Cô nháy nháy mắt, vô tội nói “Tin!” Sau đó nằm ngoài dự liệu của anh, lại nhón chân lên hôn môi anh “Em có lỗi, em nhận sai, em cầu xin tổ chức khoan hồng.” Cúi đầu tránh ánh mắt của anh, đáng thương nói.
“Em” Anh sửng sốt hồi lâu “Em hôn anh?” Anh ngây ngốc, lúc trước ngay cả cơ hội thân mật cũng không cho, lúc này cô lại chủ động hôn anh? Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng cảm giác mềm mại trên môi lại khắc sâu trong lòng anh.
“Ừ, em có thể về trường học không?” Không dám ngẩng đầu, giọng nói mềm mại không có sức lực, đôi mắt cô nhìn chằm chằm mũi giày của mình cũng đang kinh ngạc vì sự kích động vừa rồi của mình, nhìn đôi môi mỏng đầy khêu gợi của anh hé mở, đầu óc nóng lên liền hôn lên......
Anh hé miệng bật cười, giọng nói nhẹ nhàng như có như không “Là em hấp dẫn anh đấy!” Đôi môi ấm áp hạ xuống vành tai cô, đầu lưỡi giống như đang trân trọng một vật phẩm quý từng chút từng chút thưởng thức mùi thơm của cô.
Động tác bất thình lình của anh hù dọa cô, thế nhưng cô không có phản kháng, ngây ngốc đứng đó để môi anh lướt qua bất kỳ chỗ nào của mình, cảm giác tê dại chỉ xuất hiện một lần lại lần nữa tràn ngập trong người cô, hai tay chống đỡ lồng ngực của anh, ngẩng đầu lên, bị ép buộc chịu đựng sự nhiệt tình anh truyền đến.
Không thấy sự phản ứng của cô, anh cúi đầu hôn cô, cách một lớp áo khoác, từ trên gáy trượt đến xương quai xanh hoàn mỹ của cô, lại bị dị vật ở trên làn da trơn mềm quấy rầy, híp mắt nhìn chiếc nhẫn lóe sáng trên sợi dây bạc, đôi mắt cũng lóe sáng “Cô nhóc hư hỏng!” Giọng nói mang theo mừng rỡ, cô luôn khiến anh không thể hận được, giống như trừng phạt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Cô bị anh hôn đến bối rối, chịu đựng sự nhiệt tình anh đưa đến, cơ thể mềm mại dán chặt vào người anh, đầu lưỡi bị anh nhiệt tình quấn lấy.
Cô trầm tĩnh cơ thể dựa vào người anh, cô không kháng cự sự thân mật của anh, bàn tay anh lần theo vạt áo khoác màu hồng xâm nhập vào bên trong, vén áo lót lên tiếp xúc với làn da trơn mịn của cô.
“Uhm” Cô không tự chủ phát ra một tiếng kêu nhỏ, giọng nói mềm nhũn kèm theo van xin.
Anh khẽ cười, buông miệng cô ra, trượt xuống xương quai xanh của cô, lưu lại một dấu vết hồng hồng trên làn da trắng nõn của cô, bàn tay thành thạo ở trước cơ thể mềm mại của cô, cách một lớp vải dùng sức vuốt ve.
“Không......” Giọng nói mềm mại kèm theo tiếng thở dốc.
“Ở lại đây đi.” Anh vẫn trưng cầu ý kiến của cô, tốc độ của tay chậm lại, chậm rãi di chuyển ra phía sau lưng cô.
“Trâu Thần......” Bàn tay cô vô lực để ở giữa hai người, không ngửng hít thở đến khi cô dần dần ý thức được sự phát triển của tình hình, cô sợ.
“Hả?” Sự ôn nhu cùng với giọng nói mê ly, anh ngẩng đầu lên hôn khóe miệng cô, chờ đợi câu trả lời của cô.
Né tránh ánh mắt nhiệt tình của anh, cô xin lỗi cắn môi “Không muốn.” Giọng nói thẹn thùng mang theo sự quyến rũ từ trước đến nay chưa từng có, khuôn mặt hồng hồng, ánh mắt như nước.
Anh có chút không tin nhìn cô, khóe miệng cũng không khống chế được cong lên, ôm ngang người cô đi về phía phòng ngủ.
Cô hoảng sợ mềm nhũn nằm ở trên giường lớn, đôi mắt mang theo cảnh giác theo dõi từng cử động của cô, không biết sắp xảy ra cái gì, nhưng trong lòng lại không giải thích được lần đầu tiên lại tin tưởng anh như vậy.
Anh chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng sờ tóc cô “Nghĩ được chưa?”
Cô chu mỏ vô tội nháy mắt, cô nói chuyện như vậy làm cho người ta không tin tưởng sao? Cảm giác vừa mới có lập tức biến thành uất ức “Chưa!” Đẩy anh ra, thở phì phò ngồi dậy.
“Tức giận sao?” Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô “Anh chỉ muốn xác nhận em thật sự biết chuyện gì sắp xảy ra, anh yêu em, cho nên anh quý trọng tất cả mọi thứ về em, quan tâm mọi cảm giác của em, nếu như không phải như vậy, lần trước anh có thể chiếm lấy em, nhưng đây không phải là mục đích của em, anh muốn tất cả mọi thứ về em, biết không? Ngu ngốc!” Khẽ nhéo mũi cô, trong ánh mắt đều là yêu thương.
“Nếu anh là người như vậy, em sẽ không để ý anh! Lại nói, chuyện như vậy chẳng lẽ anh còn bắt em nói sao, nhanh lên một chút!” Nói xong mặt cô lập tức liền đỏ, xấu hổ trốn trong ngực anh.
“Vậy thì anh không khách khí?” Cuối cùng vẫn không quên dọa cô, anh lại lần nữa bắt đầu hôn cô.
Điện thoại trên đầu giường không ngừng vang lên.
Tân Đồng đẩy Trâu Thần, nhưng anh lại lười xem, quan hệ của bọn họ thật vất vả mới có sự đột phá như vậy, anh không muốn bị bất cứ chuyện gì quấy rầy, cô bất đắc dĩ, không muốn quản nhưng lại không thể không bị tiếng điện thoại di động làm phân tán sự chú ý, vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ bắt máy thay anh.
“Trâu Thần! Nhanh tới đây, bệnh nhân giường số mười ba hôm nay vừa mới phẫu thuật xông đột nhiên không ngừng nôn mửa, xuất hiện hiện tượng hôn mê, chủ nhiệm yêu cầu anh lập tức tới!” Đầu dây bên kia vô cùng gấp gáp.
Tân Đồng vừa nghe, vội vàng đẩy Trâu Thần ở trước ngực mình ra, kiên quyết nhét điện thoại vào trong tay anh, nhìn vẻ mặt của anh, cô lại có thể bật cười, điều này làm cho Trâu Thần lại một lần nữa cảm thấy thất bại, xem ra bản thân vẫn chưa thể khiến cô hòa nhập hoàn toàn.
“Có chuyện gì?” Vừa hỏi người ở đầu dây bên kia, vừa bất mãn nhìn chằm chằm cô đang cười hả hê.
“Bệnh nhân hôm nay mới phẫu thuật xong đột nhiên không ngừng nôn mửa, còn xuất hiện hiện tượng hôn mê.......”
“Không thể nào!” Trâu Thần lại một lần nữa cắt ngang “Trịnh Vũ, cậu đừng dùng những thứ này để lôi kéo tôi, cuộc giải phẫu thế nào tôi cùng chủ nhiệm là người rõ nhất, xem như bây giờ cô ấy tỉnh táo cũng sẽ không thể xuất hiện hiện tượng nôn mửa, lúc ở trên bàn mổ tôi đã bơm cho cô ấy rồi, sau khi phẫu thuật bất quá chỉ là có chút đau đầu chứ không thể nào nôn mửa, cô ấy là em gái của cậu, cậu lo lắng cho cô ấy tôi có thể hiểu, nhưng cậu tuyệt đối không thể đùa với tôi như vậy!” Nói xong Trâu Thần không còn hăng hái như lúc nãy, lúc nhận giải phẫu anh chỉ cho rằng đó là một bệnh nhân bình thường, ai nghĩ được, lúc bước vào phòng làm việc của chủ nhiệm anh mới phát hiện ra anh biết người nhà của bệnh nhân, hơn nữa còn rất quen, thậm chí ngay cả bệnh nhân anh cũng đã từng gặp, đối mặt với người quen, xem như anh có đầy đủ yếu tố của một bác sĩ, cũng không thể đối đãi với bệnh nhân như vậy, anh có chút giận chính mình, không được tự nhiên xuống giường, cõng Tân Đồng đứng trước cửa sổ.
“Không phải, Trâu Thần, cậu nghe tôi giải thích.” Trịnh Vũ vừa quay đầu lại nhìn em gái mình nằm trên giường bệnh, vừa lo lắng giải thích với Trâu Thần “Em gái tôi thật sự đã tỉnh dậy nhưng ánh mắt ngây dại, tôi gọi bác sĩ trực tới, nhưng con bé lại không cho ai tới gần, tôi không dám gọi chủ nhiệm, tôi chỉ có thể gọi cậu tới, nhưng tôi sợ......”
“Được rồi, tôi biết rồi, bây giờ tôi lập tức tới.” Trâu Thần buồn bực cúp máy, xoay người nhìn về phía Tân Đồng xin lỗi “Bệnh viện có chuyện......”
“Anh đi đi, em ở nhà chờ anh” Tân Đồng ôn nhu nở nụ cười, giống như người vợ hiền giúp đỡ chồng mình.
“Ừ, quay về chúng ta tiếp tục.” Anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Nhìn bóng dáng Trâu Thần vội vã rời đi, trong lòng Tân Đồng lại cảm thấy thấp thỏm......