Anh nhạy cảm ngước mắt lên kệ sách bằng gỗ đặt chậu cây, phát hiện ra ở đó có mấy ngọn nến chập chờn, mùi thôi miên thoang thoảng trong không khí tỏa ra từ đó.
Cái này không có hại gì cho cơ thể nên Hứa Úy cũng không để ý. Anh mới từ quân doanh về, quân trang còn chưa thay ra, đang vừa nới lỏng cổ áo vừa về phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo thì trông thấy Trình Kiến nằm trên sofa ngủ ngon lành.
Một cánh tay cô vắt ngang bụng, một cánh tay rủ xuống dọc cạnh sofa, ngón tay bị gân cốt kéo lại nên hơi co.
Ngón tay cởi khuy áo khựng lại, Hứa Úy đi tới trước Trình Kiến, gọi nhỏ: “A Kiến.”
Người ngủ say trên sofa chẳng có phản ứng gì, cặp môi hồng hơi ướt át mở hờ, có phần hồn nhiên.
Hứa Úy bình tĩnh nhìn cô một hồi, vẫn nhớ được nguyên nhân cô cuống cuồng nằng nặc gọi mình về là đêm nay chung chăn gối cô sẽ dễ mang thai.
Cuối cùng lại tự ngủ trước.
Hứa Úy đứng dậy đi vén chăn trước rồi trở lại bế cô về giường. Anh kéo thẳng chăn lên dưới cằm cô, Trình Kiến trong chăn chỉ lộ đầu ra ngoài nom ngủ càng ngon hơn.
Lại nhìn cô thêm một hồi, Hứa Úy mới cởi quân phục ra, vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi anh mang hơi ẩm từ phòng tắm trở lại giường nằm xuống bên cạnh cô, chẳng bao lâu sau, người bên cạnh đã nửa mê nửa tỉnh trở mình xích lại cạnh anh, chui vào lòng anh theo thói quen.
Hứa Úy ngủ không sâu, mỗi lần cô xáp lại gần anh anh đều ý thức được rõ ràng. Anh chỉ ôm lấy cô, mặc cô tựa vào.
Hôm sau trời vừa sáng, Trình Kiến đã tỉnh lại. Cô mơ màng lần mò tới cơ thể ấm áp bên mình, ưm khẽ một tiếng, đầu óc hãy còn lơ mơ.
Đêm qua… Đêm qua có làm không?
Cô biết người bên cạnh là Hứa Úy, anh còn chưa dậy, vậy chứng tỏ mình tỉnh hơi sớm.
Trình Kiến tha thiết nhìn sườn mặt người đàn ông, nhìn nhìn ra gì đó từ mặt anh, nhưng sau cùng ngoài sống mũi anh đẹp nét má anh đẹp ra thì chẳng nghĩ ra được cái gì khác.
Aizz.
Cô chẳng có một kí ức gì về đêm qua hết, xem ra chắc chắn là mình ngủ mất trước khi anh trở lại rồi.
Trình Kiến không muốn cử động, cô nghiêng người vắt tay lên ngực Hứa Úy, rúc vào sườn anh hít hà hơi thở của anh. Hứa Úy đã tỉnh từ lúc cô bắt đầu nhúc nhích, chỉ là mở mắt chậm hơn mấy nhịp mà thôi. Thích ứng với ánh sáng trong nhà xong, anh trông thấy ngón tay búp măng của Trình Kiến đang gõ qua gõ lại trên ngực anh như phát tiết bất mãn gì.
“Dậy rồi?”
Trình Kiến nghe thấy trên đầu truyền tới giọng nói hơi khàn hãy còn ngái ngủ của người đàn ông, không ngẩng đầu lên mà chỉ ôm anh chặt hơn, vùi cả mặt vào người anh, hầm hừ mấy tiếng rồi nhỏ giọng lầu bầu: “Sao đêm qua anh không gọi em dậy?”
“Em ngủ rồi.” Hứa Úy gập khuỷu tay lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, “Nhìn có vẻ ngủ rất ngon nên không nỡ.”
“Vậy cũng phải gọi em chứ, không gọi em dậy, con chúng ta biết làm thế nào.”
Trình Kiến vừa nói vừa chọc mạnh lên người anh, Hứa Úy bắt lấy ngón tay không nghe lời của cô, ấn bóp xoa nắn, “Chuyện con cái không vội.”
“Anh hơn ba mươi rồi mà còn không vội à, đàn ông già rồi chất lượng t*ng trùng sẽ giảm xuống đấy.”
“…” Hứa Úy nhìn cô, híp mắt.
Trình Kiến đọc được tín hiệu nguy hiểm trong mắt anh, vội vàng há miệng xoay chuyển: “Cũng… Cũng không phải, anh khác những người khác, tốc độ già đi của người từng khai phá gien sẽ chậm hơn người bình thường rất nhiều, cho nên…”
“Cho nên vẫn là cảm thấy anh già?”
“Không… Ưm.”
Trình Kiến lỡ chân giẫm phải đuôi sư tử, trước khi kịp nhận ra đối phương nổi nóng đã bị đè dưới thân, váy dây không được lột ra đêm qua giờ phút này đã tan thành mấy mảnh, bị vứt bừa ra góc giường.
Phó viện trưởng mĩ nhân tiếng tăm lẫy lừng của Viện Nghiên cứu Trung ương mang thai, năm sau, cô hạ sinh một cặp sinh đôi, nhưng, theo sự ra đời của cặp song sinh này, một vài chuyện tựa hồ cũng không thể che giấu được nữa.
Vấn đề nằm ở thuộc tính ABO của hai đứa trẻ, một anh trai một em gái, đứa lớn là một alpha khỏe mạnh kháu khỉnh, nhưng đứa nhỏ thì lại là một omega chính cống.
Chuyện này truyền ra ngoài đã làm kinh hãi tất cả mọi người.
Có người bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc hai đứa trẻ có phải con ruột của Trình Kiến hay không, thậm chí còn có người đồ rằng Trình Kiến đã dùng một vài thủ đoạn khoa học tân tiến thay đổi gien đứa trẻ trong bụng. Dẫu sao beta kết đôi với alpha chỉ có thể sinh ra alpha và beta nhỏ chứ sinh ra omega là chuyện không thể nào.
Tóm lại, khoảng thời gian ấy rất hỗn loạn, Trình Kiến cũng một mực không đưa ra câu trả lời công khai, mãi đến khi con đầy tháng rồi, cô mới đích thân tổ chức họp báo, kể lại quá khứ của mình.
Bắt đầu từ lúc cô vẫn còn là một beta tầm thường, cho đến về sau có mục tiêu, cô không ngừng cố gắng làm những chuyện chính mình cũng sợ rằng mình không làm được, dần dần trở nên như ngày hôm nay.
Thật ra cô là omega đã qua cải tạo của thuốc chuyển đổi, nhưng cô cũng đã thật sự dùng thân phận omega hoàn thành tuyệt đối mọi việc trước mắt.
Cô nói, thứ chân chính ngăn cản bước tiến của loài người chưa bao giờ là khoảng cách tạo ra bởi giới tính mà là sau khi nhận thức về chính mình bị bên ngoài ảnh hưởng lại cứ thế này sinh tự hạn chế với mình.
Hi vọng những gì cô làm được có thể phá vỡ thành kiến của người đời đối với thuộc tính Abo, cũng hi vọng ABO có thể thoát ra khỏi nhà tù tạo ra từ những hạn chế khuôn sáo kia, tìm lại chuyện mình thực sự muốn làm.
Trong tương lại khi omega và beta ngày càng có sức ảnh hưởng hơn, ngày khiến thế giới kinh hãi ấy được người đời sau gọi là ngày giải phóng tự do.
Sau ngày giải phóng, cuộc chiến chống lại thành kiến vẫn tiếp tục, nhưng trong lòng mỗi một omega đã từng hèn mọn đều in dấu vị học giả trẻ tuổi vĩ đại đó, dũng cảm tiến lên, can đảm theo đuổi.
Chỉ duy tự do và ý chí của con người là mãi mãi không thể xâm phạm.