Cậu bị hắn nhìn đến đỏ bừng mặt mũi, không chịu nổi nữa đành thảy cho hắn mẩu giấy nhỏ, bảo hắn đừng nhìn cậu chằm chằm nữa, làm hắn đột nhiên thấy mình rất là biến thái… Hết cách, hắn chỉ có thể cúi đầu nhìn sách giáo khoa – giờ hắn đang ngồi ngoài, không thể lôi di động ra chơi được. Vì thế mà hắn lại vào đầu được rất nhiều thứ, làm bài trắc nghiệm nhỏ còn được điểm cao hơn ngày xưa một chút.
Phong Phi không quan tâm đến mấy chuyện này, nên không có cảm xúc gì mấy. Nhưng Nghê Mai Lâm lại khá là ấn tượng, trong giờ học còn tuyên dương hắn trước lớp một phen, làm hắn 囧 囧 囧
Khi Hải Tú mới đổi chỗ, rất nhiều giáo viên bộ môn và bạn cùng lớp đều sợ rằng thành tích của cậu sẽ xuống dốc. Nhưng thực tế lại ngược lại – thành tích của cậu vẫn ổn định như trước, mà điểm của học tra* Phong Phi lại có dấu hiệu đi lên.
*Học tra ( 学渣): học siêu siêu tệ.
Cũng khó mà trách người ta lại nghĩ thế. Phong Phi học trường này từ cấp hai lên cấp ba, trong lịch sử đen tối có đủ các thể loại vi phạm kỷ luật. Lại thêm việc nhà hắn có người làm ở Sở Giáo dục tỉnh kia chống lưng, nên các giáo viên cũng không dám đụng chạm vào hắn; khi phân lớp, chẳng ai tình nguyện ôm lấy củ khoai lang nóng phỏng tay này cả – ai mà chịu được cảnh có hắn làm loạn trong lớp mà không thể chỉnh đốn được? Cuối cùng, là Nghê Mai Lâm nói một câu “học sinh nào mà chẳng như nhau”, rồi phân hắn vào 12-7.
Phong Phi suy nghĩ miên man, thuận miệng hỏi Hải Tú: “Này, sao lúc chuyển trường cậu lại chọn vào lớp này thế? Tính ra thì lớp 12-6 học hành tốt hơn đấy, lại có nhiều học bá*, thêm cậu vào nữa thì chắc chủ nhiệm lớp đấy mừng chết đi được.”
*Học bá ( 学霸): ngược với học tra, học cực cực giỏi.
Cậu nhỏ giọng giải thích: “Mẹ tớ nói… nhìn cô Nghê rất hiền.”
Hắn im lặng vài giây, quyết định không nói về chuyện này nữa – ai lại nghi ngờ mắt nhìn của mẹ người ta ngay trước mắt người ta được. Nói ra lại xấu hổ – tuy rằng hắn tung hoành ngang dọc trong trường đã lâu, nhưng chỉ chịu thua dưới tay Nghê Mai Lâm. Sau khi trở thành học sinh của cô rồi thì hắn mới dần dần ngoan ngoãn lại một chút – dù giờ thỉnh thoảng hắn cũng gây chuyện, nhưng so với xưa thì chỉ là trò muỗi.
Có lẽ vì đã lớn dần rồi, hiểu được thế nào là chịu trách nhiệm; hay là vì cô Nghê quản rất nghiêm, không mắt nhắm mắt mở cho qua như những giáo viên trước, dẫn đến việc Phong Phi không thể trốn học như xưa được nữa. Vốn được bao quanh bởi một đám chơi bời lêu lổng, nay lại đổi thành những bạn cùng lớp chăm chỉ học hành; làm khí chất hung tàn trên người hắn dần dần biến mất, chỉ còn lại hơi thở rực rỡ của tuổi thanh xuân. Đôi khi hắn vẫn phạm phải vài lỗi nhỏ, nhưng chỉ là lỗi bình thường của một đứa trẻ to xác đang lớn mà thôi.
Trong khi hắn đang thất thần, thì giờ tự học đã bắt đầu được một lúc. Liếc sang thấy Hải Tú đang làm bài tập toán, hắn cũng lấy vở toán ra.
Hắn chỉ làm phần tự luận, còn phần trắc nghiệm và điền vào chỗ trống thì sẽ chép của Hải Tú, rất là tiện.
Hải Tú không phản đối chuyện hắn chép bài mình, lần nào cũng rất hào phóng chìa bài ra. Chỉ có mấy lần, cậu cũng ấp úng khuyên hắn nên tự làm, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi cậu, cậu sẽ giảng cho.
Đương nhiên là Phong Phi hiểu được ý tốt của cậu. Lúc đó hắn nhéo mặt cậu một cái, hỏi cậu không sợ lãng phí thời gian quý báu của mình sao. Mặt cậu bị nhéo mà đỏ bừng, cả nửa tiết sau cũng không nói thêm gì nữa, làm hắn vui vẻ cực kỳ.
Làm tự luận rất nhanh. Phong Phi làm từ dưới lên, bài cuối cùng chỉ làm câu đầu tiên, bài tiếp theo khó quá bỏ qua, không khó thì làm, càng về trước thì càng dễ. Hắn mất nửa tiết để làm hết một đề, thời gian còn lại để làm việc khác.
Khi sắp xếp sách vở, hắn phát hiện ra một vấn đề.
Hắn có kẹp tất cả những mẩu giấy Hải Tú thảy cho mình vào một quyển vở. Hai người ngồi cùng bàn một tuần thì có mười mẩu giấy, hắn nhớ lại – hình như một tuần nay, cậu chưa từng chủ động bắt chuyện với hắn bao giờ.
Đệch.
Hắn quay sang nhìn cậu chằm chằm một hồi lâu. Cảm nhận được đường nhìn nóng rực của hắn, cậu lại chuyển một mẩu giấy sang – chờ một tí, tớ sắp làm xong rồi.
Phong Phi bật cười, chống tay tựa đầu lên bàn, ngồi chếch sang một bên; vừa vân vê tờ giấy nọ vừa ngắm Hải Tú. Như nghĩ đến chuyện gì đó, khóe môi hắn khẽ cong lên.
Sau đó, hắn không hề chuyển động nữa.
Không hề chuyển động đúng theo nghĩa đen luôn – dù là trong giờ học hay giờ ra chơi, hắn vẫn không nhúc nhích.
Thường thì vào giờ ra chơi, hắn sẽ đi lấy nước, đi quanh lớp một bòng, hoặc nằm sấp trên bàn, nhìn mọi người chơi bóng trên sân ở xa xa qua cửa sổ. Làm gì thì làm, chứ tuyệt không ngồi im một chỗ. Thế mà hôm nay hắn lại như bị dính mông trên ghế vậy, một là nằm sấp trên bàn ngủ hai là chơi điện thoại, chứ nhất định không chịu đi đâu.
Hắn không đi, nghĩa là người ngồi trong là Hải Tú cũng không đi đâu được.
Ba tiết trôi qua, cậu không nhịn nổi nữa.
Trưa nay cậu có uống một bát canh lớn, nên giờ… rất buồn đi WC.
Thực ra cậu đã muốn đi từ tiết đầu tiên, nhưng Phong Phi vẫn ngồi sừng sững ở đấy, nên cậu nghĩ nhịn thêm tiết nữa cũng được. Ai ngờ ba tiết rồi mà hắn vẫn ngồi im!
Giờ ra chơi đã trôi qua được năm phút, cậu bắt đầu nhấp nhổm không yên. Cậu cẩn thận nhìn hắn, thầm đoán bao giờ thì hắn mới ra ngoài. Nhưng hình như hắn không có ý định ấy, chỉ tập trung chơi điện thoại, có khi còn cười cười gọi cho ai đó, hình như là đang nói chuyện cuối tuần đi chơi bowling.
Hải Tú căng thẳng đến run cả người ಥ_ಥ
Cậu cắn cắn môi. Đang giờ ra chơi rồi, không cần giữ im lặng nữa, viết giấy thì kỳ lạ lắm – người bình thường chẳng ai làm thế cả, Phong Phi nhất định sẽ nhận ra gì đó… Nhưng bảo cậu mở miệng bảo hắn dịch ra thì… có lẽ đây sẽ là chuyện rất dễ dàng với người thường, nhưng với cậu, thì lại quá khó khăn.
Cậu cứ đắn đo mãi, sốt ruột đến độ muốn bật khóc. Mấy lần cậu quay sang nhìn hắn, môi hơi mấp máy, nhưng không thốt nên lời.
Thời gian cứ trôi qua từng phút một. Đến khi cậu gom đủ dũng khí để chủ động bắt chuyện với hắn, thì reng một cái, chuông vào học bỗng vang lên.
Hải Tú thở phào một hơi, phản ứng đầu tiên là thấy nhẹ nhõm – không phải nói chuyện với hắn nữa rồi! Nhưng việc mấu chốt là – cậu đã đi WC đâu! Cậu thực sự, thực sự không nhịn nổi nữa!
Suốt giờ ra chơi, khóe mắt Phong Phi vẫn liếc nhìn Hải Tú.
Thấy cậu nhìn đồng hồ liên tục, thấy mấy lần cậu ghé sát vào đây định mở miệng nói, thấy cậu cố gắng hết sức, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Khi chuông vào học vang lên, hắn thầm chửi một tiếng, ném thẳng điện thoại vào ngăn bàn cái bộp, làm cậu sợ đến run cả người.
Giáo viên đã lên lớp rồi. Hắn nhìn sang cái trán rỉn mồ hôi của cậu, không biết nói sao cho phải.
