“Tại sao anh lại chụp tấm hình kia?” Rốt cuộc cô không kìm nén được cơn khủng hoảng trong lòng, mặc dù cô có thể không truy cứu chuyện Viện Viện, nhưng nghĩ tới hình ảnh của mình bị người khác lưu lại, hơn nữa lại là năm nhất, cứ như bị người khác theo dõi trong bóng tối ba năm......
“Không phải bắt đầu từ lúc đó!” Anh ta phát hiện ra ý nghĩ của cô “Lần đó không phải anh cố ý đi theo bọn em, mà là mẹ anh đột nhiên gọi anh về nhà, nhưng không nghĩ tới lại gặp bọn em, mà lúc đó, người kia......Cho nên......” Mấy lời cuối cùng anh ta không nói ra khỏi miệng “Đúng rồi, bối cảnh của tấm hình chính là ở khu chung cư của nhà anh.” Nhớ tới điểm này anh ta lập tức giải thích.
Cô bất lực, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hơn nữa anh ta vô ý, cô còn có thể trách cứ được gì chứ, dù sao chuyện này cũng không phải do Tống Viện Viện gây ra, cũng không thể trách một người lạnh lùng vừa gặp cô thái độ liền thay đổi khác thường, thì ra là như vậy, thôi, “Được rồi, những chuyện này xem như chấm dứt đi, nhưng mà đàn anh, em hy vọng anh có thể tôn trọng tự do của em, em còn có không gian riêng tư, có được không?” Cô ngước đôi mắt sáng thản nhiên nhìn anh ta.
“Được!” Không còn phải cẩn thận núp trong bóng tối quan sát cô nữa, nói chuyện cũng được......Anh ta buông lỏng cười.
Khuôn viên trong sân trường đại học T thoáng mát và rộng lớn, nghỉ trưa là nơi lý tưởng để nhân viên phòng đào tạo cùng sinh viên tản bộ, nhưng mà lúc này là hai giờ chiều, ánh mặt trời trên cao, mặc dù có bóng cây chống đỡ, nhưng không khí nóng bức lại làm người ta không thở nổi, vì vậy đã khiến cho khuôn viên càng ít người hơn.
Mà con người thích nhất chính là nói chuyện, nói bí mạt, ở dưới bóng cây, hai bóng dáng đứng đối diện nhau được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời.
“A a a a a!” Mạnh Phỉ tức giận hét to, trong lòng bực bội tức giận đạp lung tung, muốn tìm chỗ xả bớt, bộp một tiếng, chiếc điện thoại đời mới nhất trong tay cô ta bất hạnh trở thành đối tượng xả giận, thê lương rơi trên mặt đất.
“Mạnh Phỉ?” Người bên cạnh cô ta lo lắng nhìn “Cậu phải tỉnh táo, có lẽ tiểu Đồng không cố ý.” Cậu chung thủy không tin tiểu Đồng có thể làm chuyện như vậy “Cũng có khả năng không phải là cậu ấy, có lẽ do quản lý diễn đàn sai sót mà thôi, nếu không sao lại bị xóa hết?” Tìm hết các lý do thuyết phụ Mạnh Phỉ, có lẽ cũng là thuyết phục bản thân.
“Thiệu Ngôn” Mạnh Phỉ đỏ mắt uất ức dựa lên vai Thiệu Ngôn, khóc giống như một đứa bé “Tớ cũng chỉ là cảm thấy bảng xếp hạn của trường không đúng lắm, cho nên mới đưa hình cậu ấy lên, mình có ý tốt, ai biết những người kia lại nhàm chán gọi điện thoại tới quấy rầy? Cậu cũng biết, mình đứng đầu bảng lâu như vậy cũng chưa từng xuất hiện tình trạng đó, nhưng mà, sao cậu ấy có thể như vậy chứ? Không những đổi số điện thoại của phòng ký túc xá, còn công bố số điện thoại của mình lên diễn đàn, tìm người gọi điện thoại quấy rầy mình, trong lòng mình đã thầm chuẩn bị nghe những lời lăng mạ của các cuộc điện thoại, cậu có thể giúp mình van xin cậu ấy hay không, cầu xin cậu ấy bỏ qua cho mình?” Hừ, còn ruồi không ngừng đạp trứng nhưng trứng không nứt, tốt nhất những lời này do cậu ta nói ra, bề ngoài cô ta khóc rất đau lòng, trong lòng lại khẽ hừ lạnh, cho tới bây giờ Mạnh Phỉ cô ta chỉnh người, cô ta làm gì bị người khác chỉnh lại chứ? Mấy ngày nay đã quá sức chịu đựng của cô ta!
Tiếng nghẹn ngào đứt quãng từ đầu vai xuyên thủng vào tai cậu ta, cậu ta luốn cuống an ủi “Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta cũng biết không liên quan tới cậu, cũng có thể là tiểu Đồng trêu chọc cậu......” Cậu ta dừng lại, trong đầu lập tức hiện ra cảnh lúc thi tiếng anh khi còn học cấp ba......Thật ra thì lúc trước bên cạnh tiểu Đồng đã không thiếu nam sinh, chẳng lẽ lần này thật......Cậu ta lắc đầu, không để bản thân nghĩ tiếp nữa “Được, mình giúp cậu.” Nếu như không phải tiểu Đồng làm, cô ấy nhất định sẽ giải thích!
Cửa thư viện.
Tân Đồng mệt mỏi kéo lê bước chân, trong lòng ôm đầy sách, cẩn thận bước xuống bậc thang, hai ngày nay nếu không phải là vội vàng làm luận văn, thì là thiết kế cho cuộc thi, làm liên tục mấy ngày, cô hoài nghi bản thân mình có thể chống đỡ nổi hay không, nhưng mà, không được, tên đã lắp vào cùng không thể không bắn, đề cương luận văn thì học kỳ sau còn có thể làm, nhưng cuộc thi thiết kế không thể đợi được, đã chuẩn bị đầy đủ, bản thảo dưới sự chỉ đạo của Lý Trung Khải qua nhiều lần chỉnh sửa đã hoàn chỉnh, bây giờ là thời kỳ mấu chốt, cô không thể lười biếng, nếu như Trâu Thần ở bên cạnh cô lúc này, có thể nào giận đến phát điên không? Nghĩ tới đây cô không khỏi bật cười, nhớ lúc anh tức giận, chân mày liền nhíu chặt lại, mỗi lần cô đều nghĩ muốn đưa tay lên vuốt xuống......
“Tân Đồng!”
Cô cẩn thận đứng vững sau đó ngẩng đầu “Thiệu Ngôn? Lâu rồi không gặp!”
Khóe miệng tạo thành một đường cong, học chung trường, thỉnh thoảng mới thấy mặt, hơn nữa còn là bạn học thời cấp ba, nên cảm giác thân hơn một chút.
Thiệu Ngôn đứng lại không lên tiếng, ánh mắt nghi hoặc quét qua cô.
“Sao vậy?” Cô cũng nghi ngờ, buồn cười nhìn cậu quan sát cô như vậy “Không phải là mấy ngày không gặp liền trở thành người xa lạ chứ?”
“Nếu như cậu là loại con gái như vậy, tại sao lại không thể tiếp nhận mình?” Ánh mắt khổ sở, cậu ta dường như không hiểu cô nhìn cô chằm chằm “Sao lúc mình tỏ tình cậu lại từ chối mình......mình có thể xem như cậu bị chuyện Vu Phi lừa dối làm tổn thương, nhưng sao trong nháy mắt cậu đã tiến tới với Trâu Thần? Cậu biết rõ anh ta cùng Mạnh Phỉ là một đôi!” Lần tỏ tình lúc cấp ba không phải là trò đùa, thế giới của cậu đơn thuần, nếu như có thể khiến cậu mặt mỏng đi thổ lộ, cũng đã cho thấy rõ nhận định trong lòng cậu, nhưng cô khổ sở, cậu hiểu, chô nên không có ép buộc, lại thấy Trâu Thần xem trọng cô, cậu lựa chọn im lặng thối lui, nhưng những gì mà cậu nghe thấy, nhìn thấy vào năm ba đại học khiến cho cậu mê mang, cô còn là nữ sinh khiến cậu động lòng sao?
Cái tên Vu Phi nổ vang bên tai Tân Đồng, không có tuyệt vọng, nhưng lại vẫn đau đớn, lúc này những thứ đó không quan trọng, rốt cuộc Thiệu Ngôn đang nói cái gì? Nhíu chân mày “Thiệu Ngôn, cậu không sao chứ?”
“Số điện thoại di động cùng phòng ký túc xá của Mạnh Phỉ là do cậu đưa lên diễn đàn sao?” Lời chất vấn thốt lên, không phải cậu không tin cô, mà là cậu thật sự không hiểu, tình cảm ba năm chôn chặt vẫn không tiêu tán, chỉ biết càng ngày càng khổ sở.
“Đúng!” Cô thẳng thắn thừa nhận, chính là cô đánh trả, không cần thiết phải trốn.
Bộp!
Theo tiếng vang, sách trong lòng Tân Đồng trong nháy mắt rơi trên mặt đất.
Mà tiếng đập tay thanh thúy vang lên giữa hai người.
Thiệu Ngôn hoảng sợ cúi đầu nhìn bàn tay mình, cậu không muốn đánh cô, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ do câu trả lời của cô? Chẳng lẽ bởi vì cô của lúc này khác xa với cô trong lòng cậu, cho nên không khống chế được muốn đập bể mặt nạ của cô?
Tân Đồng càng không thể tin, cô chưa bao giờ nghĩ tới một người luôn luôn ôn tồn nho nhã lại có thể đánh người, hơn nữa lại đánh cô, cô vẫn không thể quên được lần đầu tiên gặp cậu, đôi mắt cậu trong suốt phẳng lặng như mặt hồ, từng tưởng tượng rằng bọn họ là người xa lại, chưa từng nghĩ tới cậu sẽ đánh cô.
“Mình......?” Thiệu Ngôn kinh ngạc đến ngây người không nói nên lời, kinh ngạc đứng tại chỗ, bọn họ chỉ xem như quen biết, không tính là bạn thân, căn bản không có lý do đánh cô, tại sao......
“Thiệu Ngôn!” Giọng nói Mạnh Phỉ vang lên sau lưng cô “Mình chỉ nhờ cậu nói cậu ấy bỏ qua cho mình, sao cậu lại......” Nếu như có người trời sinh đã là diễn viên, Mạnh Phỉ chính là loại đó, thái độ cực kỳ phong phú, khiếp sợ, hung dữ...... “Tân Đồng, mình sai rồi, đừng trách Thiệu Ngôn.” Cắn môi uất ức đứng giữa hai người, ngăn không cho Thiệu Ngôn thấy biểu cảm trong mắt của hai người.
Tân Đồng không khống chế được cười lạnh “Mạnh Phỉ, một cô gái lúc nào cũng kiêu ngạo lại có thể dùng thủ đoạn này sao? Cô không cảm thấy có lỗi với thân phận của mình sao, làm mất mặt ba mẹ!”
Mạnh Phỉ quẫn bách một chút, nhưng mà đã quyết diễn kịch, cô ta không thể trả lại “Mình biết đó là lỗi của mình, lúc mới bắt đầu cậu đã thấy mình chướng mắt” Giọng nói cô ta uất ức “Nhưng mà, anh Thần đã bị cướp mất, chẳng lẽ cậu còn muốn cướp tất cả mọi thứ của tôi? Tôi không quan tâm tới danh hiệu hoa khôi của trường, những thứ mà cậu sắp xếp châm chọc cùng nhục mạ mình đều không thể trong lòng, nhưng mà sao cậu có thể đối với Thiệu Ngôn như vậy? Nếu như cậu không trêu chọc khắp nôi, sao vừa lên bảng xếp hạng hoa khôi của trường đã bị gọi điện thoại quấy rối chứ? Nếu như sau khi cậu cướp chồng chưa cưới của tôi, sao còn không rõ ràng với đàn anh? Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, chỉ dựa vào cậu, làm sao có thể tham gia vào dự án quan trọng của giáo sư? Gần đây còn tham gia cuộc thi thiết kế? Sao cậu luôn có chỗ đứng tốt, không thể dựa vào đàn ông cả đời......” Uất ức nói, giống như một người vì chính nghĩa.
Chung quanh đã có không ít người vây quanh, chỉ chỉ chỏ chỏ, nhỏ giọng bình luận, trong đó không thiếu các bạn cùng giáo sư với Tân Đồng, giờ phút này cô giống như bị bóc mẽ đứng trước mặt cho người ta bình luận từ đầu đến chân, quật cường đứng thẳng, trong nháy mắt, Thiệu Ngôn lại thấy tình cảnh cô gái chịu uất ức nhưng lại kiên cường không chịu lộ ra ngoài trong cuộc thi hùng biện tiếng anh giống như ngày hôm đó, nhưng mà, không giống như ngày hôm đó, cậu ta không còn là người xem, bất tri bất giác lại trở thành đồng lõa gây tổn thương cho cô.
Tân Đồng im lặng, chẳng lẽ do vẻ bề ngoài của cô, cho nên mọi sự cố gắng đều không được người khác công nhận? Giống như hạng mục lần trước giáo sư giao cho cô, liều mạng hoàn thành, cuối cùng chỉ chiếm hai chữ, cả thiết kế căn bản đều do mình làm, mất bao nhiêu khổ cực, mồ hôi, chịu cơn đau trong đầu...... Đổi lại chỉ đứng hạng chót.....Mà lúc này lại bị người khác nói là dựa vào người khác mà có được?
Khẽ cười một tiếng, cô đèn nén tức giận trong lòng, thở dài một hơi, chó cắn cô một cái, chẳng lẽ cô lại phải cắn lại con chó một cái? Lại nói cô không phải là Mạnh Phỉ, không có thiên phú biểu diễn như diễn viên, càng không có dục vọng biểu diễn, ngăn cô lại trước cửa thư viện không phải là muốn cho nhiều người xem sao? Cô không có hứng thứ này! Lúc đầu bị Lý Lâm phản bội có lẽ sẽ khiến cô đau lòng khổ sở, nhưng đối với cô Mạnh Phỉ không là gì, thậm chí xem như Mạnh Phỉ nhặt đồ cạnh đống rác lên ăn cô cũng sẽ không liếc nhìn. Khinh thường liếc nhìn Mạnh Phỉ biểu diễn đến cao trào, ngồi xổm xuống nhặt sách rơi trên mặt đất, ôm vào trong lòng, sau đó không xem ai ra gì xoay người rời đi.
Sau lưng không còn vang lên tiếng khóc lóc kể lể, mọi người nhìn Mạnh Phỉ không hiểu, nhiều ánh mắt khen chê không giống nhau.
Mạnh Phỉ lúng túng đứng ở giữa, kế hoạch cô ta sắp xếp còn chưa bắt đầu, nhân vật chính liền đứng dậy rời đi? Đây là sự khinh thường!
Liên tục mấy ngày, diễn đàn của trường lúc nào cũng náo nhiệt, bức ảnh ngày hôm đó Tân Đồng bị đánh, hình Mạnh Phỉ khóc lóc kể lể, hình Thiệu Ngôn mờ mịt không hiểu, bị vô số người truyền lên mạng xem, trở thành đề tài nóng.
Ba người trong cuộc cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhất là Tân Đồng, Mạnh Phỉ dựa vào chuyện ngày hôm đó nhận được rất nhiều phiếu đồng tình, âm thanh giúp cô ta chinh phạt không ngừng vang lên bên tai Tân Đồng, đáng tiếc, Tân Đồng không để ý, người khác nhiều chuyện, cô còn có thể làm gì? Nghe rồi bỏ ngoài tai, càng trả lời lại càng dây dưa không dứt, chỉ là gần đây thiết kế đã đi vào gai đoạn cuối cùng, cô không muốn vào thời kỳ mấu chốt này, lại bị ảnh hưởng. Thật ra thì cô cũng có tâm sự riêng, nếu như cuộc thi lần này, thiết kế của mình được chọn, những bình luận kia sẽ không tồn tại được bao lâu?
Không thoải mái ôm đầu đứng dưới gốc cây cổ thụ, có thể do gần đây thời tiết quá nóng, cũng có thể do mình quá mệt, cơn đau đầu thường hay phát tác, hơn nữa còn có cảm giác buồn nôn, trong lòng cô cũng hoang mang, dù sao cũng là cuộc phẫu thuật mười mấy năm trước, có khi nào......Cô không dám nghĩ, chỉ ngóng trông mọi thứ nhanh kết thúc, mệt chết đi được, rất nhớ anh......
Đột nhiên, không biết người nào cố ý đánh bóng tới, lướt qua sân tập, lướt qua mọi người chạy thẳng tới trước mặt Tân Đồng.
Không có bất kỳ lo lắng, cũng không có bất kỳ tiếng thét chói tai nào, Tân Đồng bị trái bóng đụng trúng ngất xỉu......