Lê Hân đi tới đối diện với cậu, tò mò hỏi: "Vội vã đi đâu vậy?"
"Anh trai đến đón tôi đi ăn cơm." Tiêu Gia Niên cười ngọt ngào một cái.
Lê Hân có chút ghen tị: "Haiz, có anh trai yêu dấu rồi là quên mất tôi luôn."
Tiêu Gia Niên véo má cậu ta một cái: "Ngoan nào, tối mai sẽ đi ăn cơm với cậu." Nói xong, cậu vui vẻ chạy ra ngoài.
Vừa ra khỏi cổng trường, Tiêu Gia Niên đã nhìn thấy chiếc Bentley đậu bên đường. Mặc dù là xe tối màu nhưng vẫn vô cùng bắt mắt như cũ.
May mà Hoắc Hàm không xuống xe, nếu không ở đây có thể bị oanh tạc mất.
Tiêu Gia Niên vừa đi về phía đó, vừa điều hòa lại nhịp thở hơi dồn dập sau khi vội vàng chạy tới.
Chẳng mấy chốc sau, cậu đã đi đến trước xe và mở cửa ghế sau.
Hoắc Hàm đang ngồi phía sau, nhìn thấy cậu đến liền nghiêng đầu qua, cười vẫy vẫy tay: "Hi ~"
Tiêu Gia Niên vừa thấy hắn là lại muốn cười, mặt mày lập tức cong lên, cậu đáp lại: "Hi ~"
Khi Tiêu Gia Niên chuẩn bị nghiêng người ngồi vào xe, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh nhìn mãnh liệt.
Cậu quay đầu nhìn lại, thì thấy Văn Thần Cảnh đứng cách đó không xa.
Anh ta đứng lặng lẽ dưới tán cây, ánh mắt nhìn về phía này mang theo sự buồn bã và dịu dàng tột cùng.
Tiêu Gia Niên nhìn thấy ánh mắt đó liền sững sờ, nhưng gần như chỉ trong nháy mắt, Văn Thần Cảnh chớp chớp mắt một chút, trong mắt hiện rõ vẻ ghét bỏ, rồi quay đầu bỏ đi.
Khoảnh khắc dịu dàng và bình thản đó, khiến Tiêu Gia Niên gần như nghĩ rằng mình bị hoa mắt.
"Kiêu Kiêu, em nhìn gì thế?" Hoắc Hàm tò mò nhìn theo hướng của cậu, nhưng chỉ thấy một cái cây đơn độc.
Tiêu Gia Niên ngồi lên xe, để mặc Hoắc Hàm cúi người hôn lên má cậu một cái, rồi thân mật giúp cậu thắt dây an toàn.
"Vừa rồi Văn Thần Cảnh ở đằng kia." Tiêu Gia Niên nói.
Tiêu Gia Niên thực sự không còn cảm xúc gì với Văn Thần Cảnh nữa, tình bạn từ nhỏ đến lớn trước đây dần dần bị chôn vùi trong dòng chảy của thời gian.
Chỉ là... chỉ là ánh mắt đó, thực sự khiến cậu có chút để tâm.
Hoắc Hàm nghe thấy tên của người đó, ngẩn người một chút.
Bây giờ khi hắn đã cùng Kiêu Kiêu ở bên nhau, so với trước đây bây giờ hắn nhạy cảm hơn nhiều khi thấy nhân vật như Văn Thần Cảnh.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cằm Tiêu Gia Niên, khiến cậu quay đầu lại, đối mặt với mình.
"Nhìn anh ta làm gì? Nhìn anh này."
"Phì —" Tiêu Gia Niên không nhịn được bật cười ra tiếng, cậu đưa tay nắm lấy cổ tay hắn: "Sao anh lại nhỏ mọn thế?"
Hoắc Hàm "Hừ" một tiếng, nhưng không phản bác.
Giờ cao điểm buổi tối tắc nghẽn nghiêm trọng, xe hơi chạy một lúc lại dừng một lúc.
Đáng lẽ đây là khoảng thời gian vừa dài vừa nhàm chán, nhưng vì hai người trò chuyện thân mật bên nhau, nên không cảm thấy buồn chán chút nào.
"Ánh mắt?" Hoắc Hàm hỏi.
Tiêu Gia Niên gật đầu một cái: "Ừm, tuy không biết em có nhìn nhầm không, nhưng em vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, ánh mắt như vậy tuyệt đối không phải là thứ mà Văn Thần Cảnh hiện tại có thể lộ ra được."
