Trường cho nghỉ Tết dương lịch 3 ngày, Phong Phi không có ở đây, Hải Tú cũng chả muốn làm gì. Cậu lười ra khỏi cửa nên làm ổ ở trong nhà luôn. Hải Tú lôi một cuốn đề thi thật dày ra rồi làm lại hết những đề mình từng làm sai. Cậu còn cẩn thận đánh dấu lại những phần kiến thức liên quan đến chỗ sai, bổ sung thiếu sót một hồi, rốt cuộc cũng gặt hái được không ít thành tựu.
Lúc ôn tập, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ liên lạc với Phong Phi. Vì được nghỉ rồi, nên Hải Tú rất thoải mái nói chuyện với hắn. Mùng một rồi đến mùng hai, ngày nào Phong Phi cũng bận rộn. Mới vừa về lại là hắn đã cùng gia đình đi thăm người thân và bạn bè. Lúc nói chuyện với hắn, Hải Tú còn nghe được âm thanh huyên náo bên đầu kia điện thoại. Cậu cực kì hâm mộ cái cảm giác gia đình sum họp thế này, nghe thôi cũng cảm thấy vui lây.
Phong Phi sợ Hải Tú ở nhà một mình rồi không chịu ăn uống đàng hoàng, liền đặt sẵn luôn cho cậu bữa trưa và bữa tối bên ngoài. Đồ ăn hắn đặt cực nhiều, Hải Tú dở khóc dở cười không biết phải làm sao. Cậu đã nhắn tin cho hắn nói là mình no chết rồi, Phong Phi lập tức rep lại: Vén áo lên chụp bụng bự cho tôi xem coi có no thiệt không?
Hải Tú xấu hổ cực kỳ, mắc cỡ như vậy sao mà dám chụp, lâu thật lâu sau mới trả lời hắn: No thiệt mà, xấu lắm, không chụp được không?
Bên kia, Phong Phi cười đến ná thở, gọi lại cho Hải Tú để xác nhận cậu no thật, rồi lại hỏi cậu hôm nay đã làm gì. Hai người lặng lẽ tâm tình qua điện thoại, nói một lúc đã gần cả tiếng đồng hồ. Đến tận lúc Phong Phi bị mẹ kêu, hắn mới vội vã cúp điện thoại. Buổi tối trước khi ngủ, hắn lại gửi một tin nhắn: Mẹ hỏi tôi đang nói chuyện với người yêu phải không?
Hải Tú: !!
Hải Tú: Cậu nói thế nào?
Phong Phi: Thế nào cái gì, nói thật chứ sao.
Hải Tú: !!!!!!!!!
Phong Phi: Thì nói với mẹ tôi đang yêu.
Hải Tú: Cậu còn nói gì nữa?!
Phong Phi: Yên tâm, chỉ nói vậy thôi, bọn họ không biết ai hết.
Hải Tú hoảng hốt, muốn gọi cho Phong Phi hỏi rõ ràng, nhưng lại không dám, sợ bên cạnh Phong Phi có người, rối rắm hồi lâu mới nhắn tin lại: Đừng nói bậy nha, đừng làm ba mẹ cậu lo lắng.
Phong Phi nhận được tin nhắn thì bật cười, hắn gọi lại cho cậu. Hải Tú vội vàng bắt máy, nhỏ giọng nói: “Cậu… Đi tìm chỗ nào không có người rồi hãy nói.”
Người nhà Phong Phi vẫn đang chơi bài và trò chuyện cùng nhau trong phòng. Hắn nhìn mọi người một lượt rồi đi ra ban công, ngắt một bông hoa nhài xuống ngửi ngửi, lại nói: “Không có ai hết, cậu nói đi.”
Hải Tú luống cuống: “Cậu… Cậu nói gì vậy chứ? Cô chú sắp đi rồi, sao cậu còn…”
“Không sao hết.” Phong Phi ung dung cười nói, “Ba mẹ biết tôi đang yêu còn vui nữa kìa, lúc nào họ cũng sợ tôi cô đơn. Ba tôi còn nói, trong nửa năm nay tôi không chỉ học giỏi hơn mà còn trưởng thành hơn rất nhiều, có trách nhiệm hơn nữa.”
Hải Tú nghĩ lại thì thấy cũng đúng, dè dặt nói: “Đừng có nói nhiều quá, bọn họ mà biết thì không ổn đâu.”
“Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực.” Hắn quay đầu nhìn phòng khách đang cực kì náo nhiệt, nhẹ giọng nói: “Bây giờ ba mẹ đang cảm thấy rất có lỗi với tôi, mấy ngày nay còn liên tục dỗ dành tôi nữa.”
