Biệt thự Tống gia....
Sau khi an ủi Lam Di Tinh xong, Tống Khải Hoàn lái xe trở về nhà.
Suốt hai ngày nay, anh không trở về nhà đã khiến Tống phu nhân bắt đầu nghi ngờ mà gọi điện cho Dương Chấn.
May thay, Dương Chấn sớm hiểu ý mà bảo rằng anh ngủ lại hộp đêm và vui chơi đến tối.
- "Con về rồi sao?"
Ngay khi nhìn thấy anh từ phía ngoài bước vào, Tống phu nhân khẽ đặt ly trà đang uống dở xuống mà trầm giọng hỏi.
Tống Khải Hoàn tỏ vẻ như mọi khi mà điềm nhiên trả lời:
- "Mẹ à, bây giờ con mệt rồi, con xin phép lên phòng nghỉ ngơi."
Anh đưa tay cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài mà nhàn nhạt đi lướt qua người trước mặt hướng thẳng về phía cầu thang.
- "Đợi đã.
Con đứng lại cho mẹ."
Bà cảm nhận trên áo anh có mùi nước hoa của phụ nữ mà lên tiếng bảo anh đứng lại, sau đó tiến lại gần kiểm tra.
Khi nãy, anh có ôm lấy người Lam Di Tinh cho nên mùi hương trên người cô vô tình bám lên áo anh.
Ngay lập tức, anh giả vờ cười thật lớn, gương mặt tỏ ra phong lưu đáp:
- "Chẳng phải mọi khi con cũng đi đến vài ngày mới trở về, sao hôm nay mẹ lại tỏ ra nghi ngờ đứa con này sao?"
- "Không có.
Mẹ chỉ lo con xảy ra chuyện mà thôi."
Tống phu nhân lập tức bật cười đáp liền sau đó giơ tay ra hiệu bảo người hầu chuẩn bị nước nóng cho anh.
Tống Khải Hoàn lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm mà chậm rãi bước lên lầu.
Từ trên cao âm thầm quan sát, một lúc sau, anh lặng lẽ bước vào phòng riêng của mẹ mình.
Trước lúc đó, Tống Khải Hoàn đã sớm tắt hệ thống camera quanh lối đi và bên trong căn phòng để tránh quay lại cảnh tượng này.
Hóa ra, Tống Khải Hoàn đã âm thầm lắp đặt một chiếc máy quay nhỏ được gắn vào rèm cửa.
Do thời gian này, anh cảm thấy biểu hiện của mẹ mình thực sự có chút khác lạ cho nên lặng lẽ theo dõi nhất cử nhất động của bà.
Hình ảnh từ camera ghi lại vào ngày hôm nay cho thấy bà đã có cuộc trò chuyện với người đàn ông lạ mặt liên quan đến vụ phóng hỏa phòng khám của Lam Di Tinh.
Hai bàn tay anh lúc này siết chặt lại, trong lòng không khỏi thất vọng.
Uổng công anh một mực luôn tin rằng bà chẳng liên quan đến chuyện phóng hỏa phòng khám, nào ngờ tất cả đều có liên quan đến bà.
Tống Khải Hoàn đang định xem tiếp diễn biến tiếp theo thì bỗng nhiên tiếng mở cửa vang lên khiến anh giật mình mà xoay người lại.
Phía trước, dáng người quen thuộc đã đứng trước mặt anh.
Tống phu nhân không nói gì mà chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm vào thứ đang cầm trên tay anh mà mạnh tay giật lấy, tức giận nói:
- "Khải Hoàn, con lén bỏ máy quay lén mẹ sao?"
Đến lúc này, Tống Khải Hoàn không nhịn được nữa mà hỏi trực tiếp người trước mặt, giọng có chút thất vọng:
- "Tại sao mẹ lại cho người đến phóng hỏa phòng khám của Di Tinh chứ? Mẹ có biết cô ấy suýt chút nữa là mất mạng rồi không?"
Nghe đến đây, Tống phu nhân bỗng bật cười thật lớn, khóe môi nhếch lên, thản nhiên đáp:
- "Được, con biết như vậy cũng tốt.
Là mẹ chướng mắt con nhóc đó, mẹ muốn trừ khử nó."
- "Vậy còn người phụ nữ trong tấm ảnh này và căn phòng kho mà mẹ luôn luôn ngăn cấm tất cả mọi người.
Rốt cuộc, mẹ giấu con chuyện gì?"
Tống Khải Hoàn lúc này đã hoàn toàn mất hết bình tĩnh mà rút tấm ảnh trong túi ra đưa về phía người đối diện khiến bà như chết trân tại chỗ.
Chưa đợi bà trả lời, Tống Khải Hoàn lên tiếng tra hỏi:
- "Mẹ trả lời con đi.
Rốt cuộc bên trong căn phòng đó có bí mật gì?"
- "Mẹ...mẹ..."
Tống Khải Hoàn tiến lên một bước thì người đối diện càng lùi về sau thêm một bước.
Sắc mặt của bà ta lúc này vô cùng căng thẳng, khóe môi khẽ run lên liên tục mà không biết nên giải thích như thế nào với anh.
Nhưng chưa đầy vài phút, ánh mắt của bà ta lập tức trở nên vô cùng tự tin, hoàn toàn khác xa với khi nãy khiến anh vô cùng khó hiểu mà nhíu mày nhìn người trước mặt.
Bộp...
Bất ngờ từ phía sau, một bóng người trên tay cầm cây gậy gỗ khẽ đập mạnh vào sau gáy khiến Tống Khải Hoàn lập tức bất tỉnh mà ngã lăn ra đất.
Tống phu nhân nhếch môi cười, khẽ giơ tay khen ngợi người trước mặt:
- "Quản gia, ông làm tốt lắm."
Danh Sách Chương: