• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Mau mau nâng ly lên chúc mừng 3 chúng ta đã đậu đại học hết nào.-Sau khi vào bàn, Lãnh Nguyệt cầm ly rượu lên.

-Mọi người uống đi, tui uống nước ngọt là được,tửu lượng của tui kém lắm.-Hạ Ninh cầm ly nước ngọt lắc đầu với Lãnh Nguyệt.

-Ăn mừng,rồi còn chia tay chia chân với nhau thì phải uống rượu chứ,bà sợ gì,đây là nhà của bà,say rồi vào phòng ngủ là xong,có gì phải sợ.

-Ninh Ninh, uống một ly chắc không say đâu.-Hàn Trì mỉm cười.

-Nếu cô ấy không muốn uống thì đừng ép.-Lục Cảnh Phong lạnh lùng lên tiếng.

Nghe giọng âm trầm của anh, Lãnh Nguyệt bất giác rùng mình,”trai đẹp thì có đẹp nhưng cũng lạnh lùng quá rồi” Lãnh Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.

Nghe Hàn Trì và Lãnh Nguyệt nói vậy,Hạ Ninh đang định lên tiếng nói được thì lại nghe Lục Cảnh Phong lên tiếng trước, khiến cho mọi người lúng túng.

-Được, uống một ly chắc là không sao nhỉ,.-Hạ Ninh ho nhẹ.

-Phải vậy chứ, nào mọi người cùng nâng ly nào.-Lãnh Nguyệt hào hứng trở lại.

Còn Lục Cảnh Phong thì nhíu mày,cô gái nhỏ vậy mà nghe lời tên Hàn Trì kia chứ không chịu nghe anh.Anh đưa mắt đầy sát khí nhìn người đối diện.

Cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của người bên cạnh,Hàn Trì chỉ mỉm cười nhìn lại.

Nhưng có vẻ mọi người đều đánh giá quá cao Hạ Ninh rồi thì phải, bởi vì sau ly rượu đó,5 phút sao Hạ Ninh đã mơ mơ màng màng, rồi cứ tự rót rượu cụng ly với Lãnh Nguyệt suốt.

1 tiếng sau.

-Tiểu Ninh yêu dấu,theo bà… ức….hai người đàn ông này ai đẹp trai hơn.-Lãnh Nguyệt đã say khướt ánh mắt mông lung chỉ vào Hàn Trì và Lục Cảnh Phong.

Lục Cảnh Phong cùng Hàn Trì đang nhìn chằm chằm vào hai người con gái đã say bí tỉ khoác vai nhau nói chuyện.Nghe câu hỏi của Lãnh Nguyệt cả hai không hẹn mà gặp cùng nhìn nhau, rồi lại nhanh chóng nhìn về phía Hạ Ninh chờ đợi câu trả lời của cô, bởi vì có câu nói “Khi người ta say,thì lời nói thường là lời nói thật lòng”

-Hai người này sao,ai đây nhỉ….-Hạ Ninh mơ màng chỉ tay nhìn hai người.

-Bà thấy ai đẹp trai hơn, quyến rũ hơn.-Lãnh Nguyệt dù say nhưng vẫn không bỏ được tật háo sắc của mình.

-Ưm… Đương nhiên là Hàn mỹ nam rồi,cậu ấy cười lên rất… ức…là ấm áp,còn cái người này vẻ mặt cứ như mình nợ tiền  anh ta.-Hạ Ninh vừa nấc cụt, vừa nói.

Lục Cảnh Phong mặt đen thui nhìn cô,còn Hàn Trì gương mặt lại ửng hồng.

-Ừ nhỉ, mình cũng thấy có lý.Nhưng hai người này không đẹp trai bằng Khiết Khiết của mình, Khiết Khiết của mình là đẹp trai nhất.-Lãnh Nguyệt gật gù.

-Đồ trọng sắc khinh bạn.hừ.-Hạ Ninh hừ lạnh.

-Nhưng tui vẫn yêu bà nhất, Tiểu mỹ nhân,hai người này bà thích ai hơn.

Lúc nãy nghe câu trả lời của Hạ Ninh mặt của Hàn Trì đã ửng hồng lên,bây giờ lại cực kỳ hồi hợp nhìn cô.

Còn Lục Cảnh Phong thì mặt đen thui nhìn chằm chằm cô gái nhỏ,không ngờ cô lại nói anh khó coi như vậy.Lần này thử xem cô nói như thế nào, nếu cô dám nói thích Hàn Trì thì cô chết chắc với anh rồi.

-Thích ai hơn hả, tui thích cái mặt nợ tiền kìa hơn, cũng không biết sao gặp anh ta tìm tui lại đập thình thịch thình thịch như vậy nè.-Hạ Ninh vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ.

Mà cô lại không ngờ chỉ một câu nói của cô lại khiến cho hai người vừa nãy tâm trạng lại hoán đổi cho nhau,Hàn Trì đau buồn thất vọng,Còn Lục Cảnh Phong âm thầm mỉm cười hài lòng.

-Tui thích Khiết Khiết của tui nhất, Khiết Khiết của tui đáng yêu nhất.Muốn gả cho Khiết Khiết.  Tiểu Ninh bà muốn gả cho ai?

-Gả cho ai ư.-Hạ Ninh lại nhìn hai người đàn ông trước mặt.

Còn Hai người đàn ông đang được cô nhìn,một người thì đau lòng mong đợi,một người vẻ mặt bình tĩnh nhướng mày nhìn cô chờ đợi câu trả lời.

-Không gả cho ai hết,tui không tin tưởng bất cứ người đàn ông nào nữa hết,bà biết không,tui từng rất yêu Triệu Hằng,một lòng một dạ giúp đỡ chàng, nhưng cuối cùng thì sao….-Hạ Ninh vừa nhắc tới Triệu Hằng nước mắt lập tức tuôn rơi.

-Chàng lại kêu người bắt tui,..chàng muốn lấy hết máu của tui để cứu người chàng yêu,..thì ra tui chỉ tự mình đa tình… chàng không hề yêu tui, chàng chỉ lợi dụng tui, Tiểu Nguyệt ở đây… ở đây rất đau, rất rất đau.-Hạ Ninh càng nói càng khóc dữ dội,cô đưa tay chỉ vào tìm mình.Cơn say làm Hạ Ninh vô thức nói ra bí mật nhỏ đã được chôn sâu trong lòng.

Khi nghe Hạ Ninh nhắc đến tên của một người đàn ông khác,còn nói rất yêu hắn,Lục Cảnh Phong mặt lạnh lùng,càng tệ hơn khi nghe cô đau lòng tới mức khóc nức nở,anh cảm thấy mình rất muốn giết người, giết chết kẻ đã làm cô gái nhỏ của anh khóc ngay  lập tức.Anh âm thầm nghiến răng mặc kệ tên đó là ai,dù phải đào ba tất đất đi nữa,anh cũng nhất định phải sai người tìm ra kẻ đó, khiến kẻ đó sống không bằng chết.

Cũng giống như Lục Cảnh Phong,Hàn Trì cũng bất ngờ khi nghe cái tên mà Hạ Ninh nói ra, dù không biết người đó là ai, nhưng cậu cũng cảm thấy ghen tị, bởi vì được cô yêu nhiều như vậy, nhưng sau đó càng về sau cậu càng kinh ngạc, rồi cũng mang vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy sát khí giống như Lục Cảnh Phong bên cạnh.Anh chưa từng thấy Ninh Ninh khóc đau đớn như vậy.Anh cũng thấy tim mình cũng đau dữ dội khi thấy cô khóc.Anh cũng nhất định phải tìm ra kẻ đó.

Hạ Ninh nói xong thì ôm lấy Lãnh Nguyệt đã ngủ mất bên cạnh gục đầu ngủ theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK