Trâu Thần sửa lại cà vạt của mình, cười híp mắt đi về phía giường, cúi người hai tay chống trên giường, bao quanh người Tân Đồng, thân mật cọ xát cái mũi nhỏ của cô “Em đi cùng anh đi, nếu về sớm chúng ta có thể đón lễ giáng sinh.” Anh cảm thấy rất thích, nhất là hành động bĩu môi cùng bộ dạng uất ức của cô, không nhịn được hôn lên đôi môi cô.
“Đừng!” Cô không cần suy nghĩ liền từ chối, cảm giác đau nhức toàn thân, trong đầu lại nghĩ tới người đẹp yếu đuối ở bệnh viện, cô thì càng không muốn đi, không nhất thiết phải dùng tự tôn nhỏ bé của bản thân đi so với sự ưu tú của người ta. Cô ôm chăn nằm ngửa ra sau thành hình chữ đại, dang tay dang chân nằm trên giường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, có lẽ, bản thân không tự tin, trong lòng còn có một chút cảm giác bài xích, từ lần trước bước vào khoa não trong đầu cô vẫn còn......rất nhiều bóng người, âm thanh rất huyên náo.....
“Sao vậy? Sao đột nhiên sắc mặt khó coi như vậy?” Anh nhìn chằm chằm sắc mặt dần trắng của cô quan tâm hỏi, cuối cùng không nhịn được vươn tay vuốt khuôn mặt cô, không phải anh nghĩ muốn ép cô, nhưng nếu cô không đối mặt cô sẽ không thể bước ra ngoài, như vậy thì sự việc biến chuyển càng ngày càng xấu.
Cô đột nhiên đưa hai tay ôm lấy đầu “Đừng để em ở lại một mình......” Giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi anh thấy rõ miệng cô chỉ động đậy một chút, đoạn sau không thấy nữa.
“Không, anh sẽ không rời khỏi em.” Xem như không nghe thấy, nhưng anh vẫn hiểu ý của cô “Đi cùng anh, sẽ không lâu đâu.” Nhẹ nhàng xoa đầu cô “Đồ ngốc của anh nhiều người yêu thích, anh còn yêu không hết, làm sao có thể rời khỏi em chứ.”
Cô thỏa mãn nhếch miệng, mặc dù nhắm mắt, nhưng nụ cười lại tràn đầy căn phòng.
“Cô ta là ai?” Vốn dĩ Trịnh Vũ vui mừng mở cửa, nhưng sau khi thấy rõ ngoài cửa còn có một cô gái đáng yêu đứng cạnh Trâu Thần thì thái độ lập tức thay đổi, hơn nữa lúc nhìn thấy hai người nắm tay nhau, giọng nói giống như từ kẽ răng truyền ra ngoài.
“Vợ tôi.” Trâu Thần cố ý nâng bàn tay hai người đang nắm ra “Chờ đến lúc chúng tôi kết hôn nhất định sẽ đưa thiệp mời cho mọi người!” Anh đi về phía trước, ngăn cách ánh mắt Trịnh Vũ đang càn quét Tân Đồng “Tôi mới hỏi, em gái cậu sau khi làm các kiểm tra thì có thể xuất viện, cuộc phẫu thuật rất thành công.”
“Tôi không biết từ khi nào bệnh viện cho phép bác sĩ đưa người ngoài đi làm cùng.” Sắc mặt Trịnh Vũ càng tối hơn.
“Anh!” Trịnh Dao hướng về phía Trâu Thần cười xin lỗi “Đã nói không cần quấy rầy anh Trâu, anh lại gọi điện thoại cho anh ấy.” Sau một tháng trị liệu sức khỏe Trịnh Dao đã gần bình phục, lúc này cô ta đứng dậy kéo anh trai mình “Anh em quá khẩn trương, lại làm phiền anh Trâu rồi.”
Trâu Thần nhìn Trịnh Vũ “Không có gì.” Tùy tiện trả lời.
Quan tân, con gái thông minh hiểu ý người lại lương thiện hẳn là nên giống cô gái này? Tân Đồng nắm chặt tay Trâu Thần, lặng lẽ đánh giá khuôn mặt hồng hào của Trịnh Dao, nếu lúc đầu phẫu thuật có thể thành công như thế này......Cô lắc lắc đầu của mình, khiến cho mình không suy nghĩ nữa.
Cảm giác bàn tay nhỏ bé trong tay có chút cứng ngắc, Trâu Thần lo lắng xoay người lại nhìn về phía Tân Đồng “Không sao chứ?”
