Không biết từ lúc nào, Hoắc Hàm đã đến sau lưng cậu, giọng nói gần trong gang tấc: "Kiêu Kiêu, sao em không quay lại nhìn anh?"
Cơ thể Tiêu Gia Niên bắt đầu run nhẹ, tay Hoắc Hàm nhẹ nhàng bao quanh cổ tay Tiêu Gia Niên, rồi rất dịu dàng chậm rãi di chuyển xuống dưới, nắm lấy nắm đấm đang siết chặt đến mức khớp xương trắng bệch của cậu.
Hoắc Hàm kiên nhẫn tách từng ngón tay của cậu ra, như đang cậy mở một vỏ trai đóng chặt, phải vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.
Cuối cùng, hắn luồn tay mình qua kẽ ngón tay cậu, hai người đan tay vào nhau.
Tiêu Gia Niên không dám quay đầu lại, ngay cả môi cậu cũng đang run nhẹ, sau đó cậu nghe rõ giọng nói từ phía sau truyền đến.
"Kiêu Kiêu, anh ở đây." Người phía sau ôm chặt lấy cậu, "Em cảm nhận được tay của anh không? Nó thật sự tồn tại. Em cảm nhận được cơ thể anh chứ? Nó đang ôm em đây."
Trong nháy mắt, nước mắt Tiêu Gia Niên tuôn trào như vỡ đê.
Cậu quay đầu lại, ngẩng nhìn người đàn ông dịu dàng, cuối cùng nói ra suy nghĩ thật sự của mình: "Em không muốn nghe anh nói những chuyện đó, em không muốn biết."
"Tại sao?"
Hoắc Hàm hơi rũ mi mắt xuống, lông mi hắn dài mà thanh thoát, rất đen, khi rũ xuống trông rất dịu dàng.
Tiêu Gia Niên chậm rãi chớp đôi mắt đang mờ đi vì đẫm nước một chút, không nói gì.
Nhưng Hoắc Hàm có lời muốn nói: "Vì em sợ rằng biết càng nhiều, anh sẽ lại biến mất một lần nữa, đúng không?" Hoắc Hàm không tiếng động thở dài: "Kiêu Kiêu, em đang trách bản thân mình."
"Đúng vậy." Tiêu Gia Niên đưa tay nắm chặt cổ áo áo ngủ của Hoắc Hàm, rốt cuộc không thể chịu nổi mà nói ra sự thật: "Trước khi anh đi, em đã đoán được có thể anh không phải người của thế giới này, em vẫn đang tìm kiếm chân tướng về việc tính cách của Văn Thần Cảnh và những người khác đột ngột thay đổi, lúc đó em mới phát hiện ra rằng mình biết càng nhiều, cơ thể anh càng trở nên trong suốt, nhưng đã quá muộn, em đã không thể dừng lại được nữa, cuối cùng anh vẫn biến mất."
"Vì vậy em không muốn biết nữa, anh trở về là được rồi, em chỉ cần anh ở bên cạnh em." Cậu khóc không thành tiếng: "Cái gì mà người khác, bản chất thế giới gì đó em đều không quan tâm nữa, lúc đó em đã không nên đi tìm hiểu tận gốc, anh từ đâu đến em cũng không bận tâm, anh ở đây là được rồi."
"Em không biết khi nào em sẽ lại chạm phải một điều cấm kỵ nào đó, nên em thà không biết gì cả, để em làm một kẻ ngốc không biết gì là được rồi."
Vành mắt Hoắc Hàm cũng dần dần đỏ ửng theo cậu, hắn lắc đầu: "Sẽ không như vậy nữa đâu, Kiêu Kiêu, anh hứa, lần này dù thế nào anh cũng sẽ không bỏ em đi."
Hoắc Hàm kéo tay Tiêu Gia Niên trở lại giường, hắn ôm Tiêu Gia Niên vào lòng, hai người nằm nghiêng đối mặt nhau, nhìn vào mắt đối phương.
Hoắc Hàm bắt đầu kể cho Tiêu Gia Niên từ ngọn nguồn sự việc, không phải hắn muốn ép buộc Kiêu Kiêu phải biết những điều cậu không muốn biết.
Hắn rất rõ, cái gọi là không biết mới thực sự đáng sợ nhất, nếu Hoắc Hàm không nói rõ, không đem toàn bộ sự việc bày ra trước mặt Tiêu Gia Niên, thì Kiêu Kiêu sẽ như lời cậu nói, sống trong nỗi lo sợ bất an mỗi ngày.
Mỗi ngày cậu đều suy nghĩ, liệu mình có lại chạm vào pháp tắc của Thiên Đạo hay không? Có vi phạm điều gì đó không? Có khiến người yêu một lần nữa bị buộc phải rời xa mình không?
Nỗi đau đó, cậu chỉ có thể chịu đựng một lần, nếu còn đến nữa, cậu sẽ sụp đổ mất.
Chỉ khi mọi tình huống đều được làm rõ, Tiêu Gia Niên mới có thể thực sự tháo gỡ được nút thắt trong lòng, buông bỏ được chuyện này.
Hoắc Hàm vỗ nhẹ lưng Tiêu Gia Niên an ủi: "Anh nói anh là người sáng tạo ra em, em đã biết rồi phải không?"
"Ừm."
"Anh nói điều này, không phải muốn thể hiện quyền lực của mình lớn đến đâu, hay nói thế giới mình tồn tại có cấp bậc cao lớn như thế nào, mà là muốn nói cho em biết, em được sinh ra từ tình yêu, vì thích em nên mới tạo ra em."
Tiêu Gia Niên "Ừm" một tiếng: "Em biết, anh đã cho em một cuộc sống cực kỳ, cực kỳ hạnh phúc."
Có lẽ là vì cảm giác an toàn mà Hoắc Hàm mang lại quá đủ đầy, cảm xúc của Tiêu Gia Niên đã hoàn toàn ổn định lại.
Giọng Hoắc Hàm dịu dàng: "Sau đó, vì một vụ tai nạn, anh đến được thế giới này, gặp được em, nhưng em thực sự không giống với những gì anh tưởng tượng."
Tay Tiêu Gia Niên rụt rụt lại, giọng nói rầu rĩ: "Đúng vậy, ngay từ đầu anh đã thích bé ngoan. Người anh thích là "Tiêu Gia Niên" ngoan ngoãn, dễ bảo trong sách của anh. Em không ngoan như vậy."
Hoắc Hàm dở cười dở khóc: "Em còn ghen với chính mình cơ à? Trước khi xảy ra sự cố hai thế giới dung nhập, các em vốn là một người, chỉ là sau đó có những quỹ đạo cuộc đời khác nhau, đi theo hai hướng khác nhau thôi."
"Nhưng cũng có giống nhau đâu." Tiêu Gia Niên phản bác, thậm chí giọng điệu còn hơi chua ngoa: ""Tiêu Gia Niên" đó sẽ không thích anh đâu, người cậu ấy thích Văn Thần Cảnh."
Nói đến đây, giọng cậu ngân dài ra: "Vậy người thích anh là ai ta ~"
Giọng điệu của cậu quá đáng yêu, Hoắc Hàm nhịn không nổi, tiến lại gần "moah" một cái vào khóe môi cậu: "Là Kiêu Kiêu đang ở trước mặt anh nha ~"
Tiêu Gia Niên hếch cằm lên: ""Tiêu Gia Niên" đó sẽ không để anh hôn như vậy đâu."
Hoắc Hàm bật cười: "Anh sẽ không hôn "Tiêu Gia Niên" đó. Anh thích cậu ấy, đó là kiểu thích mong cậu ấy được hạnh phúc, có thể hạnh phúc cả đời với Văn Thần Cảnh. Nhưng yêu em, là mong được hạnh phúc cả đời bên em."
Nếu là Tiêu Gia Niên trong cốt truyện gốc, Hoắc Hàm cả đời chỉ xem cậu ấy như nhãi con, như con trai mình, hắn sẽ không bao giờ nảy sinh tình cảm nào khác.
Vì vậy, sự thay đổi và khác biệt của Kiêu Kiêu đã làm tình cảm trong lòng hắn dần dần biến chất. Chỉ có người trước mặt này mới khiến hắn nảy sinh loại cảm giác giống như tình yêu.
Cậu là điều ngoài ý muốn, là niềm vui bất ngờ, là Tiêu Gia Niên chỉ thuộc về một mình Hoắc Hàm.
Tiêu Gia Niên ôm lấy cổ Hoắc Hàm: "Ừm, hạnh phúc của cả hai chúng ta đều do anh mang lại."
Nói đến đây, Hoắc Hàm nhẹ nhàng gỡ tay Tiêu Gia Niên ra: "Thế mà em còn ghen tuông bậy bạ, tra hỏi anh nữa? Vậy thì anh phải nói rõ ràng đoàng hoàng với em. Ít nhất ngay từ đầu anh thích em là vì chính con người em, dù sao 18 năm trước em và "Tiêu Gia Niên" cũng là một người. Nhưng ai đó thì hay rồi, tay trái có trúc mã, tay phải có anh trai nhà bên, còn một người đứng trước mặt mang tiếng là "đối tác"!"
Ban đầu Hoắc Hàm nói về chuyện này chỉ để trêu chọc Tiêu Gia Niên, ai ngờ càng nói càng thấy chua chát thật.
Tiêu Gia Niên cúi đầu moi moi tay, có hơi chột dạ. Tuy cậu không có ý nghĩ nào hết, nhưng quan hệ trước đây tốt là thật, ai mà biết được cả ba người họ đều thích mình được chứ!
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu ngẩng phắt đầu lên, ngón tay chọc vào vai Hoắc Hàm chất vấn: "Ai viết? Hả? Ai thiết lập tình tiết như vậy? Tại sao ba người họ lại thích em? Anh không phải là người hiểu rõ nhất sao?"
"Anh......" Hoắc Hàm cứng họng câm nín. Má nó! Lẽ ra lúc đó hắn nên chặt rớt tay mình đi mới phải!
"Được rồi, được rồi, anh sai rồi."
Hoắc Hàm ôm chặt lấy eo Tiêu Gia Niên hơn, sau đó từ từ kể lại quá trình tâm lý của mình sau khi đến thế giới này.
"Ha! Khó trách lúc trước anh say rượu vẫn không quên gọi em là "con trai"!"
Hoắc Hàm bật cười: "Anh còn trải qua một phen đấu tranh tâm lý dữ dội nữa đấy. Sau khi nhận ra bản thân thích em, anh thức trắng cả một đêm, nghĩ xem phải làm thế nào để lặng lẽ giữ khoảng cách với em. Nhưng ai ngờ, sáng hôm sau mở mắt ra, mới xuống lầu đã nhìn thấy em, anh đã nghĩ, nếu sau này bên cạnh em nhất định phải có một người, tại sao người đó không thể là anh?"
Tiêu Gia Niên cười thầm, sau đó tỏ ý khen ngợi hắn: "Đúng là một ý tưởng rất nice!"
"Cảm ơn lãnh đạo khích lệ."
Hoắc Hàm tiếp tục kể về những chuyện xảy ra sau đó. Kể đến đoạn hai người sắp tách nhau ra, Tiêu Gia Niên đã rơm rớm nước mắt. Giờ đây mọi chuyện đã đi qua, tất nhiên có thể dùng giọng điệu bình thản kể lại mọi thứ.
Nhưng đối với hai người mà nói, đó là khoảng thời gian đau khổ nhất, chỉ cần nghĩ đến thôi, trái tim cũng đau như thắt.
"Lúc đó anh nghĩ, nếu đã quay về cuộc sống hiện thực rồi, tại sao không sửa lại cốt truyện để em sống một cuộc đời càng tốt hơn? Nhưng đáng tiếc là, em đã sinh ra ý thức của riêng mình, không thể sửa đổi cốt truyện trước đó được nữa. Lúc đó cũng đúng lúc Thiên Đạo đang đau đầu về tuyến tình cảm giữa em và Văn Thần Cảnh."
Nhắc đến chuyện này Tiêu Gia Niên liền tức giận, cậu giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ bầu trời ngoài cửa sổ: "Nó ép em mất trí nhớ!"
Vừa nhớ tới chuyện này, Hoắc Hàm cũng tức đến mức đau đầu: "Đồ rác rưởi."
Trên bầu trời lóe lên một tia chớp nhỏ.
"Nó nghe thấy rồi."
Hoắc Hàm liếc xéo ra ngoài cửa sổ một cái: "Chủ yếu là nói cho nó nghe đấy."
Vì thế Tiêu Gia Niên bắt chước Hoắc Hàm chửi một câu: "Đồ rác rưởi."
Hai người nhìn nhau bật cười, Hoắc Hàm tiếp tục kể: "Thiên Đạo muốn bẻ lại quỹ đạo thế giới, hấp thu sức mạnh. Nhưng khi đó em và Văn Thần Cảnh đã hoàn toàn không thể ở bên nhau được nữa. Vậy nếu đổi nam chính trong truyện thành người khác thì sao? Đổi thành anh, hai chúng ta đạt được kết cục hoàn mỹ sẽ dễ dàng hơn nhiều, Thiên Đạo sẽ có thể hấp thu được sức mạnh. Vì vậy anh đã lấy điều này làm điều kiện, giao dịch với Thiên Đạo. Nó đã đưa anh vào thế giới này một lần nữa, dù sao ban đầu thế giới này đã có nhân vật "Hoắc Hàm" rồi."
"Vậy giờ anh đã hoàn toàn trở thành nhân vật trong sách rồi sao?"
Hoắc Hàm gật đầu.
Nhưng Tiêu Gia Niên đột nhiên nhận ra điều gì đó, cậu do dự nói: "Vậy......anh trai của anh thì sao? Nếu anh đã trở thành nhân vật trong sách, lại là nhân vật chính của tiểu thế giới này, Thiên Đạo sẽ không để anh rời đi nữa."
Hoắc Hàm sửng sốt, rồi mở miệng nói: "Đoạn thời gian đó anh thực sự rất đau khổ, nhưng đúng lúc đó Thiên Đạo lại xuất hiện. Là Thiên Đạo của một thế giới khác, lại có thể đến thế giới hiện thực để nói chuyện với anh. Anh nhận ra rằng, miễn là không ảnh hưởng đến thế giới thực, Thiên Đạo có thể liên lạc đến một thế giới khác."
"Nhưng Thiên Đạo sẽ không giúp anh, nó sẽ không chịu làm cái loa truyền âm đâu."
Thiên Đạo đang nghe đến đoạn này, nếu có hình thể thực sự, chắc chắn nó sẽ gật đầu, đúng đúng, nó mới không giúp nhân loại đáng ghét này đâu!
Hoắc Hàm nói với vẻ mặt bình thản: "Trước khi đi, anh đã đưa tài khoản và mật khẩu trang quản trị tác giả cho anh trai, còn viết một bức thư cho anh ấy, nói rằng nếu trong vòng ba tháng không nhận được tin tức gì từ anh, hãy đăng nhập vào tài khoản và sửa đổi cốt truyện sau đó. Ai biết được một người anh mất đi em trai sẽ sửa truyện như thế nào, nếu Thiên Đạo chịu tổn thất gì, anh không thể đảm bảo được."
Hắn nhìn bầu trời bên ngoài nói như vậy, trong giọng điệu chứa đầy mùi đe dọa.
Nháy mắt sấm chớp phủ kín khắp không trung, tiếng sấm "Ầm ầm" không ngừng vang lên, ước chừng kéo dài suốt mấy phút.
Thiên Đạo rất tức giận, thậm chí còn muốn giáng vài tia sét xuống đánh Hoắc Hàm chết đi cho xong chuyện.
Nhưng mà, không được!
Nó tự nhủ trong lòng, đây là một trong hai nhân vật chính của nó, nó còn phải hấp thu sức mạnh từ Hoắc Hàm.
Đệt! Nó còn phải bảo vệ gã nhân loại này cả đời không xảy ra chuyện gì, để hắn sống thọ chết thọ tại nhà. Thiên Đạo chợt cảm thấy bi thương tột cùng.
Aaaa!! Gã nhân loại xảo quyệt này!!
___
Tác giả có lời muốn nói: Hu hu hu hu nói n lần cũng không đủ, hai nhãi con của tôi quá đáng yêu!