Hải Tú không biết phải an ủi Phong Phi làm sao, nghĩ một lát thì nói: “Tớ… Sau này tớ sẽ đối xử thật tốt với cậu.”
Phong Phi bật cười ha hả, thấp giọng nói: “Ý tôi không phải vậy, tôi chưa từng có suy nghĩ ba mẹ có lỗi với mình. Từ nhỏ, tôi đã không thiếu thứ gì, bọn họ có thời gian cũng tranh thủ chạy về với tôi. Làm người như thế nào, giải quyết mọi chuyện ra sao cũng là ba mẹ dạy. Đối với tôi như vậy là quá tốt rồi, suốt ngày tiêu tiền của bọn họ, nếu tôi còn bất mãn với việc bọn họ ra ngoài kiếm tiền mà không có thời gian ở với tôi, thì tôi cũng tự thấy mình là một thằng khốn.”
Điểm này thì Hải Tú đồng ý với hắn. Bình thường Khương Dụ Mạn cũng không có nhiều thời gian ở với cậu, nhưng Hải Tú vẫn không thấy buồn phiền chút nào. Cậu còn cảm thấy áy náy với mẹ nữa kìa… mẹ đã chịu khổ vì cậu rất nhiều. Nhìn cách hành xử của Phong Phi hằng ngày, Hải Tú cũng thấy được ba mẹ hắn là người tốt.
“Nhưng…”
Phong Phi không nói tiếp. Nói ra thì có hơi vô lương tâm, nhưng ba mẹ tự cảm thấy có lỗi lại mang đến cho hắn không ít lợi lộc.
Chắc chắn tương lai hắn sẽ gặp phải trở ngại từ ba mẹ, bây giờ cứ để bọn họ cảm thấy áy náy đi, sau này có thể lợi dụng để hóa giải mâu thuẫn.
Có điều, bây giờ mà nói về vấn đề đó thì có hơi sớm. Hắn không muốn Hải Tú phải mang gánh nặng, lại cười nói: “Ba mẹ hỏi người yêu tôi trông thế nào.”
Hải Tú lập tức căng thẳng: “Cậu nói sao?”
Phong Phi cố tình không chịu nói, trêu cậu hồi lâu mới mở miệng: “Tôi nói là đẹp lắm.”
Cậu mỉm cười, Phong Phi lại nói: “Tôi luôn nói thật.”
Hải Tú lại được ăn đường. Cậu muốn nói chuyện với Phong Phi lâu hơn nữa, nhưng sợ nói nhiều quá thì người khác sẽ để ý. Ba mẹ hắn sắp đi rồi, Hải Tú không muốn bọn họ phải lo nghĩ nhiều, nhỏ giọng nói: “Tớ đi ngủ nha, mai mẹ tớ về nhà rồi.”
Phong Phi đáp: “Ừ, ngủ đi, mai gặp cô thì cho tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe. Tôi chơi một lát nữa cũng đi ngủ.”
Hải Tú “Ừ, ừ” liên tục, nhưng vẫn không nỡ cúp điện thoại. Phong Phi không thường để ý vấn đề này, hắn chúc cậu ngủ ngon xong thì đặt lại bông hoa lên cành cây, nhìn lại điện thoại mới phát hiện ra nó chưa tắt.
Phong Phi thử dò xét: “A lô?”
Hải Tú vui vẻ nói: “Nói với tớ nữa hả? Sao cậu không cúp máy đi?”
Phong Phi dở khóc dở cười – bạn trai nhỏ ngu ngốc của hắn lại khiến hắn đau lòng rồi. Hắn quay lại nhìn sau lưng rồi úp tay che điện thoại, nói: “Bảo bối, ngoan ngoãn đi ngủ nào, tôi sẽ về nhanh thôi.”
Hải Tú lại được rót mật, lăn lăn lăn trên giường mấy vòng, lần đầu tiên nghe lời hắn cúp điện thoại trước.
Phong Phi cúp điện thoại, vừa định quay về phòng thì lại gặp anh hắn – Phong Hiên.
Phong Hiên như cười như không nhìn hắn, nói: “Gọi điện cho ai mà dịu dàng vậy?”
Theo bản năng hắn định phân trần, nhưng nghĩ một lát lại thản nhiên nói: “Em dâu anh.”
Phong Hiên lạnh lùng liếc hắn, “Hèn gì mấy ngày nay đi chơi hồn vía em cứ như trên mây, thành tích học tập vừa phất lên đã vội tìm người yêu rồi?”