“Không sao.” Cô ngẩng đầu lên yếu ớt lắc đầu, nhưng cô liên tục hít thở sâu làm lộ ra sự lo lắng trong lòng.
“Khụ, em gái tôi vẫn chưa xuất viện nên vẫn là bệnh nhân!” Lúc này Trịnh Vũ tức giận đến mê muội, thường ngày sợ hãi Trâu Thần giờ phút này lại biến thành tức giận “Xin hai người hãy chú ý một chút, làm phiền bác sĩ Trâu đưa em gái tôi đi chụp cộng hưởng từ.”
Trâu Thần lười so đo với anh ta, kéo Tân Đồng đi xuống lầu dưới.
“Em gái tôi phải kiểm tra, chứ không phải cô ta! Cậu không cần đi tới đâu cũng phải đưa đi cùng!” Trịnh Vũ giữ chặt vai Trâu Thần ngăn anh đi ra.
“Anh! Em không sao, em có thể tự mình đi!” Trịnh Dao áy náy nhìn Tân Đồng.
Có người ở đây, Tân Đồng cũng không muốn biểu hiện quá hẹp hòi, quơ quơ cánh tay Trâu Thần “Em ở đây chờ anh, không sao, anh đi đi, chỉ một lúc thôi mà.”
Trâu Thần ngẩn người, có chút lo lắng, cúi đầu nhìn hai mắt cô, thật giống như muốn qua ánh mắt nhìn thấu lòng cô.
Tân Đồng hướng về phía anh lắc đầu một cái, sau đó từ phía sau khẽ đẩy anh xuống.
Nhìn Trâu Thần đỡ Trịnh Dao đi vào thang máy, Tân Đồng không nhịn được hít sâu, chậm rãi nhắm hai mắt.
“Tôi khuyên cô tốt nhất không nên xen vào giữa Trâu Thần và em gái tôi, hai đứa nó là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, hơn nữa Trâu Thần còn đã nhìn thấy qua cơ thể em gái tôi, cậu ta là một người đàn ông luôn có trách nhiệm.” Trịnh Vũ đứng sau lưng Tân Đồng, nói với cô với giọng đắc thắng.
Hai mắt Tân Đồng đột nhiên mở to, chợt xoay người nhìn về phía Trịnh Vũ, anh ta không tự chủ lui về phía sau một bước.
“Theo như tôi được biết, sau khi đến bắc kinh Trâu Thần cùng Mạnh Phỉ còn có Ngô Nhạc ở chung một doanh trại, nhìn hai anh em anh không phải xuất thân từ bộ đội. Thanh mai trúc mã? Nói Mạnh Phỉ cùng Trâu Thần thì đúng hơn.” Giọng Tân Đồng rất lạnh, cô chưa từng làm gì có lỗi với người trước mặt, cho nên anh ta không có tư cách nói với cô như vậy! Từ nhỏ mẹ Tân đã dạy cô, trên thế giới này không có ai nợ cô, cô lại càng không thiếu ai! Xem như bị cả thế giới vứt bỏ, ít nhất cô còn có thể dựa vào bản thân...... “Hơn nữa nếu như tình cảm rất tốt, người làm anh trai như anh sẽ không phải hao tâm tổn sức để bọn họ ở chung một chỗ như vậy!”
“Cô......” Trịnh Vũ bị nói cứng họng, vốn dĩ nhìn bộ dáng cô là một cô gái mềm mại, không nghĩ tới cô lại có thể nói ra tâm tư của anh ta như vậy, cô gái này......
“Còn nữa, ngành mỹ thuật trường tôi ngày nào cũng có khóa học vẽ khỏa thân, nếu như phải chịu trách nhiệm sau khi liếc nhìn cơ thể, mấy người mẫu kia sẽ rất phiền não, hơn nữa bây giờ đã cải cách mở cửa nhiều năm, làm phiền anh mau trở lại thực tế, nếu không em gái anh sẽ thành vật hy sinh?” Cô nói xong xoay người đi xuống bậc thang, chỉ để lại một mình Trịnh Vũ sững sờ đứng tại chỗ.
“Em chưa bao giờ thấy anh Trâu chăm sóc một cô gái như vậy, chắc là rất
thích?” Trịnh Dao tựa vào thang máy ôn hòa cười, ánh mắt dịu dáng quẩn quanh người Trâu Thần.
“Ừ.” Hôm nay Trâu Thần bị Trịnh Vũ phá vỡ vẻ mặt bình tĩnh, liền không muốn nói quá nhiều.
“Em rất hâm mộ cô ấy.” Rất hèn mọn cảm thán, cô ta cúi đầu “Có phải sau này em sẽ không còn cơ hội không?”
Thật ra thì anh rất muốn nói, chưa từng có, nhưng đối mặt với một bệnh nhân, nhất là khi nghĩ tới Tân Đồng, anh không đành lòng “Đúng, cuối cùng em cũng sẽ gặp được một người phù hợp với bản thân.”
“Nhưng em chỉ yêu anh, làm sao có thể yêu ai khác được nữa?”
Anh không trả lời nữa, những việc có thể làm những điều có thể nói anh đều làm hết rồi, lúc này tốt nhất là nên im lặng.
“Thế nào?”
Trịnh Dao vừa mới từ trong phòng đi ra, Trịnh Vũ liền nghênh đón.
“Rất tốt, sáng mai có thể xuất viện, nếu như gấp, bây giờ liền có thể xuất viện, ngày mai tới làm thủ tục xuất viện, ba ngày tới lấy bệnh án.” Trâu Thần trả lời, đôi mắt thâm thúy tìm kiếm bóng dáng của Tân Đồng.
“Trước tiên đưa Dao Dao về phòng, sau đó tới phòng cậu nói chi tiết hơn.” Trịnh Vũ cắt ngang hành động tìm kiếm của Trâu Thần.
“Hai người về trước đi, tôi ở phòng làm việc chờ cậu.” Trâu Thần mặc kệ, lướt qua người Trịnh Vũ muốn đi ra ngoài.
“Cô ta ở phòng bệnh của em gái tôi.” Không muốn nhìn thấy vẻ mặt mất mát của em gái, Trịnh Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ nói.
Ba người im lặng quay về phòng bệnh của Trịnh Dao, chỉ liếc mắt một cái Trâu Thần liền thấy bóng dáng Tân Đồng, tay cô vô thức nắm chặt lại, hai mắt nhìn về nơi xa, sắc mặt đã tốt hơn nhiều, anh thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải cô đẩy anh đi cùng Trịnh Dao, anh nhất định sẽ không rời cô nửa bước. Mấy bước liền tới bên cạnh cô “Được rồi, chúng ta có thể đi rồi.” Nhẹ nhàng xoa đầu cô, giống như khi còn bé ba làm với anh.
Cô mê mang ngẩng đầu, đôi mắt chợt sáng, hé miệng bật cười “Được!”
“Đợi một chút!” Trịnh Vũ vội vàng cắt đứt “Bây giờ chúng tôi muốn xuất viện! Hơn nữa bây giờ cũng muốn lấy bệnh án!”
“Anh!” Trịnh Dao khổ sở đứng giữa ba người.
“Được!” Ai nghĩ tới, lần này Trâu Thần sảng khoái đồng ý, xoay người nhỏ giọng nói với Tân Đồng đứng ở bên cạnh “Sớm đuổi bọn họ về, sau này chúng ta có thể nghỉ cuối tuần.”
Để tránh đêm dài lắm mộng, cái này cô hiểu, cười cười với anh, gật đầu.
Vì vậy trong phòng bệnh chỉ còn lại Tân Đồng cùng Trịnh Dao.
“Tôi rất hâm mộ cô vì có thể ở cạnh anh Trâu, từ nhỏ anh ấy đã cho tôi cảm giác sáng chói, vì muốn có tư cách ở cạnh anh ấy, năm năm qua đều rất nỗ lực, rốt cuộc bây giờ cũng có cảm giác có tư cách ở cạnh anh ấy, trong lòng anh ấy lại có cô.” Trịnh Dao đứng ở bên cạnh cửa sổ, cô đơn nói “Thật ra thì chỉ cần có thể đứng ở xa nhìn anh Trâu, tôi đã rất thỏa mãn rồi, cô có thể đồng ý với yêu cầu nhỏ này của tôi không?” Xoay người nhìn Tân Đồng giống như van xin.
Tân Đồng giương mắt nhìn về phía cô ta, thật bình tĩnh nói “Nếu như có một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm cô......cô có thoải mái không, có sợ hay không?”
Trịnh Dao sững sờ “Thật xin lỗi, tôi chưa nghĩ tới, tôi chỉ......”
“Tôi biết.” Tân Đồng nói “Thật ra thì tôi cũng rất hâm mộ cô.....cô yêu thích khiêu vũ, hơn nữa còn có thể vì đó mà cố gắng, phấn đấu, nếu như một người mà không có mục tiêu, sẽ rất đáng sợ, cho nên, cô rất may mắn. Cũng bởi vì cô may mắn, cho nên nhất định sẽ gặp được một người tốt hơn Trâu Thần.”
“Cảm ơn!” Trịnh Dao cúi đầu “Nhưng từ nhỏ tôi đã rất cố chấp, cho nên cô yên tâm, tôi nghĩ tôi không đủ sức để yêu người khác nữa, chỉ muốn đứng nhìn anh từ xa là được rồi......”
“......” Tân Đồng im lặng, cô quả nhiên không giỏi thuyết phục, nhất là gặp phải loại cứng đầu như vậy.
“Đi thôi! Cùng đi ăn một bữa cơm đi!” Trâu Thần gõ cửa, nhắc nhở hai người đẹp trong phòng, anh hoàn toàn bội phục bản lĩnh của Trịnh Vũ, nói cái gì mà anh tìm Tân Đồng làm diễn viên đóng thế......Cậu ta chịu quá nhiều ảnh hưởng từ phim truyền hình......Anh thật nghi ngờ Trịnh Thị có thể bị hủy hoại trong tay anh ta hay không.
“Có thể như vậy sao? Có quấy rầy hai người không?” Trịnh Dao quan tâm hỏi.
Các người quấy rầy còn ít sao? Trâu Thần không nói, im lặng nhìn về phía Tân Đồng.
Tân Đồng không nói gì, chỉ tự giác đi tới bên cạnh Trâu Thần, đem bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của mình nhét vào trong bàn tay anh.
“Sao lại lạnh như vậy?” Anh ôm hai tay cô vào ngực mình, ngẩng đầu nói với Trịnh Dao đang ngây người “Không sao, anh em đang đợi ở dưới.”
Trên bàn ăn, Trâu Thần cần cù gắp thức ăn cho Tân Đồng.
“Con gái sao khẩu vị lại nặng như vậy? Vừa chua vừa cay.” Trịnh Vũ nhìn món ăn của Tân Đồng chê, bĩu môi khinh thường, đồng thời gắp một ít rau bỏ vào chén Trịnh Dao “Phải giống như Dao Dao nhà chúng tôi ăn thanh đạm một chút, da dẻ đẹp, vóc dáng đẹp!”
Tân Đồng cắn răng, lại có người nói cô mập! Quay đầu nhìn đầu sỏ ở bên cạnh.
“Hết cách rồi.” Trâu Thần tùy tiện khoác tay lên ghế Tân Đồng, một tay khác vuốt ve bụng cô “Mang thai rất vất vả, muốn ăn ít cũng không được, lại nói phụ nữ có thai đều như vậy, bất chợt muốn ăn gì là phải ăn cho bằng được, chờ cậu có vợ rồi sẽ biết. Nếu không phải bởi vì như vậy, chúng tôi cũng sẽ không bị ông nội giục cưới nhanh như vậy.”
“Cái gì?” Trịnh Vũ sợ ngây người “Ông nội cậu đã đồng ý?” Anh ta biết ông nội Trâu, bướng bỉnh muốn chết, chỉ cần ông gật đầu với chuyện gì rồi sẽ không thay đổi, xong rồi, lần này thật sự xong rồi, quay đầu thương tiếc nhìn em gái, sợ rằng tim con nhóc này đã vỡ vụn rồi.
Trịnh Dao cũng kinh ngạc nhìn xuống bụng Tân Đồng, trong lòng thầm nghĩ, không trách được sao cô ấy lại bình tĩnh như vậy, thì ra là......
“Hay là ngày nào đó cậu tới khuyên nhủ giúp tôi, chúng tôi còn trẻ, lại nhất quyết muốn chúng tôi sinh con......Haiz......” Anh vô tội quay đầu nhìn về phía Tân Đồng, chớp mắt như đang hỏi, sao lại nhéo anh?
Nhìn chằm chằm, đồ lừa đảo, dám nói lung tung như vậy? Tân Đồng nhíu mày tiếp tục trừng.
“Có thấy không, phụ nữ có thai là lớn nhất! Không nói không nói!” Ôm Tân Đồng ở bên cạnh, nửa cầu xin tha thứ nửa tiếp tục đút cho cô ăn.