Giọng nói của cô ta run run, có lẽ những uất ức dồn nén từ trước đến nay, vào giờ khắc này đều nói ra hết “Trước kia trong lòng anh không có bất kỳ một cô gái nào, em cảm thấy mình còn có cơ hội, nhưng kể từ sau khi Tân Đồng xuất hiện, trong mắt anh trong lòng anh chỉ có cô ấy......Tất cả hy vọng đều tan nát, nhiều năm như vậy, tình yêu thương và nỗi nhớ anh đã trở thành một phần cơ thể em, bất chợt muốn em buông tay, giống như muốn em tự mình xẻo thịt của mình, rất đau, đau đến nỗi không cách nào tiếp nhận, đau đến nỗi không thể thở được.” Hai tay cô ta nắm chặt, nhanh chóng đứng dậy đi về phía Tân Đồng khom lưng xuống “Xin lỗi Tân Đồng!” Sau đó nhanh chóng đứng dậy “Anh Thần, anh giúp em nói với ba Trâu mẹ Trâu một tiếng, em đi trước!” Nói xong xoay người chạy ra ngoài.
Ba người trong phòng khách nhất thời không phản ứng kịp.
Ngô Nhạc lại nháy mắt, anh ta còn cho rằng mạnh Phỉ rất có tiềm chất vào giới văn nghệ, nhưng lúc này xem ra, căn bản không như vậy, cô gái kia sợ là thật sự có cảm giác......
Lúc này Trâu Thần đang tự trách mình, Mạnh Phỉ đối với anh quả thật rất tốt, lúc trước bản thân tỏ rõ thái độ sẽ không tiếp nhận cô, ngoại trừ đối với cô làm mặt lạnh nói chuyện lạnh lùng, những thứ khác đều thuận theo tự nhiên, trong lòng mình tiếp nhận ý tốt của cô là bởi vì xem cô như em gái, bởi vì giao tình của hai nhà, nhưng lại hại cô càng ngày càng lún sâu, bản thân mình thật ích kỷ, cho đến khi ông nội đưa mình đi gặp Tân Đồng......Có lẽ, sau này phải đối xử với cô tốt một chút, dù là anh trai với em gái, mình cũng phải có dáng vẻ của một người anh trai, dù sao cô cũng đã biết tới sự tồn tại của Đồng Đồng.
Trong ba người, khó xử nhất chính là Tân Đồng, hôm nay cô mới chính thức tiếp nhận Trâu Thần, chưa tới một tiếng đã phải đối mặt với một màn lúng túng như vậy, một cô gái mọi mặt đều tốt đứng trước mặt tỏ tình với bạn trai mình? Hơn nữa thời gian bọn họ quen nhau so với mình còn dài hơn, vậy cô là gì? Vung dao đoạt tình? Người thứ ba? Rũ mắt, cảm thấy có chút dao động đối với Mạnh Phỉ, có một bộ phim truyền hình tên là “Phụ nữ cần gì làm khó lẫn nhau”. Cô cảm thấy xem như hai người đánh nhau long trời lở đất, sống chết tranh giành, đến cuối cùng khoogn phải vì một câu nói của Trâu Thần sao? Xem như bây giờ anh chọn cô, vậy sau này thì sao?
Cô lại bắt đầu không xác định được tình yêu của mình đối với Trâu Thần, có lẽ lúc mới bắt đầu cũng chưa có xác định, bọn họ xa cách nhau không chỉ là mười mấy năm, mà là một phần hiểu, một phần tin tưởng, còn có một Mạnh Phỉ yêu Trâu Thần sâu sắc......