Hắn cứ tưởng là, cậu nhất định sẽ nói chuyện với mình trong giờ ra chơi.
Đương nhiên hắn không muốn ép cậu phải khó chịu như thế, chỉ là không ngờ rằng cậu có thể nhẫn nhịn như vậy. Dù nhấp nhổm cả nửa ngày, nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn không chịu chủ động bắt chuyện với hắn.
Phong Phi hơi bực mình, lạnh lùng tựa lưng lên ghế. Nhìn về phía cậu, hắn chợt thấy hai lọ thuốc đã hơi mờ nhãn trong ngăn bàn.
Nhân lúc cậu không để ý, hắn cầm lên thì thấy – là Propranolol và Sertraline*.
*Propranolol ( 普萘洛尔) và Sertraline ( 舍曲林): chi tiết xem ở đây và đây.
Hắn nhăn mày lại – theo như hắn đã tìm hiểu, thì hai loại thuốc này đều có tác dụng phụ với cơ thể.
Nếu trị liệu dần dần có hiệu quả tốt… thì Hải Tú đã chẳng phải dùng đến mấy thứ này.
Phong Phi thở phào một hơi, nhận ra mình thật nóng vội quá. Bệnh của cậu ấy có phải là mới ngày một ngày hai đâu, sao có thể trị nhanh và dễ đến vậy được.
Nghĩ vậy, hắn lại thấy hơi hối hận.
Ngồi ngay ngắn lại xong, hắn quay sang nhìn Hải Tú, bất đắc dĩ nói: “Cậu… khó chịu phải không?”
Tay cậu hơi siết lại, thực sự không dám nhìn thẳng vào hắn. Giọng cậu nhỏ như muỗi kêu: “Hết, hết tiết này… Cậu có thể, tránh ra một chút không?”
Phong Phi cắn răng, không nhịn được nảy sinh lòng ác độc: “Hả? Thế sao vừa nãy ra chơi cậu không nói?”
Tay cậu lại nắm chặt hơn. Lời vừa ra khỏi miệng là hắn đã thấy hối hận rồi, ngừng một chốc rồi nói: “Cậu muốn đi tè à?”
Hai má cậu dần ửng hồng lên, nhỏ giọng đáp: “Ừ…”
“Thì cứ nói hẳn hoi.” Giọng hắn lạnh xuống: “Nói theo tôi: tránh ra một chút, tớ muốn đi ra ngoài.”
Cậu nghi ngờ nhìn hắn, không hiểu gì cả, vùng lông mày cũng chau lại.
Không để cho cậu phản bác, hắn nói tiếp: “Cậu nói đi. Nói một lần, rồi tôi sẽ dịch ra.”
Miệng cậu hơi mấp máy. Dù biết bây giờ nói cũng không làm ngay được, nhưng cậu vẫn làm theo lời hắn, lắp bắp mở miệng: “Phiền, phiền cậu dịch ra một chút…. Tớ muốn ra ngoài.”
Vẻ mặt hắn lập tức dễ chịu hơn hẳn: “Lặp lại lần nữa coi.”
Hải Tú nói lại lần nữa, lần này thì có lưu loát hơn.
Hắn ừm một tiếng, giọng điệu như dạy dỗ con nít: “Lần sau có biết đường chủ động nói không, hửm?”
Cậu tội nghiệp gật đầu – chắc chắn cậu sẽ nhớ. Lần răn dạy này đã ăn sâu vào xương tủy rồi mà (╥﹏╥)
Phong Phi hừ lạnh, đoạn giơ tay lên, cao giọng nói: “Em thưa cô!”
Cô giáo Anh đang viết bảng, nghe vậy liền quay xuống: “Sao vậy em?”
“Em thấy trong người khó chịu.” Hắn đứng lên: “Muốn đến phòng y tế ạ.”
Cô liếc hắn một cái, thật chẳng thấy hắn đang khó chịu ở đâu, nhưng vì không muốn chọc vào hắn, nên cũng gật đầu. Rồi hắn lại nói: “Bạn cùng bàn với em sẽ đi cùng em nhé.”
Học sinh cần xuống phòng y tế thường cần một bạn khác đi theo để giúp đỡ, âu cũng là chuyện thường. Dù nhìn Phong Phi chẳng giống như cần người hỗ trợ chút nào, nhưng cô cũng chỉ khoát khoát tay, đoạn tiếp tục giảng.
Phong Phi nhìn sang Hải Tú: “Đi thôi.”
Đầu óc cậu trống rỗng, mơ mơ hồ hồ theo hắn ra khỏi phòng học.
Ra khỏi phòng rồi, hắn đi thẳng đến WC. Đến cửa WC, hắn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: “Đi mau lên. Tôi canh cho cậu, sẽ không có giáo viên phát hiện ra đâu.”