Phong Phi thầm nghĩ bụng – thành tích này đều nhờ em dâu anh đó, anh thì biết cái gì, nhưng lại không nói ra, sợ bị lộ tẩy, qua loa đáp: “Giống anh hồi đó thôi, khác gì đâu.”
Thực ra, Phong Hiên không phản đối việc em trai có bạn gái, anh chỉ sợ sau này hắn ở có một mình, lại không biết nhìn người, lỡ đâu lại làm ra vài chuyện vượt rào thì biết phải làm sao. Anh nói: “Sau này không ai chăm sóc em nữa đâu, phải tự biết lo cho mình, yêu thì yêu nhưng phải biết chừng mực. Anh còn chưa có con đâu, đừng có tặng mẹ một đứa cháu trước anh mày đấy.”
Phong Phi thành thực nói: “Anh yên tâm, chuyện này không xảy ra đâu.”
Phong Hiên cười: “Không ngờ em vẫn còn giữ mình ha, cô nàng kia thế nào? Khuôn mặt ngây thơ? Body nóng bỏng?”
Phong Phi liếm môi, lại gần anh trai hắn, nhỏ giọng nói: “Không so với chị dâu được đâu, nhưng mà biết sao được, em chỉ yêu người ấy thôi.”
Phong Hiên ngạc nhiên, cười cười mắng Phong Phi mấy câu rồi đuổi hắn đi chỗ khác.
Phong Phi không thích anh hắn dùng giọng điệu này để nói về Hải Tú. Cái gì mà khuôn mặt ngây thơ? Body nóng bỏng? Có ngây thơ nóng bỏng hay không cũng đâu đến lượt người khác bàn tán. Hắn lơ đãng nhận xét chị dâu vài câu coi như trả thù, đoạn đi qua chơi bài giúp mẹ hắn.
—
Như lời Hải Tú nói, Khương Dụ Mạn về nhà vào ngày Tết cuối cùng. Cô cực kì áy náy với con trai, buổi sáng vừa về đã nhẹ chân nhẹ tay chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, đến 7h thì đánh thức Hải Tú. Cậu vừa nhìn thấy mẹ đã vội vàng nói chúc mừng năm mới, lấy cái khăn choàng bằng lụa mình mua ra tặng cho cô, cười nói: “Quà năm mới cho mẹ.”
Khương Dụ Mạn vừa mừng vừa sợ, ôm hôn con trai một cái. Cô chẳng để ý tới quà tặng, chỉ thấy gần đây tính cách Hải Tú càng ngày càng sáng sủa, nói nhiều hơn, cười cũng nhiều hơn, ánh mắt lúc nào cũng lấp lánh đầy sức sống. Thực sự, cô rất vui mừng và an tâm.
Khương Dụ Mạn xoa xoa đầu Hải Tú cho cậu tỉnh, vừa dọn giường cho cậu vừa nói: “Con từ nhà Phong Phi về có khóa kĩ cửa nẻo cho người ta không vậy?.”
Hải Tú gật đầu: “Con khóa kĩ rồi, còn dọn dẹp sạch sẽ nữa.”
Khương Dụ Mạn hài lòng: “Giỏi lắm! Lần này Phong Phi về, con phải kêu nó tới nhà mình đấy. Dù có xin nghỉ mẹ cũng phải dành thời gian cảm ơn nó mới được.”
Hải Tú trộm cười, súc miệng xong rồi nói: “Dạ.”
Khương Dụ Mạn đang xếp đồ cho Hải Tú, chợt nhìn thấy một cái áo khoác trong tủ, nhíu mày nhìn kỹ: “Cái áo khoác nâu nhạt này… mua lúc nào nhỉ?”
Hải Tú ngẩn người, nhìn chính mình trong gương đang mím môi, nói: “Mua… mua trước Tết ạ.” Là đồ cặp với Phong Phi…
Khương Dụ Mạn lại xốc lên một cái khăn choàng cashmere*, sờ vào đã thấy mềm mại cực kì, lại nhăn mày nói: “Cái khăn choàng màu trắng này mua lúc nào?”
*Cashmere là chất liệu rất đặc biệt. Nó cũng là một loại sợi tự nhiên hiếm nhất trên thế giới. Thuật ngữ “cashmere” liên quan đến các loại trang phục làm từ chất liệu này. Cashmere được lấy từ lông dê, đặc biệt ở những vùng lông tơ mềm mượt nhất.
Là quà năm mới Phong Phi mua cho cậu. Mặc dù hắn đã cắt hết mác và nhãn hiệu đi, nhưng Hải Tú vẫn cảm giác được – chắc chắn là nó không rẻ. Hải Tú không dám nói thật, suy nghĩ một lát thì đổi đề tài: “Không phải của con, là của Phong Phi đó, lần trước con mượn dùng quên trả cho cậu ấy.”
Khương Dụ Mạn hiểu rõ, thở phào nói: “Nói con nghe… cái khăn này không hề rẻ đâu, nếu con thích thì để mẹ mua cho, cái này nhớ đem trả cho người ta.”
Hải Tú vội vàng lắc đầu: “Không đâu mẹ, con có nhiều khăn quàng lắm, chừng nào về con sẽ trả cậu ấy mà.”
Hải Tú lặng lẽ thở phào rồi quay người đi tắm. Mấy ngày nghỉ, Phong Phi rất thích dẫn cậu ra ngoài chơi, đi rồi thì sẽ mua một đống đồ. Hải Tú không thể không nhận, đành phải mua ngược lại cho hắn, nhưng hắn lại không thích cậu làm vậy. Hắn sẽ nghĩ hành động của cậu là kiểu ‘có qua có lại’, sau đó sẽ sầm mặt xuống.
Hải Tú cuống lên – hồi trước Phong Phi đã đưa hết tiền sinh hoạt của mình cho cậu xài, đã vậy còn mua rất nhiều đồ cho cậu, tiền của Hải Tú chả biết tiêu vào đâu, nên cậu tích góp được rất nhiều. Tiền cậu dành để mua sách tham khảo cho Phong Phi cũng không nhiều, vì đâu thể mua cả đống sách được. Hải Tú bèn giành trả tiền xe hay tiền cơm, lúc đi chơi cũng hay để ý những món Phong Phi thích rồi mua cho hắn. Cứ qua lại như vậy, quần áo của hai đứa tăng lên không ít, cũng may Phong Phi và cậu không tiêu xài hoang phí, đồ mua về đều là đồ thực dụng, cũng không thấy tiếc lắm.
Chẳng qua là, trước kia Hải Tú chưa tự mua quần áo bao giờ, đều là mẹ mua cho cậu, mẹ mua gì thì cậu mặc đó. Vì trước đây, bảo cậu đến tiệm quần áo nói chuyện với nhân viên… là chuyện không thể nào, cho nên vừa nãy Khương Dụ Mạn mới thấy kì lạ như vậy.
Khương Dụ Mạn tiếp tục sắp xếp quần áo cho Hải Tú, phát hiện ra rất nhiều đồ mà cô chưa từng nhìn thấy. Vốn đã cảm thấy có gì đó không đúng, càng nhìn cô lại càng thấp thỏm hơn.
Lúc Hải Tú tắm ra thì thấy sắc mặt Khương Dụ Mạn hơi lạ, cậu cẩn thận suy đoán nhưng không quá chắc chắn nên cũng không dám mở miệng. Bữa sáng vừa ăn được một nửa, Khương Dụ Mạn đã buông đũa xuống.
Trong lòng Hải Tú lập tức bị tảng đá đè nặng, cũng bỏ viên sủi cảo xuống.
“Hải Tú.” Sắc mặt Khương Dụ Mạn thoáng vẻ mệt mỏi, “Nói thật với mẹ…”
Dưới khăn trải bàn, hai nắm tay nhỏ của Hải Tú từ từ siết chặt.
Khương Dụ Mạn nhìn Hải Tú, ánh mắt hiện lên vẻ ghét bỏ: “Hải Hạo Vĩ lại liên lạc với con đúng không?”
Hải Tú đờ ra: “Dạ?”
Hải Hạo Vĩ là ba ruột của Hải Tú.
Hải Tú ngạc nhiên, vội vàng lắc đầu: “Không có, không có đâu mẹ… Sao vậy ạ?”
Khương Dụ Mạn kinh ngạc: “Mấy thứ đồ kia không phải hắn ta mua cho con hả?”
Hải Tú lắc đầu như đánh trống: “Không phải, con nói thật đó, lần cuối con gặp ba là hồi năm ngoái, mẹ cũng ở đó mà.”
Khương Dụ Mạn tỏ vẻ không tin nhìn Hải Tú, thấy được cậu không nói dối thì mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nói thẳng với cậu: “Hải Hạo Vĩ… mấy ngày nay cứ liên tục gọi cho mẹ, nói hắn ta muốn quay lại.”