“Mạnh Phỉ đâu rồi?” Mẹ Trâu đi ra ngoài liền thấy ba người đang sững sờ “Mấy đứa làm gì vậy? Nhanh dọn dẹp một chút, ăn cơm! Tiểu Đồng, hôm nay con phải nếm thử một chút tay nghề của dì! Tiểu Thần, con đi gọi ba với anh xuống ăn cơm! Ngô Nhạc, đi tìm Mạnh Phỉ về, đứa bé này, sắp ăn cơm rồi còn đi đâu?” Kéo tay Tân Đồng thân thiết cùng cô đi vào phòng bếp, chỉ nói đủ để hai người nghe “Tiểu Đồng, mặc kệ ai nói gì, làm gì, con phải thử tin tưởng tiểu Thần, đây là bước đầu tiên để hai đứa bắt đầu, Dì rất thích con, cũng rất muốn con trở thành con dâu của dì, nhưng cũng biết mấy đứa còn trẻ, bất quá bây giờ thử tiếp nhận, hiểu rõ, tin tưởng Trâu Thần, nếu chờ đến lúc con thật sự biết yêu là gì, vẫn không thể tiếp nhận Trâu Thần, dì cũng sẽ đứng về phía con, yêu là chuyện của hai người, nhớ kỹ chưa? Con bé ngốc nghếch.” Bà yêu thương sờ đầu Tân Đồng còn đang ngơ ngác.
Mím môi, không dám nhìn mẹ Trâu, Trân Đồng không nghĩ tới mẹ Trâu lại hiểu rõ mình như vậy, có lẽ có lúc cô đối với Trâu Thần không công bằng, nể mặt mẹ Trâu, sau này cô sẽ cố gắng thử hiểu anh, tin tưởng anh, cô dùng sức gật đầu.
“Vậy là được rồi! Ngồi đây đi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm.”
“Vâng, dì, để cháu giúp dì.” Tân Đồng đỏ mặt nói.
Mẹ Trâu cười “Nếu thật sự muốn hòa nhập vào cuộc sống của tiểu Thần, nên từ nó xuống tay, dì còn trẻ tuổi lắm, tạm thời không dùng con.”
Tân Đồng mặt càng đỏ, nghĩ muốn giương mắt lại xấu hổ, ngơ ngác như con dê nhỏ khiến cho người khác càng yêu thích hơn.
“Được rồi, lát nữa tiểu Thần tới thì nói với nó.”
“Vâng.”
Một lát sau, Tân Đồng không chờ Trâu Thần tới, ngược lại thấy Ngô Nhạc với biểu hiện khác hoàn toàn lúc nãy, anh ta đi tới lôi cái ghế bên cạnh Tân Đồng ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn “Vừa rồi cô cũng nghe thấy, nhìn thấy, một cô gái thích đậm sâu một người hơn mười năm, nhưng lại không thể không trơ mắt nhìn người mình thích ôm người con gái khác vào lòng, nếu là cô.......cô sẽ làm thế nào? Rộng lượng lựa chọn thành toàn? Hay là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục? Hay cố chấp làm miếng ngọc vỡ?” Anh ta hỏi một câu hỏi hỏi bén nhọn và nhạy cảm.
Anh ta ép sát khiến Tân Đồng phản ứng tự vệ, thu hồi sự xấu hổ vừa rồi “Đáng tiếc tôi không phải cô ấy, tôi không giúp cô ấy lựa chọn được, dĩ nhiên, tôi cũng không có quan hệ gì với anh, càng không phải trả lời những câu hỏi của anh.”
“A, là tôi xem nhẹ cô” Anh ta ghé mắt nhìn vẻ mặt không có gì của Tân Đồng “Vẫn luôn cho rằng cô như trái hồng dễ bóp nát, không ngờ miệng lưỡi cũng bén nhọn như vậy, chỉ là bây giờ cô cho rằng Trâu Thần đối xử tốt với cô? Nếu như tất cả chỉ là giả thì sao?” Anh ta không nói tỉ mỉ, chỉ quăng một câu làm cho người ta phỏng đoán lung tung.
Cô yên lặng mấy giây, trong lòng có dự cảm xấu, cô không biết Ngô Nhạc, nhưng lại cảm thấy nếu như có thể để cho anh ta nói ra câu nói sau cùng, nhất định sẽ có gì đó, cuối cùng cô vẫn là lựa chọn im lặng.
“Cũng không ngốc?” Anh ta cười khẽ “Còn biết lúc nào thì nên im lặng. Tôi thích cô gái thông mình, nhưng tôi không thích cô.....Cô căn bản không cùng một thế giới với bọn tôi. Chỉ là, vì cô thông minh, tôi hào phóng cho cô nghe một chút.” Anh ta móc điện thoại của mình ra, ấn nhẹ một cái, một cuộc đối thoại đứt quãng vang lên......
“Cô nhóc kia thì sao? Rốt cuộc cậu có ý gì? Tôi tới đây đã mấy ngày nhưng vẫn không thấy rõ! Thái độ của cậu thay đổi tôi có thể hiểu, dụ dỗ ông nội không phải là muốn để cho anh cậu làm chuyện mà anh ấy muốn sao? Vậy cậu thì sao? Vừa tới đây tôi còn tưởng cậu đổi tính, kết quả mấy ngày sau liền phát hiện tính tình cậu vẫn như vậy, lại học được cách ngụy trang, để làm gì? Có âm mưu gì sao?”
“Cha nợ con trả!”
“Đi, thiếu thì phải trả! Đừng nói những lời vô dụng với mình! Cậu làm gì phải lao lực bồi bổ cho cô nhóc kia như vậy?”
“Nuôi heo......Cô ấy không thích tôi, vậy thì tôi nuôi cho cô ấy béo, để cho không ai muốn cô ấy, cô ấy phải đi theo tôi, sau đó tôi từ chối cô ấy!”
......
Ghi âm đã kết thúc, người vẫn im lặng không có phản ứng. Lần đầu tiên Ngô Nhạc cảm thấy bản thân đã đánh giá thấp cô gái này, dùng ánh mắt cẩn thận quan sát sự thay đổi của Tân Đồng.
“Xong rồi?” Tân Đồng biết Ngô Nhạc đang nhìn mình, giữa im lặng lại có có chút cố ý, tùy ý hỏi một câu.
Anh ta bị cô hỏi đến lúng túng, nhưng mà nói thế nào cũng là người từng trải “Biết Trâu Thần sao lại quay về tìm cô, tiếp nhận cô sao?”
Cô tiếp tục im lặng, cô tin tưởng xem như mình không hỏi, người bên cạnh kia cũng sẽ nói ra.
Cảm giác độc thoại, anh ta cười cười “Ông nội Trâu làm đủ cách muốn Trâu Tường có thể đi vào bộ chính trị, nhưng Trâu Tường lại có hứng thú với kinh doanh, quân sự, chính trị anh ấy vừa nhìn thấy đã đau đầu, mà Trâu Thần từ nhỏ đã thân thiết với anh trai, không muốn anh ấy chịu uất ức, ngẫu nhiên ông ngoại cô gặp ông nội Trâu ở Thạch gia trang, hai vị trưởng lão muốn mượn cháu để cởi bỏ nút thắt của con cái, cho nên Trâu Thần mới quyết định đến bên chỗ cô thực tập.” Anh ta cũng không nhiều lời, tin tưởng cô sẽ tự mình suy nghĩ.
“Vậy thì sao?” Cô giương mắt về phía anh ta, mặc dù nhìn bên ngoài có vẻ cô bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lúc này đã loạn lên không biết nên nói gì hoặc là nên dùng nét mặt gì, loạn đến nỗi trong đầu cô chỉ còn một câu nói “Tiểu Đồng, mặc kệ ai nói gì, làm gì, cháu phải thử tin tưởng tiểu Thần, đây là bước đầu tiên để hai đứa bắt đầu......”
Vốn dĩ Ngô Nhạc còn muốn nói tiếp vài câu, nhưng lúc cô giương mắt nhìn anh ta, thế nhưng anh ta lại nhìn thấy rõ sự mê mang trong mắt cô, thì ra là nửa bình tĩnh nửa trấn định, cô cũng chỉ là con cọp giấy......Mỉm cười “Không có gì, ăn cơm.”
“Em sao vậy?” Trâu Thần xoay người đứng lại, khẽ khom lưng nhìn thẳng Tân Đồng “Từ lúc bắt đầu ăn cơm liền buồn buồn không vui, chỉ vì chủ nhật anh không để em về trường sao?” Yêu thương đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô.
Mếu máo, rũ hai mắt, lông mi dài che dấu cảm xúc trong mắt Tân Đồng, dưới ánh đèn đường chiếu ra hai bóng dáng mờ ảo, cô không biết vì sao lúc này lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh, càng không muốn che dấu những nghi vấn trong lòng “Tại sao anh lại đồng ý với ông nội anh dạy phụ đạo cho em?” Được rồi, cô thừa nhận, lời nói của Ngô Nhạc có ảnh hưởng rất lớn với cô, nhưng mà, cô nghĩ muốn thử tìm hiểu, tin tưởng Trâu Thần.
“Thật ra thì lúc mới bắt đầu” Anh nâng người lên, đưa tay cưng chiều sờ sờ đầu cô “Anh vì anh trai mới thỏa hiệp với ông nội” Anh chưa bao giờ muốn che dấu cô điều gì “Hôm nay em cũng biết, anh trai anh tự mình mở công ty, anh ấy một lòng một dạ muốn kinh doanh, mà nhà anh lại không phải như nhà bình thường, trừ những quy định cứng ngăt của bộ đội, ở Bắc Kinh có rất nhiều chuyện không chỉ đơn giản giống như nhìn từ bên ngoài, quan hệ rắc rối phức tạp, chỉ cần lơ đãng cũng có thể dính rắc rối, cũng bởi vì anh trai là con trưởng, nên ông nội càng hy vọng anh ấy có thể đi bộ đội, hoặc là tham mưu, nhưng trong lòng anh trai không có hứng thú với quân sự chính trị. Mà anh thi quân y, khẳng định sẽ ở trong quân đội, mặc dù tham mưu có thể hơi khó, nhưng dù sao cũng thành toàn ý muốn của ông nội. Cho nên, khi ông nội nói điều kiện trao đổi để anh trai anh tự do, mặc dù anh có chút buồn bực, nhưng càng vui hơn khi việc đã hoàn thành, dù sao chuyện tình cảm, không phải chỉ vì một người già nói là có thể, đến lúc đó nếu anh thật sự không có cảm giác với em, lại tìm một cái cớ là được rồi, dù sao đến lúc đó anh trai anh cũng đã được tự do.” Anh nói hết toàn bộ mọi chuyện, ngay cả chuyện tính đường lui cũng thẳng thắn nói ra.
Cô tức giận ngẩng đầu trừng anh “Vậy bây giờ anh định tìm cớ gì?” Giọng nói nghe sao có chút chua.
“Bởi vì chuyện này sao?” Anh vui vẻ, còn tưởng rằng cô đang bối rối vì chuyện của đời trước, kết quả lại là chuyện này, nhưng mà đây không phải nói rõ ràng cô bắt đầu để ý sao? “Còn chưa nghĩ ra, đang do dự......” Cố ý đùa cô.
Nhíu chặt chân mày, căn môi dưới xoay người rời đi, hỏi anh một chút mà thôi, lại đúng là đang suy nghĩ!
Anh cười hài lòng, hai tay vây quanh môi thành cái kèn, lớn tiếng nói phía sau lưng cô “Đang do dự phải làm sao để khiến cho cô bé Tân Đồng tình nguyện ở lại bên cạnh anh! Em có thể nói với anh sao?”
Cô bĩu môi dừng chân lại, nụ cười dần dần hiện trên khuôn mặt, thì ra hai người tin tưởng nhau cũng không phải là khó, hơn nữa đối phương lại là Trâu Thần ngốc nghếch! Mím môi thầm mừng trộm không quay đầu lại “Vậy tại sao lớp mười hai anh lại nuôi em mập như vậy?” Mới vừa thiếu chút nữa quên mất đoạn ghi âm mà Ngô Nhạc cho cô nghe, âm thanh kia tuyệt đối là của người này, nhưng mà cô không cho rằng Trâu Thần ghi âm, hơn nữa có thể lúc ấy do hoàn cảnh nên mới muốn mạnh miệng nói như vậy đễ giữ mặt mũi, mà lúc này cô hỏi cũng là cố ý đùa anh, ai bảo anh trêu chọc cô, cô không thể trêu chọc anh sao?
“Nuôi heo! Ai bảo lúc đó ngày nào em cũng khiến anh tức điên?” Anh buông tay, nhẹ bước đến gần cô “Anh nuôi em thành heo, để cho em thấy rõ ai mới thật sự thích em, chứ không phải chỉ do vẻ bề ngoài, mặc kệ em mập hay ốm, xấu hay đẹp, khỏe mạnh hay bệnh tật, bất luận nhà em có tiền hay không có tiền, thích em không cần phải có bất kỳ lý do nào, càng không thay đổi vì bất kỳ lý do nào.” Anh ở phía sau cô, thâm tình nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều, vững vàng bao phủ quanh cô.
Lúc này cô thầm sướng trong lòng, nhưng lại e lệ không biết xấu hổ quay đầu lại nhìn anh, mạnh miệng tiếp tục trách móc “Cái gì gọi là cô ấy không thích tôi, vậy tôi nuôi cho cô ấy béo, để không ai muốn cô, cô phải đi theo tôi, sau đó tôi từ chối cô ấy! Em thấy bây giờ cũng sắp tới bước cuối cùng, chuẩn bị lúc nào thì từ chối em, vứt bỏ em?” Cô tươi cười nhìn bầy trời, tưởng tượng lúc anh nghe thấy mấy lời này sẽ có vẻ khiếp sợ hay luống cuống, thì ra trêu chọc anh lại thú vị như vậy.
Anh sợ run lên, thầm mắng Ngô Nhạc trong lòng, sao lại không nhờ tới đoạn ghi âm đó chứ? Chỉ là, cô nhóc trước mặt này hài lòng sao? Nhìn bộ dáng của cô, anh lại nhịn không được muốn đả kích cô “Không được.....bây giờ thời cơ còn chưa tới, thế nào cũng phải lừa em lên giường giày xéo một phen chứ? Hay là tập huấn xong em liền chuyển ra ở chung với anh?” Anh đoán chừng cô tuyệt đối là người dám nói không dám làm, cố ý dùng lời nói đả kích cô, dù sao cô không đồng ý anh cũng không có tổn thất gì, đồng ý thì tốt hơn “Ở chung, anh chuẩn bị làm gì em đều rõ ràng.”
Dưới tình huống anh chưa kịp chuẩn bị gì cô đột nhiên xoay người, vừa đúng lúc thấy được anh nở nụ cười mờ ám, khuôn mặt vừa tức vừa thẹn trong nháy mắt trở nên như gió nhạt mây xanh “Được, vây chúng ta xem đến lúc đó ai bỏ ai! Em nhất định cùng anh cuốn gra trải giường tìm chỗ yêu! Sau đó sung sướng xoay người nói tạm biệt!” Nói xong nhân lúc anh vẫn chưa hoàn hồn liền vượt lên trước chạy về, vừa chạy vừa không quên quay đầu nói thêm một câu “Em thấy đàn anh ở trường em cũng không tệ, học giỏi, dáng dấp đẹp trai, hơn nữa lạnh lùng không giống như ai đó! Ha ha......” Nhìn vẻ mặt của anh, cô lại càng sung sướng!
Tiếng cười thanh thúy trong đêm giống như ánh nắng chói chang chiếu sáng vùng đảo sa mạc......
“Tiểu Đồng, cuối cùng cậu cũng quay về.” Trần Duệ nằm trên giường có vẻ bệnh nói “Nếu cậu không về ba đứa bọn mình định lên trường thông báo.”
Từ nhà họ Trâu về Tân Đồng lúng túng đem đồ ăn vặt trong tay phân chia cho mỗi người trong phòng “Không phải mình đem đồ ăn ngon về cho các cậu sao?”
Cuối cùng đi tới giường Trần Duệ, nhìn bộ dáng của cô nói “Cậu sao vậy? Chị đây mới vắng mặt có hai ngày, liền trở thành như vậy? Uống thuốc chưa?”
“Chị cái đầu cậu!” Trần Duệ giùng giằng bảo vệ vị trí chị ba trong phòng.
“Đừng kích thích cô ấy, mới vừa tốt hơn một chút, cậu không nhìn thấy bộ dáng ỉu xỉu ngày hôm qua của cô ấy, thiếu chút nữa bọn mình phải đút nước vào miệng cho cô ấy.” Trương Lệ Na khom lưng đưa cho Trần Duệ một ly nước “Tới giờ uống thuốc rồi, cậu không uống cẩn thận bọn mình cũng bị lây bệnh”
Trần Duệ giả bộ đáng thương “Người ta muốn gặp ánh mặt trời kia một lần, Viện Viện lại không cho cơ hội.”
Viện Viện liếc xéo cô “Tối khuya, lại còn dám đi ra ngoài trời gió lạnh, cậu còn thiếu ánh mặt trời sao?”
“Không phải cậu nói trai đẹp đang đánh cầu lông sao?”
“Vậy cậu đứng trong gió đúng ba tiếng?” Trương Lệ Na chen vào hỏi, nét mặt kia lại tựa như nói đừng có không thừa nhận rằng cậu chính là không có mắt.
Tân Đồng cũng xem như nghe hiểu bảy tám phần “Được rồi, đừng chấp nhặt với bệnh nhân, tiểu Duệ, chúng ta đổi giường đi, vừa đúng lúc mình không thích phơi nắng, buổi trưa muốn nghỉ ngơi cũng phải kéo rèm.” Nói xong quay về thu xếp đồ đạc của mình.
“Hu hu hu, tiểu Đồng cậu thật tốt.” Bệnh nhân lập tức có tinh thần.
“Tiểu Đồng, cậu đừng nghe lời cậu ấy, vị trí gần cửa sổ khó cầu, sao lại phải nhường cho cậu ấy chứ?”
“Thừa dịp cháy nhà hôi của!”
“Đúng rồi Viện Viện, Lệ Na, lúc mới về mình thấy các cậu hết nước nên giúp các cậu lấy đầy, mở cửa lại quên lấy vào, các cậu đi xem một chút xem còn không.”
Tân Đồng ôm chăn nệm trong tay buồn bực lắc đầu trách mình lãng trí.
“Oa!” Lệ Na rống lên một tiếng “Tiểu Đồng mình yêu cậu chết mất!”
“Vậy sau này đối tốt với mình chút, không cho phép bắt nạt mình!” Tân Đồng cười hì hì nói đùa.
“Nhất định!” Viện Viện giơ hai bình nước lên đi vào, khuôn mặt nở nụ cười “Vốn tưởng rằng cậu cùng huấn luyện viên Trâu có gì đó, nhưng gần đây không thấy anh ấy, chị giới thiệu cho cậu một người đàn ông được không?”
“Ai vậy?” Trân Duệ ôm chăn đổi giường với Tân Đồng còn không quên nhiều chuyện.
“Đến lúc đó mọi người sẽ biết.”
Tân Đồng không từ chối, cũng không đồng ý, chỉ ôm thau rửa mặt của mình đứng ngây ngốc như đang suy nghĩ gì......