Cô dốc một đống thuốc ra, chớp mắt nhìn chúng, nhớ đến lời dặn dò của bác sĩ về chứng lo âu của cô, lại bỏ từng viên thuốc về lọ.
Trời đã sáng rồi còn uống thuốc làm gì? Aizz, thôi rời giường luôn đi.
Trình Kiến đi tắm, đổi quân phục, mặc tóc vẫn ẩm ướt, cứ thế ra ngoài. Đã rất lâu rồi cô không ngủ được một giấc nào tử tế, hôm nay vốn định tìm bác sĩ xin nói chuyện lần nữa, chỉ cần có thể làm cô ngủ được thì thế nào cũng được, nhưng vừa nghĩ đến chuyện chất dung hợp sinh học, cô lại thay đổi ý định.
Có lẽ nên đi gặp Quý Thanh Hòa.
Trình Kiến đi thẳng đến Viện Nghiên cứu Trung ương của khu an toàn Daint, vì bốn tháng nay không xuất hiện ở đây nên cô mất không ít thời gian mới nghiệm chứng thân phận xong xuôi, cứ tưởng có thể trực tiếp tìm người, không ngờ lại được thông báo rằng vì thời gian hạng mục gấp rút nên Quý Thanh Hòa đã từ chối hoàn toàn việc xã giao, các cuộc gặp mặt với anh đều bị xếp sang năm sau.
Trình Kiến chẳng liên lạc riêng với anh, cũng không chờ tiếp nữa mà quay đầu đi tới phòng thí nghiệm được bố trí cho mình trước khi rời đi.
Cô phải bắt tay vào làm chuyện của mình, chỉ như vậy cô mới có thể sớm ngày gỡ bỏ tấm mạng che mặt thần bí của loại virus mới, nói không chừng tương lai còn có thể phát hiện ra bí mật đằng sau virus zombie.
Dụng cụ bên Greenfield đã được mang hết qua đây, Trình Kiến kiểm tra lại một lượt, thiếu không ít thứ nhưng những gì mấu chốt nhất đều vẫn còn.
Cô ngáp dài, chậm rãi gỡ niêm phong đống “két sắt” ra, tìm trong đầu cuối tài liệu nghiên cứu khi trước.
Thăng hàm thiếu tá có một ưu điểm, đó là nhiều chân chạy vặt có thể hỗ trợ mình hơn.
Tình trạng sức khỏe cô hiện giờ không thể leo trèo khắp nơi nữa rồi. Trình Kiến cũng chẳng biết vì sao mình liều mạng làm việc bốn tháng lại thành ra yếu ớt như vậy nữa. Cô thật sự chỉ thiếu ngủ thôi mà, trước đó cơ thể này hoàn toàn khỏe mạnh. Bác sĩ cũng nói, dựa theo thể chất beta mà nói thì cô vốn không nên trở thành thế này, nếu đổi lại là một alpha cũng thức đêm trường kì như cô thì cùng lắm cũng chỉ hơi đau đầu nhức óc mà thôi, khả năng chịu đựng của Trình Kiến cứ như biểu hiện của một omega yếu ớt vậy.
Có điều, có thể khẳng định rằng việc tay cô nhũn đến mức nắm quả đấm cũng chẳng kín được hiện giờ hoàn toàn là tác dụng phụ do uống thuốc mà ra, thế nên đồng thời với dần giảm lượng thuốc ngủ, để duy trì cường độ công việc bình thường, cô đã uống thêm những loại thuốc phụ trợ khác.
Vào tháng thứ mười chín triển khai thí nghiệm trên người mình, Trình Kiến rất khách quan ghi lại mọi triệu chứng chẩn đoán, cơ thể mình vốn khỏe mạnh đã dần xuất hiện những khe hở li ti.
Xung quanh luôn có người nói thể chất cô yếu đuối y như một omega vậy, những lúc như thế, Trình Kiến cũng chỉ cười xòa, nhưng bây giờ thì khác.
Thuộc tính ABO của vật thí nghiệm sẽ tạo thành ảnh hưởng toàn diện đến định lượng phóng xạ tia F và thuốc thử phản ứng tế bào. Trước giờ cô vẫn tăng cường độ tiến hóa cho chính mình dựa trên sức chịu đựng của beta, có khí nào ngay từ bắt đầu cô đã nghĩ sai rồi không?
