• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Gia Niên vùi mặt mình vào hõm vai Hoắc Hàm, những ngón tay bấu chặt lấy phía sau cổ áo của hắn, siết đến mức các khớp xương gần như trắng bệch.

Tiêu Gia Niên từng ảo tưởng vô số lần, khi cậu được gặp lại Hoắc Hàm sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Có lẽ cậu sẽ ôm hắn làm nũng, có lẽ sẽ phàn nàn rằng thời gian qua cậu đợi chờ quá mệt mỏi, có lẽ sẽ mắng hắn tại sao trở về muộn như vậy.

Nhưng khi thực sự đến thời khắc đó rồi, một câu thôi cậu cũng nói không nên lời.

Cậu chỉ có thể nắm chặt lấy người đó, sợ rằng hắn lại biến mất trước mắt mình một lần nữa.

Hoắc Hàm hơi ngả người ra sau một chút, nhìn người kia đang cúi đầu không nói gì, giọng khàn khàn trêu chọc: "Sao không nói gì vậy? Mới vài ngày không gặp đã trở nên xa lạ rồi sao?"

Tiêu Gia Niên ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ hoe, cậu bị Hoắc Hàm chọc cười, cảm giác ngăn cách giữa thời gian và không gian lập tức tan biến hầu như không còn, cậu đưa nắm đấm ra đấm nhẹ vào vai Hoắc Hàm một cái.

Mở miệng nói với giọng nghẹn ngào: "Vài ngày gì chứ, đã nửa năm trôi qua rồi."

Đối với Hoắc Hàm là hơn 20 ngày, nhưng với Tiêu Gia Niên lại là nửa năm.

Chỉ mới 20 ngày Hoắc Hàm đã không chịu nổi, mỗi ngày đều trải qua trong nỗi nhớ nhung cực độ, khoảnh khắc đầu tiên mở mắt vào mỗi sáng và giây phút cuối cùng trước khi ngủ vào mỗi tối, trong lòng, trong đầu đều là hình bóng đối phương.

Chỉ cần tưởng tưởng đến việc Kiêu Kiêu đã trải qua sự tra tấn trong thời gian dài như vậy, Hoắc Hàm cảm thấy đau đớn khắp cơ thể.

Rõ ràng ngay từ đầu, hắn là người mong muốn Kiêu Kiêu được hạnh phúc nhất, nhưng kết quả, hắn lại là người mang đến tổn thương đối phương sâu sắc nhất.

Hoắc Hàm vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve cằm của người kia: "Xin lỗi, xin lỗi em."

Tiêu Gia Niên cười một tiếng, lưu luyến cọ mặt vào lòng bàn tay hắn, "Không trách anh đâu." Cậu ngẩng đầu nhìn người đối diện với đôi mắt đỏ hoe, giọng run rẩy nói: "Còn...đi nữa không?"

Hoắc Hàm mỉm cười, cúi đầu chạm nhẹ vào khóe môi người kia, "Không đi nữa, không bao giờ đi nữa."

"Ừm." Đến lúc này, những giọt nước mắt mà Tiêu Gia Niên luôn kìm nén cuối cùng rơi xuống, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười.

Tiêu Gia Niên chỉ vào cây mộc lan phía sau Hoắc Hàm, nói: "Anh chưa từng nhìn thấy hoa mộc lan nở, anh cũng không đợi được đến lúc hoa dâm bụt nở."

Hoắc Hàm nắm tay người kia, ngẩng đầu nhìn cái cây đó, mặc dù lá xanh đã bắt đầu chuyển sang màu vàng, nhưng ánh mắt Hoắc Hàm rất sáng: "Đến mùa xuân năm sau sẽ thấy được, lúc đó chúng ta cùng nhau ngắm đóa hoa đầu tiên nở ra nhé."

"Được."

Hai người cùng nhau bước vào nhà, Tiêu Gia Niên nhìn quanh toàn bộ căn nhà, những thứ trước đây bị Thiên Đạo xóa bỏ từng cái một, cuối cùng đã trở về.

Đóa hồng pha lê đặt ở đầu giường, búp bê TriAngel mua tại nước N được cất trong tủ, nhìn qua nhìn lại, đâu đâu cũng thấy dấu vết sinh hoạt chung của Hoắc Hàm và cậu.

Hết thảy mọi thứ đều đã trở lại như cũ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai người nắm tay nhau càng chặt hơn.

Hoắc Hàm không biết Tiêu Gia Niên đã hiểu biết về thế giới này, về con người thật sự của hắn đến mức độ nào.

