• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hai đứa đi ra, Vương Bằng và Hà Hạo nhìn đôi môi hồng nhuận của Hải Tú là biết chuyện gì xảy ra ngay, nhưng không ai dám trêu Phong Phi cả. Nói chuyện với Hải Tú còn ngại hơn nên đành giả mù cả lũ.

Vài bạn học đã nhận ra quan hệ của hai người từ lâu, nhìn một phát là hiểu, nhưng cũng không cảm thấy có gì kì lạ. Hải Tú thì không nói, còn Phong Phi ở trong lớp cực kì đào hoa, trời sinh đã mang dáng vẻ hấp dẫn người khác. Chính Vương Bằng cũng không ghét hắn, chỉ thấy hai đứa không nằm trên cùng một con đường để mà hiểu nhau, nên không muốn tiếp xúc với hắn mà thôi.

Còn đối với Hải Tú lúc nào cũng im lặng, nhưng đến kì kiểm tra một cái là kéo điểm trung bình của lớp lên bảy tám điểm thì ai ai cũng ước ao và bội phục, không thể nào ghét cậu ấy được.

Hai người chênh lệch xa lắc như vậy lại đứng chung một chỗ, thế mà trông cực kì hài hòa. Học chung với nhau lâu như vậy, mọi người đã quen nhìn thấy Phong Phi chăm sóc Hải Tú, bây giờ biết quan hệ của hai người, bọn họ thậm chí còn không thèm nghĩ đến mấy câu như “Nói đúng quá mà, thật sự là vậy” nữa.

Phong Phi cảm nhận được rõ ràng bầu không khí đang tốt lên, nhưng cũng không để ý lắm, nên uống rượu thì uống rượu, nên nói chuyện thì nói chuyện, thần thái rất tự nhiên như lúc ban đầu. Đối với mấy chuyện này thì Hải Tú trước giờ luôn chậm một nhịp, không nhận ra có gì khác thường cả, cậu vẫn đang bay bổng trong dư vị của nụ hôn lúc nãy. Tim cậu đập như muốn bay ra, vừa rồi ở trong kia cậu vẫn nghe được tiếng cười đùa của bạn học bên ngoài, cậu rất sợ có người đẩy cửa bước vào, lo lắng đến căng cả người. Phong Phi lại chả thèm để ý đến ‘miếng gỗ Hải Tú’, đầu lưỡi cứ thế mà tiến tới…

Hải Tú uống liền mấy ngụm nước đá, không dám nghĩ tiếp nữa.

Mấy bạn nữ bên kia đang chơi đổ xúc xắc, có mấy cô đỏ mặt gọi Phong Phi sang chơi. Cứ nghĩ là Phong Phi không thèm để ý, ai ngờ hắn lại vui vẻ gật đầu.

Phong Phi quay sang gọi Hải Tú: “Qua đây.”

Hải Tú vội vàng buông ly nước ra, đi tới cạnh Phong Phi.

Hắn chừa ra một chỗ cho Hải Tú, để Hải Tú ngồi ngay ngắn xong thì mới bảo mấy cô bạn nói về luật chơi. Mấy cô chỉ nói rất đơn giản, ai ra lớn hơn thì người đó thắng thôi. Phong Phi gật đầu: “Các cậu đi trước đi.”

Mỗi cô đi một lượt của mình, thấp nhất bây giờ là bảy nút, Phong Phi cũng yên tâm. Tới phiên hắn thì hắn cầm ba cục xúc xắc lên, quay sang nhìn Hải Tú, cười nói: “Thổi cho tôi đi?”

Hải Tú không có chơi, chỉ ngồi bên cạnh nhìn di động của mình và Phong Phi, đột nhiên bị Phong Phi nhắc đến thì rất ngượng vì đang ở trước mặt nhiều người. Cậu không hiểu lắm, chỉ làm theo ý của hắn, thổi một hơi lên xúc xắc của Phong Phi. Ai ngờ Phong Phi có mưu đồ xấu xa, cố ý quệt ngón tay vào môi cậu lúc cậu đang thổi.

Một bạn nữ sắc mắt liếc thấy được thì nở nụ cười, cực kì kính phục đôi trẻ này.