Trình Kiến dành chút thời gian lấy mẫu vật trên người mình rồi tìm một cái máy hoàn thành các mục thao tác cơ bản, sau đó còn cần chờ kết quả thí nghiệm, cô bèn tạm gác sang một bên, tiếp tục nghiệp lớn “tiến hóa loài người” của cô.
Thỉnh thoảng các trợ lí lại đi vào mang đồ cô yêu cầu đến, hình ảnh trông thấy nhiều nhất là Trình Kiến khoác áo blouse trắng, chân trần giẫm lên ghế cuộn tròn thân mình. Lúc lật tài liệu hoặc là đang không ngừng nhai sô-cô-la hoặc là đang bỏ từng viên kẹo hoa quả vào miệng, không ai biết được rõ ràng cô đang làm nghiên cứu, nhưng về thức ăn, phần lớn những gì cô muốn đều là đồ ngọt.
Vincent nghỉ ngơi một tuần rồi cũng tới tìm Trình Kiến trả phép. Lúc biết chủ quản của mình lại triển khai một hạng mục nghiên cứu khác không ngừng nghỉ, mắt cậu trợn tròn nguyên một ngày.
Sau khi trở thành trợ lí của Trình Kiến, Vincent cũng được tiếp xúc ít nhiều với thí nghiệm này của cô nhưng hiểu biết của cậu ta chỉ ở bề nổi. Hạng mục thí nghiệm này của Trình Kiến có vẻ có hệ số bảo mật rất cao, lúc cô làm việc, phòng thí nghiệm hoàn toàn ở trong trạng thái khép kín.
Tuy không nghe không hỏi nhưng qua những việc Trình Kiến giao cho cậu hoàn thành, Vincent vẫn có thể nhìn ra cô đang tiến hành nghiên cứu liên quan đến tia F, cái này có cùng gốc rễ với chất dung hợp sinh học đang làm mưa làm gió gần đây.
Trên nền tảng thí nghiệm trong quá khứ, nâng cấp thuốc thử phản ứng cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn, hơn nữa sau khi Vincent trở lại, Trình Kiến có trợ lí hợp rơ, tốc độ càng thêm tăng cao.
Sau khi làm ra thuốc thử gia tăng liều lượng, Trình Kiến đã tìm các loại động vật lớn bé khác nhau, chia ra tiêm cho chúng, sau đó lại lần lượt bỏ chúng vào kho tiến hóa. Cô chờ ngay tại đấy, giám sát chặt chẽ các số liệu, lúc cần thiết thì tiến hành điều chỉnh hủy bỏ làm lại.
Cho đến một ngày, cô đang ôm cốc đi ngang qua Vincent thì bị cậu ta gọi lại, dúi cho một tờ báo cáo.
“Có kết quả thí nghiệm rồi.”
Trình Kiến chưa hề quên chuyện này, vừa hay hôm nay cũng là ngày cần có kết quả.
Cô nhân tiện liếc qua, kết quả này là số liệu nguyên thủy nhất và cũng lạnh lẽo nhất, ngập tràn thuật ngữ chuyên dụng làm người ta đọc chẳng hiểu gì, không phải chuyên gia căn bản không nhìn ra được đây là báo cáo giám định thuộc tính ABO.
Sau lưng Vincent đột ngột vọng lại một tiếng vang, cái cốc trong tay Trình Kiến rơi xuống đất vỡ tan, còn tờ báo cáo kia thì bị cô vò thành một cục.
“Sao… Sao vậy ạ? Số liệu thí nghiệm lại có vấn đề gì à?”
Vincent đã hình thành phản xạ có điều kiện, lập tức vọt tới trước máy cúi người quan sát, còn Trình Kiến thì vẫn đang ngơ ngác đứng tại chỗ, chỉ hận không thể nhai nát tờ báo cáo kia nuốt vào bụng, như vậy sẽ không bị bất cứ ai nhìn thấy.
Cô nhào tới kéo Vincent ra, tiêu hủy vật mẫu tại chỗ rồi xóa bỏ mọi số liệu tương quan trong máy chủ đi, sau đó vội vã trở lại phòng thí nghiệm của mình khóa chặt cửa.
Nữ thiếu tá beta trẻ tuổi nhất Viện Nghiên cứu Trung ương… vậy mà lại là một omega nữ.
Trình Kiến nghiến chặt răng, nhất thời rơi tõm vào hỗn loạn.