Thiên nhãn trắng bạc như một con chó thoát cương hoàn toàn phát điên, con nào con nấy cấp tốc theo dấu bóng mờ màu đen trên mặt đất, ống kính camera tốc độ nhanh cũng rất khó nắm bắt dự tính đường đi hành động của anh.
Mấy con thiên nhãn tấn công dồn sức bắn pháo công kích, nhưng mỗi quả đều bị đối phương tránh trước, anh duy trì tốc độ, đồng thời còn nhanh chóng thay đổi vị trí của mình đề phòng bị nhắm vào, đây gần như là chuyện phản nhân loại.
Trình Kiến núp trong lòng Hứa Úy suốt cả quá trình, mắt phải của cô bịt trong áo anh, mắt trái căn bản là không thể nhìn được, cô chỉ biết Hứa Úy rất nhanh, có lẽ đã tiếp cận mức độ không thể tưởng tượng, tiếng đại bác vang không ngừng bên tai, làm cô đinh tai nhức óc, nhưng trừ đau đớn lâm râm trong hốc mắt ra, cô không chịu một chút tổn thương nào trong hoàn cảnh này.
Hứa Úy thay đổi thật rồi, anh trở nên mạnh hơn, nhưng cảm giác mơ hồ này còn xa mới chấn động bằng tận mắt chứng kiến.
Mấy chục thiên nhãn đang điên cuồng đuổi theo, không ngừng nã pháo vào anh. Trong lòng Hứa Úy bế người nên không thể phản kích, song đó cũng chẳng phải một hành động lỗ mãng không có kế hoạch.
Kể từ lúc biết Trình Kiến bị thương, Noah có vấn đề, cuộc cứu viện này đã được lên kế hoạch bắt đầu thực hiện, đội ngũ tinh anh trong tay anh lẩn vào mai phục trong bệnh viện, đường phố, cao cốc, lúc này đang đồng thời yểm hộ cho anh, trong quá trình tập trung về phía bên này, rất nhiều thiên nhãn đã bị đánh lén ngắm bắn nổ ngay tại chỗ.
Hứa Úy lấy được chỉ thị cao nhất của quân đội, khẩn cấp nhập cảnh, anh chạy đến địa điểm cứu viện, lên phi cơ bay thẳng ra khỏi Noah. Thiên nhãn đuổi theo chỉ chậm hơn một nhịp đã bị máy bay chiến đấu yểm hộ liên tiếp bay ra từ phía sau bắn cho tan tác.
Phần lớn thiên nhãn không thể không đổi hướng tiêu diệt chướng ngại vật phía sau, nhưng điều này có vẻ như khó dây dưa hơn trong tưởng tượng của người điều khiển, chỉ có một số ít thiên nhãn đuổi theo đánh chặn chiếc phi cơ bay ra trước nhất, ban đầu còn có hình ảnh truyền về, sau chẳng có hình ảnh gì nữa, tất cả đều bị đối phương bắn rơi.
Phi cơ phá rối trận chiến bị bắn trúng hai chiếc, sau khi túi khí bung ra thì rơi xuống đất hoang ở ngoại ô, ở đó zombie rải rác, đợi đến lúc thiên nhãn tìm được thì trong túi khí đã sớm trống trơn.
Chạy sạch.
Mang một người sống lớn đùng ra khỏi khu an toàn Noah mà bây giờ lại để chúng chạy sạch.
“Hứa Úy!”
Quý Thanh Hòa siết chặt nắm đấm, nện mạnh lên mặt bàn thí nghiệm.
“Phải mang Trình Kiến về! Tuyệt đối không thể để cô ta tiết lộ những chuyện này ra ngoài!”
Quý Thanh Hòa tức tối đỏ gay mặt, Noël ngồi một bên nhìn hắn nói: “Trước đó tôi đã khuyên cậu rồi, hiện giờ chưa phải thời cơ tốt kéo Trình Kiến vào nhóm, đợi qua một năm nữa chính thức kích hoạt thiên nhãn, khống chế được tất cả mọi người rồi, con bé muốn chạy cũng chẳng chạy được đi đâu.”
“Sao không chạy được đi đâu, tôi thấy cô ta có chạy vào lòng đất Hứa Úy cũng đào cô ta ra mang đi được!” Cơ mặt Quý Thanh Hòa co rút, hắn đang gắng hết sức làm mình bình tĩnh lại, “Chuẩn bị kích hoạt thiên nhãn trước thời hạn đi.”
“Khống chế thiên nhãn là AI Susie, cậu chỉ nắm bảy mươi phần trăm quyền khống chế Susie trong tay, ba mươi phần trăm còn lại còn chưa thu hồi được từ tay Trình Thâm.” Noël cau mày, “Ông ta là bố của Trình Kiến, chuyện này có thể ẩn chứa họa ngầm gì không?”
Quý Thanh Hòa nhìn Noël, híp mắt, “Mỗi ngày tôi đều chờ đến lúc hành động, nhưng lúc nào ông cũng nói là thời cơ chưa chín muồi, mà bây giờ rốt cuộc thời cơ cũng chín muồi, ông lại lấy quyền hạn của Susie ra khuyên tôi.”
“Viện trưởng, rốt cuộc ông đang nghĩ gì?”
Bị Quý Thanh Hòa nghi ngờ, Noël mặt không đổi sắc, lạnh nhạt đáp: “Nếu cứ nhất định phải nói là thời cơ chín muồi thì đó cũng là do cậu cưỡng chế nó phải chín, sao cậu không ráng nhịn thêm chút nữa? Chỉ vì thật sự không thể khoan dung cho Trình Kiến nhảy vào lòng một người đàn ông khác thôi sao?”
Rầm!
Bàn bị đập mạnh vang rền, Quý Thanh Hòa xanh mét mặt nhìn Noël, rất nhanh sau đó, chỗ ngón tay hắn tiếp xúc với mặt bàn chảy ra máu.
“Bao lâu nay tôi vẫn cảm thấy cô ấy là cùng một loại người với tôi, chúng tôi đều là người có thể vứt bỏ tất thảy để theo đuổi trí tuệ! Thế nên tôi để mặc cô ấy làm bất kì chuyện gì cô ấy muốn làm, trước khi cô ấy gặp thằng cha kia, tất cả mọi chuyện đều chưa từng thay đổi.”
“Hứa Úy là biến số lớn nhất giữa tôi và cô ấy, chẳng lẽ ông bảo tôi trơ mắt nhìn họ kết hôn sinh con, đợi đến lúc con cô ấy biết gọi tôi là chú rồi tôi vẫn còn đang đứng bên cạnh tự thôi miên mình rằng tất cả đều chỉ là tạm thời? Đáng ra ngay từ lúc họ mới quen tôi đã phải lấy cô ấy rồi!”
Yết hầu Noël động đậy, chậm rãi lắc đầu, “Cậu đang nóng nảy quá mức vì một người đàn bà rồi đó.”
“Nhưng tất cả những gì tôi làm đều là để đạt được cái mình muốn.” Quý Thanh Hòa nhấc bàn tay mình đập xuống bàn lên, lật bàn tay xem ngón tay thon dài dính máu của mình, thần sắc lạnh lẽo ghê rợn.
“Nguyện vọng của ông ngoại là một ngày nào đó có thể tập trung trí tuệ của toàn nhân loại suy nghĩ tư duy thay ông giống như tinh thần mẫu thể, nhưng tuổi thọ của ông đã cạn, thế nên ông dùng cái chết của mình để thúc đẩy ba mươi phần trăm số người nhiễm chất dung hợp sinh học của tôi bây giờm chỉ cần tìm ra đoạn tần số tinh thần mẫu thể dùng để thôi miên con dân, vậy thì ba mươi phần trăm người dã thú này sẽ nghe lệnh tôi răm rắp.”
Quý Thanh Hòa vừa nói vừa giơ ngón tay mình lên, năm ngón tay gập lại, máu bị nặn ra nhiều hơn.
“Có sức chiến đấu của ba mươi phần trăm đó làm trụ cột, lây nhiễm cho những người bình thường còn lại sẽ dễ dàng hơn. Tạm thời bây giờ tôi còn chưa thể phá giải bí mật giữa tia F và tinh thần mẫu thể, nhưng thêm trí óc của cô ấy thì có lẽ sẽ được.”
Noël nhìn khuôn mặt Quý Thanh Hòa, môi mấp máy, sau cùng vẫn im lặng.
“Đáng tiếc, qua số liệu của những tài liệu kia, kho tiến hóa của cô ấy là sản phẩm tuyệt đối không thể thành công, bằng không, nếu não tôi có thể được tiến hóa, có lẽ chuyện muốn làm cũng chẳng cần đến cô ấy tham dự nữa.”
Quý Thanh Hòa liếc đống tài liệu về kho tiến hóa để ở góc bàn, chậm rãi đi qua, thuận tay nhặt một tập lên lật xem.
Hắn xem mà say mê, Noël mở hai tay ra, lẳng lặng lau mồ hôi trong lòng bàn tay vào quần.
“Tôi muốn đuổi theo.” Quý Thanh Hòa gằn giọng, “Đuổi đến khi cô ấy ý thức được rõ ràng rằng mình không thể trốn khỏi lòng bàn tay tôi, vì sự tùy hứng của mình, cô ấy sẽ hại chết rất nhiều người vô tội.”
“Được, vậy tôi đi sắp xếp.”
Noël rời khỏi phòng nghiên cứu, Quý Thanh Hòa vẫn đang lật xem tập tài liệu về kho tiến hóa.
Nhìn Hứa Úy có vẻ không bình thường.
Kể cả khi anh ta vốn là người mạnh nhất quân đội, nhưng khi đơn thương độc mã cũng không thể mạnh đến mức ấy.
Quý Thanh Hòa vén một góc tài liệu lên nheo mắt tỉ mỉ đánh giá, hắn đột nhiên nảy sinh một nghi ngờ.
Có khi nào tài liệu trong tay hắn là giả… Thật ra kho tiến hóa của Trình Kiến đã sớm hoàn thành không?