Hắn nhẹ nhàng kéo tay người kia: "Kiêu Kiêu, em......không có gì muốn hỏi anh sao?"

Tiêu Gia Niên nghiêng đầu nhìn Hoắc Hàm một cái đầy nghi hoặc: "Có gì chúng ta để sau hẵng nói được không, bây giờ em đói rồi."

Cậu ôm Hoắc Hàm làm nũng, vì thấp hơn người kia nửa cái đầu, nên khi ôm eo người kia phải hơi ngửa đầu lên, đôi mắt sáng long lanh, bên má phải có một lúm đồng tiền rất ngọt ngào lún sâu vào.

Nhìn muốn nựng quá đi.

Hoắc Hàm không nhịn được đưa tay chọc nhẹ vào cái hố nhỏ trên má người kia.

"Anh làm đồ ăn cho em."

Đối diện với người yêu đột ngột trở về, Tiêu Gia Niên trở nên bám dính người ta.

Đối với cậu mà nói, tất cả đều không có dấu hiệu, không có cảnh báo trước.

Hôm nay cậu vẫn như thường lệ, chịu đựng đến khi không thể chịu được nữa mới đi tìm Nam Tinh nói vài ba câu, bày tỏ nỗi nhớ Hoắc Hàm, sau đó đi học bình thường, chuẩn bị đi ăn cơm với Lê Hân một bữa, ban đêm lang thang vài vòng bên ngoài như một bóng ma, rồi lại trở về căn phòng kia.

Trong lòng cậu cứ mãi trống rỗng, mờ mịt.

Thậm chí là không còn hy vọng.

Cậu giống như một người ngoài cuộc trong thế giới này, một thể xác trống rỗng, cưỡi ngựa xem hoa trong nhân gian.

Nhưng hôm nay, trên trời bỗng rơi xuống một chiếc bánh có nhân.

Đập trúng đầu óc cậu choáng váng, không biết phải làm sao.

Tiêu Gia Niên đi theo sau Hoắc Hàm, cẩn thận nắm lấy góc áo của hắn.

Sợ mình sẽ ảnh hưởng đến động tác nấu nướng của Hoắc Hàm, nhưng nếu không tự tay chạm vào Hoắc Hàm thì lại không có cảm giác chân thực.

Hoắc Hàm tất nhiên là cảm nhận được, chỉ nghĩ đến việc người ấy trở nên thiếu cảm giác an toàn như vậy, lòng hắn liền bủn rủn.

Hắn rất nhẹ nhàng gỡ tay Tiêu Gia Niên ra.

Tiêu Gia Niên sững sờ, còn tưởng rằng hành động nắm áo của mình đã ảnh hưởng đến hắn.

Đúng lúc cậu định lùi lại về sau một chút, thì bị người kia nắm lấy cánh tay kéo nhẹ về phía trước.

Sau đó tay Tiêu Gia Niên từ phía sau ôm chặt lấy eo Hoắc Hàm.

Hoắc Hàm nói: "Ôm anh chặt hơn một chút."

Tiêu Gia Niên sững sờ, rồi cúi đầu cười thầm, cậu ngẩng đầu gác cằm lên vai người kia từ phía sau: "Anh à, anh hơi dính người đấy."

Hoắc Hàm không nhịn được cười, đứa thật sự dính người lại đổ tội cho người khác, lại còn dám nói người khác dính.

Nhưng bề ngoài hắn vẫn ngọt ngào đáp lại: "Ừ, anh dính, anh chỉ muốn dính chặt với em thôi."

Vì thế Tiêu Gia Niên ôm hắn chặt hơn nữa.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, tâm trạng cả hai người đều trải qua biết bao thăng trầm.

Họ ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, ánh mắt thỉnh thoảng lại rơi vào người đối diện.

Như thể có sợi chỉ quấn lấy nhau, chỉ cần lệch đi một chút, lại bị kéo trở về.

Khi ánh mắt một lần nữa va chạm vào nhau giữa khoảng không, cả hai người đều không hẹn mà cùng cười.

Hoắc Hàm đưa tay ra, búng một cái thật nhẹ nhàng lên trán Tiêu Gia Niên: "Ăn cơm ngoan nào."

Tiêu Gia Niên đưa tay sờ sờ trán mình: "Ò."

Trên đầu là ánh đèn màu champagne ấm áp, Hoắc Hàm ăn xong, nhìn đối phương nhai chậm rãi từng miếng thức ăn, nhất cử nhất động đều toát lên sự văn nhã, như một hoàng tử nhỏ tôn quý.

Hắn mở lời trước, đó là điều hắn luôn muốn nói với Tiêu Gia Niên: "Kiêu Kiêu, có một chuyện anh muốn nói với em."

Đúng lúc đó, Tiêu Gia Niên cũng ăn xong, đặt đũa xuống.

Cậu bưng bát đũa trước mặt đi về phía phòng bếp, vừa dọn dẹp sơ qua, bỏ bát đũa vào máy rửa chén, vừa quay đầu nói với Hoắc Hàm: "Gì cơ? Em không nghe rõ anh vừa nói gì, lát nữa anh nói với em được không?"

Hoắc Hàm sửng sốt, nhìn bóng lưng đã gầy đi nhiều của cậu, Kiêu Kiêu đang tránh né chủ đề này sao?

Ngay từ lúc vừa mới gặp nhau, Hoắc Hàm đã muốn nói vài điều, nói về lai lịch của hắn, về tất cả mọi thứ trong hiện thực, chẳng hạn như hắn đã trở về như thế nào.

Trước đây không thể nói là có lý do, nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đều có thể thoải mái giải thích rõ ràng.

Hoắc Hàm từ trước đến nay vốn là người thẳng thắn thành khẩn, đối với người yêu hắn luôn muốn nói hết những gì mình biết, không giấu diếm nửa lời, hắn không muốn có nhiều thứ giữa họ cuối cùng lại phải để Kiêu Kiêu nghe thấy từ miệng người khác.

Rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết bằng cách trao đổi và giao tiếp.

Nhưng không lâu trước đây, Kiêu Kiêu đã chuyển hướng câu chuyện, hắn tưởng đó là ảo giác của mình, nhưng giờ tình huống này lại xuất hiện lần nữa, Hoắc Hàm liền chắc chắn rằng, đối phương đang tránh né chủ đề liên quan đến những sức mạnh siêu nhiên này.

Hắn hơi rũ mắt xuống.

Buổi tối, Tiêu Gia Niên vệ sinh cá nhân xong trước, sau đó ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên giường, nhìn Hoắc Hàm vừa lau mái tóc ướt đẫm vừa bước ra ngoài.

Cậu lắc lắc chiếc máy sấy tóc trong tay, vừa ngẩng đầu vỗ vỗ mép giường: "Lại đây lại đây, để em sấy tóc cho anh."

Trong mắt Hoắc Hàm hiện lên ý cười, rất nghe lời qua đó ngồi xuống.

Ban đầu Tiêu Gia Niên ở phía sau Hoắc Hàm, cậu hơi quỳ thẳng người, khi đang định bật máy sấy thì bị người kia ôm lấy eo.

Cậu kêu lên "Ah" một tiếng ngắn ngủi, chớp mắt đã bị Hoắc Hàm kéo qua ngồi lên đùi mình, Tiêu Gia Niên ngồi vắt chéo trước mặt hắn, hai người ngồi đối diện nhau.

"Cứ như vậy sấy đi."

Bên tai Tiêu Gia Niên lập tức đỏ lên, cậu giơ một tay lên, có chút không tự nhiên nhẹ nhàng véo véo vành tai mình: "Ò."

Công tắc được nhấn xuống nhẹ nhàng, tiếng máy sấy tóc vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Ở tư thế này, Tiêu Gia Niên cao hơn Hoắc Hàm một chút, nên Hoắc Hàm hơi ngửa đầu lên nhìn cậu, nhìn đôi mắt hạnh đào xinh đẹp thuần khiết của cậu, nhìn sống mũi cao thẳng của cậu, nhìn đôi môi đỏ thắm, khóe miệng hơi cong lên của cậu.

Cảm nhận được những ngón tay thon dài ấm áp luồn vào tóc mình, hầu kết Hoắc Hàm khẽ lăn lộn một chút, sau đó hắn liền thấy Tiêu Gia Niên có hơi không được tự nhiên mím mím môi.

Tiếng máy sấy tóc đột ngột ngừng lại, căn phòng lại trở nên im lặng, Tiêu Gia Niên đưa tay chọc chọc vai hắn, hung dữ nói: "Anh ngoan một chút, đừng nhìn lung tung!"

Hoắc Hàm bật cười: "Anh có làm gì đâu."

Tiêu Gia Niên lặp lại một lần nữa: "Đừng nhìn lung tung!"

Nhìn đôi tai càng đỏ hơn của người kia, Hoắc Hàm nhịn cười đáp: "Được, anh sẽ ngoan, không nhìn lung tung."

Cảm nhận thấy ánh mắt người kia rũ xuống, Tiêu Gia Niên mới hơi thở phào nhẹ nhõm, bật lại máy sấy tóc.

Bàn tay Hoắc Hàm đặt sau eo của người kia, ánh mắt rơi xuống xương quai xanh của Tiêu Gia Niên, người này thật sự gầy đi rất nhiều.

Tiêu Gia Niên vừa mới rửa mặt xong, mặc áo thun trắng cotton rộng rãi thoải mái, cổ áo hơi rộng, vì vậy xương quai xanh thẳng tắp và hõm xương lõm sâu đều lộ ra rõ ràng.

Hoắc Hàm hơi đau lòng, nghĩ xem sau này nên làm thế nào để chăm người này mập lên một chút.

Khi sắp sấy xong tóc cho người ta, Tiêu Gia Niên bỗng cảm thấy cái đầu trước mặt đột nhiên áp sát lại, cắn một cái vào xương quai xanh của cậu, sau đó lùi lại về sau.

Tiêu Gia Niên nhanh chóng đưa tay lên che chỗ bị cắn, mở to hai mắt hỏi hắn: "Anh làm gì vậy?!"

Hoắc Hàm đặt hai tay ra sau hai bên thân, lòng bàn tay chống lên giường, bầu không khí ấm áp thoải mái khiến cả người hắn toát lên vẻ lười biếng, hắn nói: "Không có gì, chỉ là muốn ăn em thôi."

Lúc này, Tiêu Gia Niên không chỉ đỏ tai, mà cổ và mặt cũng đỏ lên.

Cậu nghiến răng mắng: "Lưu manh!"

Hoắc Hàm sững sờ, rồi cười, hắn nên giải thích thế nào đây, rằng hắn thật sự không có suy nghĩ đồi trụy nào hết?

Cái "ăn" này của hắn thực sự không mang ý nghĩa giao lưu "sâu sắc" nào, chỉ thuần túy là nhìn thấy thế nào cũng thích, thấy thế nào cũng đáng yêu, một bảo bối to đùng như vậy, tắm xong thơm phưng phức ngồi trên đùi mình, trông ngoan quá đi.

Hắn chỉ là không nhịn được muốn chạm vào cậu, hôn cậu, ôm cậu một cái, không có ý gì khác.

Nhưng bây giờ, có hay không có chút suy nghĩ mờ ám nào khác, thì thật sự không chắc nữa.

Hắn áp sát lại hôn người kia một cái, rồi lại mỉm cười rút lui.

Tiêu Gia Niên liếc mắt nhìn hắn, sau đó trèo xuống khỏi đùi hắn.

Hoắc Hàm nói: "Em có biết anh nhớ em nhiều đến mức nào không? Nhớ đến mức sắp đọc cuốn sách về em đến rách rồi."

Trong thế giới hiện thực, [Lễ vật] là nơi duy nhất hắn có thể nhìn thấy Kiêu Kiêu, thông qua những con chữ nhìn thấy người mình yêu.

Tiêu Gia Niên sững sờ, cậu nghe hiểu được, đây là lần đầu tiên Hoắc Hàm nói trực tiếp đến đề tài về cuốn sách liên quan với cậu như vậy.

Nhận ra hướng đi tiếp theo của cuộc trò chuyện, Tiêu Gia Niên cầm máy sấy tóc quay người: "Đợi một chút nhé, em phải đi cất máy sấy tóc vào phòng vệ sinh."

"Anh là người sáng tạo ra em, Kiêu Kiêu, em biết mà phải không?"

Giọng nói phía sau như một tiếng sét đánh bất ngờ vang lên bên tai Tiêu Gia Niên, đột ngột xé toạc lớp ngụy trang mà cậu luôn thủ sẵn, không cho phép cậu trốn tránh, một lần nữa phơi bày tất cả chân tướng và hiện thực ra trước mặt Tiêu Gia Niên hoàn toàn triệt để.

___

Tác giả có lời muốn nói: 

[Lại một lần lẩm bẩm hàng ngày]: Gần đây công việc quá bận rộn, hôm qua tăng ca đến rạng sáng, nên chậm trễ chút, nhưng các bạn nghĩ cuối tuần tôi sẽ có thời gian sao? Hahahahaha không đâu, phải tăng ca nha hahahahaha

Đọc vui vẻ nhé ~  Gặp lại sau ~

Cát muốn nói: Tui hiểu cảm giác của Hàm Hàm. Lúc nhìn mấy con mèo tui cũng muốn cắn (nhưng không thể)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK