên gọi cậu, muốn đánh thức thanh niên đang chìm trong cơn ác mộng.

Cuối cùng, theo giọng nói của người đàn ông, chàng trai đã tìm thấy đường về nhà.

Cậu từ từ mở mắt, đôi mắt đẫm lệ mang theo sự hoang mang và hoảng sợ, cậu vẫn nhớ những gì đã xảy ra trước khi mất ý thức.

"Kiêu Kiêu."

Giọng nói của người đàn ông hoàn toàn kéo hồn Tiêu Gia Niên trở lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc khiến cậu an tâm.

Như chim non tìm về tổ, Tiêu Gia Niên vội vàng ôm lấy cổ Hoắc Hàm, siết chặt lấy vải áo ở vai người đàn ông, không kiềm chế được cảm xúc mà khóc lớn.

Giọng cậu đứt quãng: "Huhuhu — em... em sợ muốn chết...."

Hoắc Hàm ôm cậu chặt hơn, vùi đầu vào vai Tiêu Gia Niên, cảm nhận hơi ấm của cậu, bàn tay to lớn vỗ về sau lưng thanh niên một cách nhẹ nhàng, tựa như lời an ủi thầm lặng.

Trong vòng tay tràn đầy cảm giác an toàn, cảm xúc của Tiêu Gia Niên dần dần bình tĩnh lại, lúc này cậu mới phát hiện ra điều vừa nãy không chú ý tới.

Cơ thể Hoắc Hàm đang run rẩy, dù rất nhẹ, nhưng Tiêu Gia Niên vẫn cảm nhận được.

Tiêu Gia Niên hơi hơi mở đôi mắt mông lung ướt đẫm lệ, Hoắc Hàm... đang khóc?

Cậu cảm nhận được vai mình ướt một mảng.

Tiêu Gia Niên dùng sức lau nước mắt trên má mình, giọng nói khẽ run: "Anh ơi? Anh.... anh đang khóc sao?"

Hoắc Hàm cắn chặt răng, hắn mở miệng cất tiếng, giọng khàn khàn, còn run rẩy hơn cả giọng Tiêu Gia Niên: "Em... em dọa anh chết khiếp, anh cũng sợ muốn chết."

Không hiểu sao, vốn dĩ đã kìm được cảm xúc, Tiêu Gia Niên lại một lần nữa rơi nước mắt không ngừng.

Tiêu Gia Niên bỗng dưng cảm thấy rất rất buồn, còn khó chịu hơn cả cảm giác sợ hãi kinh hoàng lúc trước.

Cậu làm anh trai khóc, khiến một người đàn ông luôn tươi cười rạng rỡ với đôi mắt sáng ngời rơi nước mắt.

Cậu nói không thành lời: "Anh ơi, đừng... đừng khóc."

Tiêu Gia Niên ngả người ra sau, muốn nhìn mặt Hoắc Hàm, nhưng Hoắc Hàm nghiêng người sang một bên, không cho cậu nhìn, lại không thể chống cự trước sự ngoan cố của Tiêu Gia Niên, bị người ta ôm lấy cổ kéo lại.

Đây là lần đầu tiên hai người nhìn thẳng nhau sau khi Tiêu Gia Niên tỉnh dậy, nhìn nhau qua lớp nước mắt.

Cả hai đều có chút bơ phờ, mặt đầy nước mắt, quầng mắt đỏ hoe.

Tiêu Gia Niên đưa tay, dùng lòng bàn tay lau nước mắt trên má Hoắc Hàm ở trước mặt, cậu cười một cái an ủi, không ngờ vừa nhếch môi, những giọt nước mắt như trân châu tuôn trào như đứt dây.

Hai người vừa nhìn thẳng vào nhau, khiến tình huống đã bất ổn trở nên bất ổn hơn.

Tất cả những cảm xúc trân trọng, yêu thương, lo lắng, hoang mang, sợ hãi, mất mà tìm lại được, sợ bóng sợ gió đều bắt đầu trào dâng.

Hóa ra những người yêu nhau, nước mắt sẽ từ mắt người này rơi vào hốc mắt của người kia.

Giường bệnh trong phòng VIP là giường đôi, dù hai người nằm cùng vẫn thoải mái.

Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên nằm nghiêng người đối diện nhau, cứ lẳng lặng như vậy nhìn nhau.

Tiêu Gia Niên nghe đối phương kể lại toàn bộ sự việc, cảm thấy rùng mình, may mắn là lúc đó Cố Chu có mặt cứu cậu, cậu phải cảm ơn người ta thật tốt.

Tiêu Gia Niên khẽ nhích người về phía trước, để mình gần Hoắc Hàm hơn nữa, giờ đây trong lòng cậu thật bình tĩnh thanh thản, thậm chí còn có tâm trạng trêu chọc Hoắc Hàm.

"Không ngờ cuối cùng em lại phải an ủi anh."

Hoắc Hàm hoàn toàn không cảm thấy việc mình khóc như chó có gì đáng xấu hổ, hắn thoải mái phóng khoáng "Ừ" một tiếng, thậm chí còn tiến về phía trước, chen vào lòng Tiêu Gia Niên.

"Tâm hồn anh mong manh lắm, em ôm anh một cái, dỗ anh một chút."

Đáy lòng Tiêu Gia Niên mềm nhũn ra, dang rộng vòng tay ôm chặt lấy người trước mặt.

Hoắc Hàm lúc này mới an tâm nhắm mắt lại, hắn ý thức được, rõ ràng mình yêu người trước mặt hơn những gì mình tưởng tượng, thậm chí còn để ý đến Tiêu Gia Niên hơn chính bản thân cậu.

Hai người ôm nhau như vậy chìm vào giấc ngủ, ngủ một giấc thật dài.

Lúc này đây, hai người cảm nhận hơi ấm của đối phương, hít hà mùi hương đặc trưng trên cơ thể nhau, vừa ấm áp lại an tâm.

Trong mơ là phồn hoa tựa cẩm, thế ngoại đào nguyên, là non xanh nước biếc, ngân hà rực rỡ.

Tiêu Gia Niên ngủ một giấc rất ngon, chăn mềm êm ái ôm lấy cậu, trong phòng bật điều hòa, máy tạo độ ẩm phun ra những hạt sương nhỏ li ti, tạo thành một lớp sương mù mông lung.

Khi cậu tỉnh dậy, bên cạnh không còn bóng dáng người đàn ông, chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng người đàn ông nói chuyện với ai đó bên ngoài.

"Anh ơi?"

Tiêu Gia Niên nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Cửa không đóng kín hoàn toàn, rõ ràng Hoắc Hàm vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên trong phòng.

Mặc dù chỉ là một tiếng gọi khẽ, Hoắc Hàm đã nghe thấy được, lập tức bước vào, đóng cửa lại.

"Anh đang nói chuyện cùng ai vậy?"

Hoắc Hàm hơi cúi mắt xuống, chỉnh góc chăn lại cho Tiêu Gia Niên: "Không ai cả."

Tiêu Gia Niên chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không nói nói lời nào, ánh mắt thật dịu dàng, như vầng trăng tỏa ra ánh sáng lấp lánh mờ nhạt.

Hoắc Hàm rất nhanh đã đầu hàng dưới ánh mắt ấy, hắn nhụt chí nói: "Là Lê Hân."

"Vì sao không cho cậu ấy vào thăm em?" Tiêu Gia Niên đưa tay nắm lấy ngón cái của người đàn ông, rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve các khớp xương của hắn, như một sự vỗ về thầm lặng.

"Em đang ngủ." Hoắc Hàm bình tĩnh trả lời.

Rõ ràng Hoắc Hàm đã nhận ra cậu đã tỉnh từ khi ở bên ngoài, nhưng vẫn vào phòng đóng cửa lại, ngăn cách người ngoài kia.

"Không trách Lê Hân." Tiêu Gia Niên không tiếng động thở dài.

Hoắc Hàm cũng biết, người thực sự có lỗi là Thu Văn, Lê Hân chỉ là bị liên lụy, Lê Hân cũng không muốn chuyện này xảy ra, cậu ấy cũng lo lắng không ít.

Nhưng mà, nhưng mà Hoắc Hàm lại sợ, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, thì trách nhiệm của Lê Hân không thể tránh khỏi.

Hắn cũng không muốn chim sợ cành cong như vậy, cũng không muốn mãi vướng mắc trong lòng những chuyện đã qua, đi trách móc cái này, oán giận cái kia.

Nhưng hắn vẫn khó lòng nguôi ngoai, có vài chuyện, không thể giả định, nghĩ đến thôi hắn đã thấy khó chịu.

Tiêu Gia Niên đều hiểu, cậu không chỉ muốn Hoắc Hàm đừng trách Lê Hân, cậu còn muốn Hoắc Hàm yên tâm, không cần sợ hãi.

Một người như Hoắc Hàm, hẳn là phải phóng khoáng tự tại, không bị trói buộc, không nên sợ tay sợ chân.

"Anh trai, tuy chuyện lần này khá nguy hiểm, nhưng dù sao cũng đã trải qua rồi. Nếu không, chúng ta sẽ không biết rằng còn có một người như vậy, trong lòng mang những ý đồ độc ác như thế, lúc nào tìm cách làm hại chúng ta. Giờ đây, bom đã nổ rồi, em thì vẫn ổn, như vậy tốt hơn là không biết bom được chôn ở đâu, không biết khi nào nó sẽ nổ, đúng không?"

Hoắc Hàm không nói lời nào.

Tiêu Gia Niên cười cười, dùng mặt mình cọ cọ vào tay hắn: "Nghĩ như vậy có phải là mọi chuyện chưa đến nỗi tệ quá đúng không? Đúng không đúng không anh?"

Những chữ mà Tiêu Gia Niên nói ra cứ nối vào nhau, nghe nhão nhão dính dính.

Hoắc Hàm vốn đang mang thế trận sẵn sàng đón địch, nhưng không thể chống lại trước Tiêu Gia Niên dán dán cọ cọ, mềm mại nhõng nhẽo.

Ánh mắt hắn dịu lại rõ rệt, khẽ véo chóp mũi cậu: "Chỉ có em mới biết làm nũng thôi." Hoắc Hàm thở dài một hơi: "Anh đi gọi Lê Hân vào."

Tiêu Gia Niên lập tức cười cong đôi mắt lên thành vầng trăng non, cậu biết chuyện này coi như đã xong.

Hoắc Hàm đứng dậy kéo cửa ra, liền thấy Lê Hân có phần nản lòng đang ngồi trên ghế dài. Hắn đi đến trước mặt cậu ta với vẻ mặt nhàn nhạt.

"Kiêu Kiêu tỉnh rồi, cậu vào nói chuyện với em ấy đi, nhưng đừng quá lâu, để em ấy nghỉ ngơi thêm chốc lát."

Lê Hân ngẩng đầu lên đột ngột, đôi mắt sáng rực. Giọng cậu hơi run rẩy mở miệng: "Cảm ơn, cảm ơn, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt."

Hoắc Hàm "Ừ" một tiếng, rồi đi dọc theo hành lang ra ngoài.

Đối với Tiêu Gia Niên mà nói, chuyện này coi như đã kết thúc, Hoắc Hàm thầm nghĩ với vẻ mặt lạnh lùng như băng, nhưng đối với hắn thì không.

Hoắc Hàm đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, tài xế mở cửa xe cho hắn. Người ngồi trong xe đang e dè lo lắng là Hướng Hằng – chồng của Thu Văn, cũng là người đứng đầu Hướng gia.

Hoắc Hàm mặt không cảm xúc ngồi vào xe, hơi dựa lưng vào ghế, không nhìn Hướng Hằng, cũng không nói lời nào.

Không khí trong xe trở nên tĩnh lặng, nhưng lại vô cùng áp lực ngột ngạt.

Hướng Hằng đổ một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng trước: "Hoắc tổng, chuyện này...."

