-Hàn Trì,cậu về sau không gọi cho mình.-Cô gái trách móc.
-Bà ngoại bệnh, mình lo cho bà nên quên mất.-Hàn Trì mỉm cười nhìn cô gái trước mặt.
-Cậu thật sự chưa bao giờ để ý tới mình?.-Cô gái buồn bã.
-Xin lỗi cậu, mình thật sự là vì lo lắng cho bà nên quên mất,thật đấy.
-Ừ,tạm tin cậu.-Cô gái mỉm cười khi nghe được Hàn Trì đã chịu xin lỗi mình.Thật ra cô cũng không giận gì, chỉ đùa một chút thôi.
-Chân cậu thế nào rồi?.-Cô gái lại buồn rầu hỏi.
-Vẫn vậy thôi,đời này có lẽ chỉ có thể làm bạn với xe lăng mới có thể di chuyển được.-Hàn Trì cười thản nhiên.
Cô gái không thích Hàn Trì có thể cười thản nhiên nói như vậy,tàn phế vui lắm sao,sao cậu lại không có suy nghĩ tìm mọi cách chữa trị để được đứng lên lần nữa chứ.Nếu cậu ta không đứng lên được nữa,cô phải làm sao đây, tình cảm mười mấy năm qua làm sao đây, ước mơ được làm vợ của cậu phải làm sao đây.
-Tại sao cậu không tiếp tục điều trị chứ.
-Sẽ khỏi sao.
-Nhưng nếu không trị thì sao có thể biết là không còn hy vọng chứ, mình đã đăng ký vào đại học y thủ đô, mình sẽ cố gắng học tập,và hỏi thăm các giáo sư, nhất là mình sẽ cố gắng có thể nói chuyện được với giáo sư Tạ, giáo sư Tạ rất giỏi về lĩnh vực châm cứu, mình nghe nói giáo sư Tạ đã từng châm cứu cho người cũng bị liệt cả hai chân như cậu có thể đứng lên đấy, nhưng chỉ tiếc là Ông ấy rất khó nói chuyện.-Cô gái cao hứng nói xong lại ỉu xìu.
Hàn Trì thật sự rất muốn nói cho cô biết ,Giáo sư Tạ tài giỏi trong miệng cô cũng bất lực trước chân của cậu,bà ngoại cậu đã từng mời rất nhiều vị lương y tài giỏi,thậm chí có cả giáo sư Tạ của cô, nhưng có ích gì đâu,Hàn Trì cười khổ.
-Cậu thi vào trường y sao?không phải cậu từng nói muốn bước vào giới giải trí đóng phim trở thành ảnh hậu mới là ước mơ của cậu sao.-Hàn Trì ngạc nhiên
-Còn không phải vì cậu sao.
-Vì mình sao.-Hàn Trì giật mình vì câu nói của cô.
-Mình sẽ cố gắng tìm cách chữa trị cho cậu, để khi chúng ta kết hôn cậu sẽ không phải ngồi xe lăng nữa.
-Kết hôn sao,cậu đã quên là chúng ta đã hủy hôn ước cách đây hai tháng rồi sao.-Hàn Trì bất ngờ nói.
Hàn Trì đã từng nghĩ sẽ hủy hôn với cô rất lâu về trước, trước khi cậu bị tai nạn kìa, nhưng lúc thấy cô thích mình như vậy,lại thấy quan hệ hai nhà cũng thân thiết,mà quan trọng là cậu cũng chưa thích ai nên cho dù kết hôn với cô cũng không sao, đúng,lúc đó cậu đã từng nghĩ như vậy, nhưng sau khi cậu bị tai nạn thì mọi chuyện đã không còn tốt đẹp nữa.Sau hai tháng điều trị không có kết quả,gia đình của cô ấy đã xin lỗi gia đình câụ và hủy hôn ước,mẹ cậu lúc đó đã rất tức giận,ngay cả ba cậu cũng trở mặt với bà của cô ấy, tình bạn thân thâm niên của hai người cũng chấm dứt, nói không buồn là nói dối, nhưng cậu cũng chỉ đơn giản là buồn khổ một chút thế thôi,cậu cũng hiểu được tâm trạng của bà mẹ cô ấy lúc đó,làm sao có thể để con gái mình cưng chiều từ nhỏ có thể khổ sở gả cho một kẻ tàn phế như cậu chứ, mặt dù đó chỉ là quyết định của bà mẹ cô ấy,cô ấy đã kiên quyết không đồng ý, nhưng chính cậu đã nói ba mẹ mình nên hủy hôn đi, bởi vì chính cậu cũng không muốn hại đời con gái của cô,gả cho một người tàn phế như cậu,cậu cũng không chắc rằng có thể đem lại hạnh phúc cho cô không,huống hồ cậu còn chưa từng thật sự thích cô.Thì càng không có tư cách gì giữ cô lại bên cậu.
Cô thật sự không ngờ cậu có thể dội cho cô một gáo nước lạnh như vậy.Nhắc lại chuyện hủy hôn cô càng uất ức, cảm thấy cực kỳ tức giận với ba mẹ của mình,họ biết là cô rất thích anh,ôm hy vọng tương lai sẽ là vợ của anh từ nhỏ,vậy mà khi anh bị tai nạn,lúc cô đang buồn bã nhất,anh thì khổ sở nhất, khó khăn nhất,ba mẹ cô lại tàn nhẫn đưa ra yêu cầu hủy hôn,cô đã bị đã kích rất lớn,thậm chí đã tuyệt thực phản đối,cô cứ nghĩ anh sẽ không đồng ý,nào ngờ anh ấy lại đồng ý.Cô đã khóc lóc khổ sở hỏi anh tại sao lại đồng ý,không phải hai người có tình cảm rất tốt sao,không phải đã từng nói sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn sao.Bây giờ sao anh lại đồng ý chứ.Anh đã trả lời cô,một câu mà cô cho là tàn nhẫn nhất,”Xin lỗi,tôi chưa từng thích cậu, giờ tôi chỉ là kẻ tàn phế càng không có tư cách giữ cậu ở bên cạnh,cậu hãy tìm người xứng đáng với cậu” .Đang thất thần nhớ lại chuyện cũ cô chợt nghe thấy tiếng điện thoại anh reo.Nhìn điện thoại anh lại mỉm cười.Cô thật sự như không tin vào mắt mình,tuy anh luôn thân thiện luôn mỉm cười với cô, nhưng trong mắt anh luôn là sự xa cách chứ không phải nụ cười vui sướng, ánh mắt ấm áp sáng ngời như thế.Là ai có thể khiến anh có thể đối xử như thế.Người gọi đến là ai đây.
-Alo, Hàn Trì,cậu khỏe không? Mình không làm phiền cậu chứ.
-Không làm phiền, mình đang rảnh, mình rất khỏe.
Che điện thoại lại quay sang cô gái bên cạnh nói nhỏ:
-Mình có điện thoại không thể nói chuyện với cậu nữa, gặp lại sau.
Hàn Trì nói xong bỏ cô gái đang còn ngơ ngác đứng đó,một mình điều khiển xe lăng đi về phòng mình.