Sạch sẽ, dịu dàng, trong sáng, trong nháy mắt, Tiêu Gia Niên thậm chí còn thấy được bóng dáng của Văn Thần Cảnh trong quá khứ.
Người vừa mới vừa nãy còn đang ghen tuông làm nũng để được ôm ấp hôn hít, lập tức trở nên đứng đắn.
Ánh mắt Hoắc Hàm hơi xa xăm, hắn không khỏi nghĩ đến một số nghi ngờ trước đây của mình. So với Tiêu Gia Niên, hắn có nhiều giả thuyết hơn.
Dù sao nói về vấn đề huyền ảo, bản thân hắn chính là một người xuyên sách, vậy còn chuyện gì không có khả năng xảy ra nữa đâu?
Vừa nghĩ như vậy, Tiêu Gia Niên bên cạnh đã nói: "Anh ơi, anh nói xem liệu Văn Thần Cảnh thực sự không phải là Văn Thần Cảnh trước kia nữa không?"
Tim Hoắc Hàm đột nhiên đập mạnh, không thể không nói, đây cũng là điều hắn đang nghi ngờ, còn có Nam Tinh và Hàn Trạm.
Khi Tiêu Gia Niên suy nghĩ, tay cậu thường có một số động tác nhỏ.
Bây giờ ngón trỏ của cậu đang nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn trên mu bàn tay Hoắc Hàm.
"Chẳng lẽ là song sinh? Hoặc một người giống hệt do phẫu thuật thẩm mỹ đã thế chỗ?" Hoắc Hàm chưa kịp nói gì, Tiêu Gia Niên đã không nhịn được cười: "Quá phi lý, chắc không có khả năng đâu."
Hoắc Hàm nhướng mày, những gì hắn nghĩ còn phi lý hơn Tiêu Gia Niên nhiều.
Vốn dĩ hắn là một tác giả nên trí tưởng tượng rất phong phú, hắn nghĩ liệu ba người họ có bị ai đó hồn xuyên vào không.
Nhưng Hoắc Hàm lập tức bác bỏ ý tưởng này của mình.
Nếu là hồn xuyên, thì cũng phải là ba linh hồn khác nhau, tại sao lại căm ghét Kiêu Kiêu cùng một lúc?
Tại sao ba người bọn họ lại mơ cùng một giấc mơ?
Điểm quan trọng nhất là, lời nói và hành động của ba người bọn họ không có cảm giác đứt đoạn.
Ví dụ như, Hoắc Hàm là một linh hồn ngoại lai xuyên vào sách, dù danh tính và lai lịch của cơ thể gốc này đã gần như giống hệt so với bản thân hắn, nhưng hắn vẫn không có cảm giác thực tế chút nào.
Trong thời gian đầu mới đến, hắn luôn cảm thấy mình không hòa nhập được, rất không chân thực, làm gì cũng thấy hơi gượng gạo.
Nhưng ba người này dường như rất kiên định cho rằng họ vẫn là bản thân họ, ngoài việc trở nên bị ngu đi, bọn họ cũng không có cảm giác không hợp.
Cho nên, Hoắc Hàm nghĩ khả năng có người ngoài hồn xuyên vào không cao lắm.
Vậy còn lý do nào khác?
Tiêu Gia Niên thấy Hoắc Hàm im lặng khá lâu, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn.
Cậu cười nhẹ: "Em nói đùa thôi, anh đang nghĩ gì vậy?"
Hoắc Hàm ôm chặt lấy cậu: "Đang nghĩ lát nữa làm sao để thồn cơm chó cho bọn Lâu Hướng Thần!"
Tiêu Gia Niên có hơi ngượng ngùng đưa tay bóp bóp vành tai đang bắt đầu nóng lên của mình: "Anh...... anh lát nữa kiềm chế một chút."
Hoắc Hàm ngả người ra sau, nhéo nhéo khớp ngón tay của Tiêu Gia Niên, cong khóe miệng, từng chữ từng chữ nói: "Anh - không - kiềm - đấy."
"......"
Tiêu Gia Niên còn biết làm sao bây giờ, đương nhiên là chiều hắn rồi.
Lần này, vẫn giống như trước đây, hai người đi ăn cơm với Lâu Hướng Thần và Bùi Khương.
Rõ ràng chưa qua bao lâu, nhưng mối quan hệ và thân phận đã hoàn toàn khác.
Vẫn là nhà hàng trước đây, hai người vừa nắm tay nhau đẩy cửa bước vào, đã nghe thấy tiếng ma gào quỷ hét, như tiếng vượn kêu không ngớt ven sông.
Tiêu Gia Niên: "......"
Hoắc Hàm: "......"
Nói chính xác, trong hai người ở đó, cũng chỉ có Lâu Hướng Thần đang la hét.
"Cậu có thể đừng làm làm ồn đến quần chúng được không?" Hoắc Hàm nhíu mày vội vàng đóng cửa lại.
Lâu Hướng Thần chằm chằm nhìn vào đôi tay đang nắm chặt của họ không chớp mắt: "Anh Hoắc, mình đang hưng phấn thôi mà, không được sao?"
Hoắc Hàm vừa kéo ghế cho Tiêu Gia Niên, sau đó giúp cậu treo áo khoác vừa cởi ra ở bên cạnh, vừa hỏi: "Mình yêu đương thì cậu kích động cái gì?"
Lâu Hướng Thần dựa vào Bùi Khương bên cạnh: "Hu hu hu, anh Hoắc của chúng ta đã sống 28 năm nhờ vào cô nương năm ngón, cậu nói xem mình kích động vì cái gì?"
Tiêu Gia Niên lập tức đỏ bừng cả mặt.
Hác Hàm vừa tức vừa buồn cười, hắn đưa tay sờ sờ gáy Tiêu Gia Niên, sau đó lấy khăn giấy trên bàn ném vào người Lâu Hướng Thần.
"Cậu không dùng cô nương năm ngón, nhưng cũng có thấy cậu dẫn theo người yêu nào đâu?"
Lâu Hướng Thần "Oa" một tiếng, ôm Bùi Khương bên người rồi rú lên lồng lộn.
Bùi Khương bất đắc dĩ.
Hoắc Hàm lười để ý đến anh ta, lấy quyển thực đơn với bìa gáy tinh xảo bên cạnh đặt trước mặt Tiêu Gia Niên, giọng dịu dàng: "Em muốn ăn gì không?"
Tiêu Gia Niên chọn đại vài món, tiện thể chọn thêm cả những món Hoắc Hàm thích ăn.
Trong lúc cậu đang chọn món, Hoắc Hàm ngồi bên cạnh, nhìn thoáng qua, vừa đúng lúc Tiêu Gia Niên nghiêng đầu nhìn hắn, hai người nhìn nhau cười một cái.
Bầu không khí giữa những người đang yêu đương, thực sự khiến người khác không thể chen vào nổi, sự thân mật đó nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ.
Lâu Hướng Thần và Bùi Khương hai người ngầm hiểu ý cười một cái, cảm thấy bọn họ như vậy cũng khá tốt.
Trên bàn ăn của người trưởng thành, luôn không thể thiếu rượu.
Trò chuyện được nửa buổi, giữa mùa đông lạnh giá cùng ăn nồi lẩu nóng, qua ba lượt rượu, bầu không khí trong phòng riêng dần dần trở nên hơi say.
Lúc này đây, ngay cả Tiêu Gia Niên cũng uống một chút.
Mọi người đang chán, thì Lâu Hướng Thần lấy cái đĩa quay bên cạnh đặt ở giữa bàn: "Chơi trò Thật hay Thách đi, thấy sao?"
Mặc dù Hoắc Hàm nói là đến đây chỉ để khoe tình cảm, nhưng thực ra hắn không cố tình làm gì cả, hơn nữa nhiều chi tiết đầu đuôi sự tình, Hoắc Hàm cũng không kể rõ.
Nhưng Lâu Hướng Thần thì tò mò, anh ta chỉ muốn lột hết bí mật của Hoắc Hàm đến cái quần lót cũng không chừa.
Hoắc Hàm nhướng mày: "Chơi thì chơi."
Bùi Khương đặt chiếc iPad trong phòng riêng bên cạnh đĩa quay, trên màn hình là giao diện rút thẻ điện tử của trò Thật hay Thách.
Màu đỏ là Thử thách, màu vàng là Sự thật.
Anh ta giải thích: "Mọi người trong phòng có thể tự đặt câu hỏi Sự thật hoặc đặt ra Thử thách, nếu không biết hỏi gì hoặc làm gì có thể trực tiếp rút thẻ."
Nói xong, Lâu Hướng Thần liền tiến lên, xoay đĩa quay một cái.
Cuối cùng, mũi tên chầm chậm chỉ vào chính anh ta.
Tất cả mọi người trong phòng đều cười, ngay cả bản thân anh ta cũng cười mắng một câu "Đệt".
Hoắc Hàm cười nhấp một ngụm rượu: "Không ai trong phòng này thấy hứng thú về cậu đâu, tự đi rút thẻ đi."
Lâu Hướng Thần cười hung dữ làm một động tác cắt cổ dữ tợn với hắn, rồi cúi người chọn thẻ Sự thật.
Một chủ đề rất phổ biến nhưng cũng rất người lớn - Đêm đầu tiên là khi nào?
Lâu Hướng Thần cảm thấy không có gì khó trả lời: "Lúc 21 tuổi."
Trong phòng rất yên tĩnh, bởi vì không ai quan tâm.
Cuối cùng, Bùi Khương nể mặt "Ò" một tiếng.
Sau đó Lâu Hướng Thần bắt đầu chửi ầm lên.
Không biết hôm nay vận khí Lâu Hướng Thần bất ổn hay sao ấy, liên tiếp quay mấy lần, đều chỉ vào chính anh ta, lột trần bản thân đến cái quần lót cũng không còn. Cuối cùng! Cũng quay trúng Hoắc Hàm!
Hoắc Hàm lười biếng tựa lưng vào ghế, một tay đặt sau lưng Tiêu Gia Niên, là một tư thế rất có tính chiếm hữu.
Khi thấy mũi tên chỉ vào mình, hắn bình tĩnh nói: "Sự thật."
Lâu Hướng Thần "Chậc" một tiếng, lẩm bẩm một câu "Thật nhàm chán", nhưng lại hào hứng nói: "Thế này nhé, chúng ta đều là người lớn cả, không có kênh đêm khuya gì không nghe được, đêm nay tôi mạnh dạn mở mic hỏi một câu, anh Hoắc, lần "phản ứng" gần nhất là khi nào?"
Cả phòng im lặng một lúc, Tiêu Gia Niên suýt nữa tự chui xuống gầm bàn, Hoắc Hàm nhìn Lâu Hướng Thần đầy nguy hiểm.
"Phản ứng" này tất nhiên mọi người đều hiểu là phản ứng gì.
Chơi là chơi, đùa là đùa, nhưng quậy phá cũng phải có giới hạn, Lâu Hướng Thần biết điều đó.
Nên anh ta nhanh chóng nói tiếp: "Chúng tôi không nghe đâu, không cần nói với chúng tôi, anh Hoắc bây giờ chỉ cần nói thầm với bạn nhỏ Gia Niên của chúng ta là được."
Nghe thấy lời này, Tiêu Gia Niên và Hoắc Hàm quay đầu, đúng lúc ánh mắt chạm nhau.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vi diệu.
Tiêu Gia Niên thấy mình thật xui xẻo, nói gì mà muốn chỉnh Hoắc Hàm, thực ra người bọn họ muốn trêu chọc là cậu phải không???
Cậu yếu ớt giơ tay, giọng nhỏ nhẹ nói: "Em có thể từ chối nghe không?"
Bùi Khương cười tủm tỉm nhẹ nhàng từ chối: "Không được nha."
Hoắc Hàm cúi đầu cười một cái, cảm thấy da mặt mình mẹ nó dày thật, hắn thậm chí còn không thấy ngượng chút nào.
Vì vậy, hắn từ từ nghiêng người tới, khẽ nhỏ giọng nói một câu bên tai Tiêu Gia Niên.
Hơi thở ấm áp phả vào tai Tiêu Gia Niên, tư thế của hai người rất thân mật.
Lâu Hướng Thần và Bùi Khương không biết Hoắc Hàm nói gì, nhưng chắc hẳn là điều gì đó rất gay cấn.
Bởi vì, bọn họ thấy, Tiêu Gia Niên sau khi nghe xong, sắc đỏ men theo cổ leo lên má, lan tỏa nhanh chóng khắp mặt cậu, thậm chí đáy mắt cũng phủ một lớp sương mờ mịt.
Hai người thầm chửi Hoắc Hàm trong lòng, không khác gì cầm thú.
Miệng hắn phun ra cái gì mà có thể làm người ta xấu hổ như vậy???
_______________
Tác giả có lời muốn nói: Tôi nhìn nhìn bốn cái chữ to "Khiêm khiêm quân tử" từ tóm tắt thiết lập nhân vật cục cưng Hàm Hàm, lại đọc lại chương này
Nhịn không được chỉ chỉ trỏ trỏ: Hàm, khiêm khiêm quân tử?