Hoắc Hàm rút ra từ bên cánh cửa xe một tập tài liệu ném vào người Hướng Hằng: "Xem đi."

Khi Hướng Hằng lật mở trang đầu tiên, hơi thở trở nên gấp gáp, tay không kìm được mà ngừng run rẩy: "Hoắc tổng?"

Trong tài liệu là tất cả những bí mật riêng tư của Hướng gia, từ việc vị ông nào đó có con riêng bên ngoài, đến những chuyện lớn đủ sức hủy diệt toàn bộ tập đoàn Hướng thị, thậm chí không ít người còn phải vào tù.

Chỉ một ý nghĩ của Hoắc Hàm, có thể khiến một gia tộc bảo sụp đổ liền sụp đổ.

Đợi đến khi phòng tuyến tâm lý của Hướng Hằng không thể chịu đựng được nữa, Hoắc Hàm lên tiếng: "Tôi chỉ có một yêu cầu, giao Thu Văn cho tôi xử lý."

Ban đầu khi Hướng Hằng đến tìm Hoắc Hàm, ông ta có ý định cầu tình một chút.

Dù sao cũng là nữ chủ nhân của một gia tộc, giờ lại bị Hoắc Hàm gióng trống khua chiêng đưa đi như vậy, Hướng gia đã mất hết mặt mũi, nghĩ như thế nào cũng không thể để Hoắc Hàm tùy ý xử lý người nhà mình.

Nhưng bây giờ, Hướng Hằng không còn chút ý định phản kháng nào nữa.

"Hoắc tổng, ngài định... xử lý bà ấy như thế nào?"

Giọng nói của Hướng Hằng lúc mở miệng ra mang phần run rẩy, dù sao cũng là người bên gối sống chung mấy chục năm, nói từ bỏ là một điều rất khó chịu.

Nhưng mà, nhưng mà không thể vì Thu Văn mà kéo toàn bộ Hướng gia xuống được.

Hoắc Hàm ngồi trên ghế sau rộng rãi, chân bắt chéo, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, là một tư thế ung dung tự tại, nắm giữ mọi thứ trong tay.

Hoắc Hàm trầm giọng đã mở lời.

"Trước kia khi tại yến tiệc của ông cụ Mạnh, ông nói sau khi mất con, tinh thần của Hướng phu nhân không được tốt. Hôm nay tôi nhìn lại, dường như tình trạng của Hướng phu nhân càng thêm nghiêm trọng hơn. Đương nhiên là tôi muốn dốc hết sức mình giúp đỡ, đưa Hướng phu nhân đến nơi bà ấy cần đến, dưỡng bệnh thật tốt, có đúng không?"

Hướng Hằng đã hiểu rõ, bả vai rũ xuống chán nản suy sụp: "Hoắc tổng nói đúng."

Hoắc Hàm quay qua mỉm cười với Hướng Hằng một cái, vẻ ngoài trăng thanh gió mát, khiêm khiêm công tử, nhưng lại như con dao lạnh lẽo, tàn nhẫn đâm vào tim người khác.

Hoắc Hàm không có ý định cố ý làm khó dễ Thu Văn, đúng như những gì hắn nói, hắn chỉ muốn đưa Thu Văn vào viện để dưỡng bệnh.

Quan trọng là, bà ấy không thể tự do ra vào bên ngoài nữa.

Hoắc Hàm sẽ cho người theo dõi chặt chẽ bà ta, không cho bà ta bất kỳ cơ hội nào xuất hiện lại trước mặt Kiêu Kiêu.

Hắn muốn tạo nên một con đường bằng phẳng trước mặt Kiêu Kiêu, bất cứ điều gì uy hiếp đến cậu hắn sẽ loại bỏ hết.

Hắn muốn thấy Kiêu Kiêu thoải mái tươi cười, cho dù ở trong đêm đen, Kiêu Kiêu cũng có thể nhắm mắt lại yên tâm lớn mật đi về phía trước.

______________

Tác giả có lời muốn nói: Người làm công đi làm mệt mỏi quá, cuối cùng cũng đến thứ 6!! (siêu lớn tiếng)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK