Cô nhận ra Trình Kiến không ổn, nhưng cô không ngờ rằng nước ở Noah lại sâu như vậy, vừa tới ngày đầu tiên đã lâm vào tình cảnh này.
Nếu hệ thống an toàn quay giáo, điều đó chứng tỏ toàn bộ Noah đều nằm trong tay Dahl, mà vừa vặn Trùng Kiến lại bị mù một mắt vào lúc này, nhưng người đó cấy mắt giả vào cho cô, chỉ e mục đích cũng chẳng thuần khiết.
Hoặc giả, làm mù mắt cô chính là để cấy mắt giả vào cho cô?
Clara tranh thủ thời gian vào nhà vệ sinh ngồi xuống, lấy hộp phấn ra soi gương dặm lại lớp makeup. Cô xáp lại gần, điều chỉnh tần số đến kênh truyền tin cho Hứa Úy, sau đó đóng hộp phấn lại, nhắm mắt như bất lực.
Cô đút tay trong túi, gõ mật mã truyền tin vào cạnh hộp phấn.
Ở trong phòng vệ sinh gần hai mươi phút, Clara mới ra ngoài.
Hôm sau, Trình Kiến tỉnh lại. Lúc cô mở mắt, người ngồi bên mép giường đang lật xem thứ gì chính là Quý Thanh Hòa.
Trình Kiến đưa tay sờ mặt mình, mắt trái đau rát, quấn một lớp vải xô dày. Nhưng mắt phải của cô lại không có cảm giác gì, tròng mắt vẫn nằm yên trong hốc mắt, chuyển động qua lại theo tầm mắt cô, thu hết thế giới bên ngoài vào.
“Anh còn chưa đến mức tàn nhẫn với em như vậy, em nói chỉ chấp nhận thay mắt trái, thế nên anh không động vào mắt phải.” Quý Thanh Hòa thấy cô cứ sờ mắt phải suốt, bèn mở miệng nói, “Dưỡng thương cho tử tế, mắt mới không đến hai tuần là có thể lắp được.”
Trình Kiến không lí tới hắn, sờ soạng mắt phải thấy vẫn còn yên ổn rồi, cô cũng lười mở mắt, nhắm lại bắt đầu nghỉ ngơi. Quý Thanh Hòa ngồi ở đây cả một buổi chiều, thậm chí sau bữa tối còn quay lại ngồi thêm đến mười giờ mới đi.
Cô ngủ suốt ban ngày nên đến đêm không ngủ được nữa, đành phải mở mắt ra. Cô thấy trong bóng tối có thứ đang nhìn cô, lóe ra ánh bạc nhỏ xíu, lại là thứ thiên nhãn đáng chết đó.
Cảm giác bực dọc vô hình xộc lên đầu, Trình Kiến cầm gối ném về phía nó, không ngờ lại ném trúng một hình chiếu hologram.
Một người đàn ông quen thuộc đứng đối diện cô, lúc ông chớp mắt, Trình Kiến mới nhìn ra đây hình như là một cuộc gọi video.
“Còn nhớ ba không?” Người đàn ông cất tiếng hỏi cô.
“Ba là Trình Thâm, ba con.”
Người đàn ông đối diện mặt mày khắc khổ, chẳng khác gì một ông chú sắp bước vào tuổi năm mươi ra đường là thấy, dưới hai mắt treo nặng bọng mắt và quầng thâm; cởi chiếc áo blouse kia ra, nói ông là người mới chuyển từ khu ổ chuột vào cũng chẳng ai nghi ngờ, đến khí chất trên người ông cũng vậy.
Trình Kiến chỉ cảm thấy nực cười.
Ba cô là Hứa Úy, chỉ có Hứa Úy.
“Ba đã tự tay làm một con mắt giả cho con.”
Ông nói vậy, ngay khi ông chuẩn bị nói tiếp, Trình Kiến chen vào giễu cợt một câu: “Làm sao, cần tôi cảm ơn các người à? Cảm ơn các người đã móc mắt tôi ra rồi nhét một con mắt giả bọc ruy băng đỏ thắt nơ bướm vào cho tôi?”
“Xin lỗi.” Thái độ Trình Thâm rất hòa nhã, không mảy may tức giận hay có ý trách cứ, “Con có thể tức giận, nhưng con mắt này mới thật sự là thiên nhãn.”
Trình Kiến nhíu mày, nhưng ngay sau đó cô bị đau đến hít hà, động tác cau mày làm ảnh hưởng đến bên mắt bị thương của cô.
“Đừng theo dõi tôi nữa, tôi không nhận lại ông đâu.”
Trình Kiến phun câu này ra khỏi miệng, mắt mày người đàn ông như tràn ngập bi thương, tựa hồ còn khắc khổ hơn cả trước đó, song rốt cuộc ông cũng không nói gì nữa. Trình Kiến nghỉ ngơi một hồi, lúc mở mắt ra, hình chiếu đã biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện.
Hai ngày sau đó, ngày nào Quý Thanh Hòa cũng tới xem. Trình Kiến không nói với ai một câu nào, tinh thần cô càng ngày càng tệ.
Đến ngày thứ ba sau khi cô bị thương, Hứa Úy trở lại.
Trình Kiến biết những ngày qua cô vẫn luôn chờ đợi, nhưng lúc đau đớn gian nan nhất anh chẳng tới, lúc Quý Thanh Hòa đứng trước giường bệnh cô dụ dỗ cô anh vẫn chẳng tới, cô bắt đầu dần dần hơi thất vọng, cảm thấy tới hay không tới đều chẳng có ý nghĩa gì lắm.
Cô sa sút hơn theo từng giờ, tự cho là trong lòng sẽ chẳng có bất kì gợn sóng nào nữa, nhưng khoảnh khắc chân chính trông thấy Hứa Úy, hốc mắt cô vẫn ướt lệ.
Rõ ràng còn chưa tới một tuần mà cô lại có cảm giác như đã cách một đời.
Hứa Úy ngồi bên cạnh Trình Kiến, nắm tay cô vào lòng bàn tay mình. Mắt trái của Trình Kiến không nhìn được, phải xoay chuyện góc độ nhiều hơn một chút mới có thể thu Hứa Úy vào mắt.
Chẳng biết có phải ảo giác hay không, Trình Kiến nhìn anh mà có phần chẳng biết nến nói chuyện với anh thế nào.
Dường như anh đã thay đổi, cảm giác này nhất thời rất khó hình dung, ngoài khí chất sát phạt trên người nặng thêm ra, lúc anh chăm chú nhìn cái gì, ánh mắt cũng trở nên càng lạnh lẽo hơn.
“Sao anh lại tới đây?”
Bây giờ những gì Trình Kiến có thể nói với anh rất có hạn, Hứa Úy cúi đầu hôn ngón tay nhỏ nhắn xương xương của cô, ngậm ngón giữa của cô vào miệng. Anh liếm bụng ngón tay cô, ấm áp mà dịu dàng, nhưng đang liếm chỗ đau nơi mắt cô.
“Anh tới đưa em đi.”
Trong nháy mắt, tất cả những quả cầu nhỏ trong ngoài phòng đều ngừng lại, camera cũng xoay lại ngắm vào anh.
Trình Kiến đổ mồ hôi lạnh, cô đột nhiên nghĩ đến mục đích lần này của mình là gì, nếu không ở lại đây, đợi đến lúc Quý Thanh Hòa cài đặt kích hoạt toàn bộ thiên nhãn rồi, cô sẽ không giúp được Hứa Úy nữa.
“Em không đi.” Sau khi tổng hợp suy tính, Trình Kiến nhanh chóng đáp lại Hứa Úy. Cô đã bỏ một con mắt làm khoán vào sân, rút lui bây giờ chẳng khác nào dã tràng xe cát.
Hứa Úy siết chặt ngón tay cô định rút ra, ánh mắt trở nên đáng sợ.
“Đến lúc đó máy theo dõi cài ngay trong người em, em cho rằng mình còn có thể làm gì?”
Da đầu Trình Kiến tê rần, Hứa Úy nói thẳng ra như vậy rất nguy hiểm… Cô vội vã nhìn về phía đám thiên nhãn giám sát trong ngoài phòng, phát hiện ra những quả cầu trắng bạc đó đang rung lên kì dị.
“Đừng, đừng nói nữa! Anh đừng xen vào chuyện của em! Đi mau!”
Nhất định là Quý Thanh Hòa đã nghe thấy rồi, hắn ta sẽ không chịu để yên!
Giờ khắc này như đang trong một sự đối lập ngắn ngủi. Thiên nhãn nhìn anh chằm chằm, còn anh nhìn Trình Kiến chằm chằm.
“A Kiến, tin anh.”
Trong tích tắc Hứa Úy cử động, chuông báo cháy trong phòng bệnh bắt đầu vang lên, hệ thống cứu hỏa khởi động, nước bắt đầu văng tung tóe khắp phòng.
Thiên nhãn cũng lập tức xông vào, Trình Kiến còn chưa kịp có phản ứng gì đã được bế lên. Cô có cảm giác mình đang nhanh chóng rời khỏi nơi cô muốn chạy thoát suốt mấy ngày mấy đêm qua, cảm giác này quá hư ảo, đến giờ cô vẫn chưa chắc lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Còn nhanh hơn bất kì một phương tiện di chuyển nào cô từng đi, dĩ nhiên Trình Kiến chỉ có thể an ủi mình là điều này có liên quan đến việc mắt cô bị thương, không thể thấy rõ vật tham chiếu, nhưng trong thời tiết yên ả còn có thể thổi ra cơn gió dữ dội như vậy… ắt là luồng khí hình thành khi bản thân đạt tới một tốc độ nhất định.
Trình Kiến cảm thấy mặt mình hơi rát, cô vô thức vùi mặt vào chỗ ấm trên người alpha nhà mình, tay cũng nắm chặt áo anh. Đầu óc hỗn loạn, cô biết như vậy có vấn đề, Hứa Úy vừa ra khỏi đây, mọi logic cô thiết lập sẵn cũng bị hủy diệt. Cô bị bất ngờ, giờ khắc này, trong đầu chỉ tràn ngập những “Làm thế nào bây giờ”.
Làm thế nào bây giờ? Thế này đâu có giống những gì mình nghĩ trước đây!
Trước khi làm bất kì chuyện gì, Trình Kiến đều vô thức tính trước. Quý Thanh Hòa muốn lợi dụng mắt cô để giám sát cô, mặc dù có khiến cô hơi sợ hãi nhưng hãy còn chưa đủ làm cô tuyệt vọng, bất kì công nghệ kĩ thuật nào cũng tồn tại sơ hở, chỉ cần cho cô thời gian, cô sẽ tìm ra được cách phá.
Nhưng bây giờ Hứa Úy làm thế này có khác nào trực tiếp lật bàn khi đang đánh cờ đâu, anh còn không xem quy tắc Quý Thanh Hòa định ra nữa!