Hải Tú càng hoảng sợ, cậu mím môi, lúng túng quay sang chỗ khác, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Phong Phi cũng thổi thổi xúc xắc trên tay, nói: “Ra ba con sáu nào!”

Hắn ném xúc xắc vào bát, leng keng vài tiếng thì cả đám nhìn vào, rồi cười phá lên — ba con một!

Hắn liếc Hải Tú một cái, bất đắc dĩ tự an ủi: “Gần đây vận may đặt hết vào thi cử rồi, mấy chuyện khác chắc không được may lắm.”

Đám con gái ồn ào bắt Phong Phi hát một bài. Hắn bật cười: “Lúc nãy nói ai ra nhỏ nhất uống một ly bia mà? Sao bây giờ lại thành thế này?”

Mấy cô gái vẫn không đồng ý, cười cười bắt hắn hát. Lòng Hải Tú khẽ động – cậu cũng đang mong chờ đây, cậu chưa nghe Phong Phi hát bao giờ!

Phong Phi chỉ cười, không nói là hát hay không. Hải Tú đấy đẩy hắn, nhẹ giọng nói: “Cậu… hát đi.”

Phong Phi nhướn mày: “Cậu theo phe kia à?”

Mọi người lập tức cười òa lên. Hải Tú hơi xấu hổ, hết lần này tới lần khác Phong Phi cứ trêu cậu trước mặt mọi người như vậy. Hắn cười nói: “Muốn nghe à?”

Mọi người trông đợi nhìn Hải Tú, Hải Tú lúng túng nói: “Muốn.”

“Vậy thì hát.” Phong Phi đi tới trước quầy bar, rót cho mình một ly rượu, uống một ngụm. Hắn không chọn bài, chỉ hát tiếp bài mà mọi người đã chọn.

Bài tiếp theo đúng lúc lại là một bài tình ca, giai điệu nhẹ nhàng vang lên. Phong Phi ngồi trên ghế quầy bar, một chân gác lên ghế một chân tùy tiện thả bên dưới, mắt nhìn màn hình, nhẹ giọng hát lên.

Trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

Hải Tú không ngờ – Phong Phi lại hát hay như vậy.

Phong Phi hát rất tùy hứng, quên lời thì huýt sáo, tiếng huýt sáo thanh thúy đi qua bộ xử lý âm thanh thì càng vang vọng trong phòng, du dương và rất êm tai.

Phong Phi hát được phân nữa thì bỏ micro xuống, cười nói: “Không hát nữa, phần sau quên rồi.”

Cả đám cười rộ lên Hắn quay lại ngồi cạnh Hải Tú, uống vài ngụm nước trong ly của cậu. Hải Tú nhỏ giọng khen: “Hát hay quá.”

Hắn ngả ngớn trêu đùa hai lỗ tai cậu, cười nói: “Đây chưa là gì đâu, về nhà tôi hát cho cậu nghe, thích bài gì tôi hát bài đó.”

Hải Tú vui vẻ ngay: “Thật sao?”

“Xạo đó.” Phong Phi bật cười: “Muốn thù lao, hôn một cái thì một bài, hai cái thì hai bài.”

Vì quá hưng phấn nên Hải Tú lại bắt đầu lắp bắp: “Về nhà nha, về nhà hôn cho…”

Phong Phi làm bộ ngạc nhiên: “Không phải chứ, hôn một cái là hát một bài à. Vậy… quá lời cho cậu rồi?!”

Hắn không cam lòng nói: “Cậu kiềm chế một tí được không?”

Hải Tú lập tức gào to trong lòng, Phong Phi bất đắc dĩ cười, nhéo nhéo lỗ tai cậu.

Mọi người muốn chơi suốt đêm, Phong Phi không muốn mất thời gian bên ngoài như vậy nên vừa qua 11h là hắn đã mượn cớ ngày mai còn có việc, dẫn Hải Tú rút lui trước.

Đêm nay hắn uống rất nhiều – tửu lượng hắn tầm trung thôi, mặc dù không đến nổi say khướt nhưng đầu óc lại choáng váng. Ra khỏi chỗ liên hoan thì hắn gọi xe cùng Hải Tú, lên xe rồi thì đầu hắn nhức bưng bưng. Hải Tú bèn bảo hắn gối đầu lên đùi mình ngủ một giấc.

Phong Phi lắc đầu – đây không phải là xe của mình, với lại đã trễ thế này, hắn không muốn ngủ ở đây. Phong Phi nắm tay Hải Tú, khẽ cười nói: “Nói chuyện với tôi đi, đừng để cho tôi ngủ.”

Hải Tú suy nghĩ một lúc thì nói: “Mai đi xem phim không? Lâu rồi chưa xem phim, tớ mời cậu đi xem phim nha?”

“Ừ.” Hắn không thể từ chối yêu cầu của cậu.

Hải Tú lại nói tiếp: “Trưa mai ăn đồ Nhật được không?”

“Nghe cậu hết.” Phong Phi ngáp một cái, “Xem phim xong thì đi siêu thị mua ít đồ, tối mai mình nấu cơm ăn.”

Hải Tú thích nhất là nấu cơm với Phong Phi, vội vàng gật đầu.

Phong Phi cười nhạt một tiếng: “Hôm nay chắc nhiều người nhìn ra lắm nhỉ?”

Phong Phi nói đầy ẩn ý, nhưng Hải Tú hiểu ngay, cậu nhẹ nhàng gật đầu: “Vương Bằng biết rồi, người khác… chắc cũng đoán được.”

Phong Phi cười đắc ý: “Cậu xem, trước giờ cứ nghĩ là khó khăn, cứ như vậy mà công khai thôi.”

Tim Hải Tú chợt đập thình thịch.

Lúc này cậu mới ý thức được – Phong Phi đã chuẩn bị rất nhiều cho việc công khai của hai đứa.

Hắn dự tính mọi chuyện trong tương lai rất kĩ, chuyện nào cũng có mặt Hải Tú.

Hải Tú cảm động, quay đầu nhìn ra cửa sổ, đợi cho hai con mắt muốn khóc bình thường trở lại mới xoay người, nhẹ giọng nói chuyện với Phong Phi.

Chưa đến nửa tiếng đã về tới nhà, hai đứa xuống xe. Phong Phi nghe được tiếng dế gáy trong bụi cỏ thì tinh thần lên cao, hỏi cậu: “Muốn chơi dế không? Tôi bắt cho cậu một con nhé?”

Hải Tú dở khóc dở cười: “Thôi, cậu đi vậy muỗi lại cắn đó, ra ngoài đó là bị cắn hết cả người cho coi.”

Phong Phi nghĩ cũng phải, buồn bã trong lòng: “Quên đi, không phá hủy môi trường sinh thái nữa… Ai cũng phải có trách nhiệm bảo vệ trái đất nhỉ…”

Phong Phi vào nhà thì vừa đi vừa cởi, lúc lên lầu vào tắm chỉ còn độc cái quần lót. Hắn vọt vào tắm ngay, cũng tỉnh rượu được phần nào.

Hải Tú đi thu dọn quần áo mà Phong Phi thuận tay ném khắp nơi, đem lên ban công để. Xong thì đi vào phòng ngủ, lấy quần áo sạch cho Phong Phi thay. Phong Phi tắm xong chỉ quấn mỗi cái khăn tắm đi ra, vào phòng ngủ mới mặc quần áo. Hải Tú đỏ mặt quay đầu không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Phong Phi, tớ… tớ muốn hỏi cậu một việc.”

Phong Phi vừa mặc quần áo vừa nói: “Ừ?”

“Tớ thật sự không… không kiềm chế được à…” Hải Tú lo sợ bất an, “Tớ, chuyện cậu nói tớ hôn cậu đó…”

Phong Phi ngạc nhiên, giờ mới nhận ra Hải Tú vẫn lấn cấn vì chuyện hắn thuận miệng nói trong KTV lúc nãy, vội cười nói: “Bị ngốc à? Không phân biệt đùa với thật sao?”

Hải Tú thẹn thùng nói: “Cậu không… không cảm thấy tớ… tớ “dâm đãng” thật sao?”

Phong Phi cài lại khuy áo, đi tới cạnh Hải Tú, đẩy thẳng người xuống giường.

Hải Tú sợ hết hồn, lắp bắp nói: “Làm… làm gì?”

“Cậu nói cậu dâm đãng đúng không?” Phong Phi liếm môi một cái, đè lên người cậu, giọng ngày càng trầm xuống: “Để anh trai xem xem cậu dâm đến mức nào nào…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK