Thành phố Vạn Xuyên...
Cuối cùng, Lam Di Tinh cũng hoàn thành dự án xây dựng bệnh viện cùng Mạnh Nhật Ngôn, cô quyết định quay trở nước mà tiến hành thi công bệnh viện. Đứng quan sát tất cả nhân công làm việc cật lực nhằm sớm hoàn thành dự án mà phục vụ cho người dân ở nơi đây.
- "Tiểu Tinh, sẽ sớm thôi, ước nguyện của em sẽ thành hiện thực."
Mạnh Nhật Ngôn nhìn sang người bên cạnh, hạnh phúc nói. Nghe anh nói thế, cô khẽ gật đầu liền sau đó cười đáp:
- "Đúng vậy. Khi trước, vì muốn em theo đuổi ước mơ của mình, Thế Khương đã xây nên phòng khám Nhân Ái. Đến bây giờ, em sắp sửa trở thành cổ đông của bệnh viện mới này, có lẽ anh ấy sẽ rất vui mừng cho em."
Nhắc đến cái tên này khiến cô có chút xúc động, người bên cạnh cũng vì thế mà tắt hẳn nụ cười trên môi. Đến mãi bây giờ, ba chữ Đoàn Thế Khương vẫn còn giữ một vị trí vô cùng đặc biệt trong tim cô. Đột nhiên, Mạnh Nhật Ngôn giọng trầm hẳn mà lên tiếng nói:
- "Em...vẫn chưa quên anh ấy sao?"
Nghe anh hỏi, Lam Di Tinh khẽ bật cười liền đối mặt nhìn anh đáp:
- "Nếu nói chưa quên cũng không hẳn, nhưng trong lòng em, Thế Khương chính là người vô cùng đặc biệt. Anh ấy giống như vị thiên sứ đến giúp em trong một khoảng thời gian mặc dù ngắn nhưng khiến em cảm thấy vô cùng hạnh phúc."
Bất ngờ, Mạnh Nhật Ngôn nắm lấy tay Lam Di Tinh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà nói với người trước mặt:
- "Di Tinh, anh có thể thay Thế Khương bảo vệ em suốt chặng đường còn lại của cuộc đời. Hãy cho anh một cơ hội trở thành bạn trai em, có được không?"
Ngay lập tức, Lam Di Tinh rút tay ra khỏi lòng bàn tay người đối diện, giọng đầy dứt khoát:
- "Nhật Ngôn, từ trước đến giờ, em chỉ xem anh giống như một người anh trai. Chúng ta có thể xem nhau như là người bạn, cũng như cộng sự trong công việc."
Nghe đến đây, trong lòng Mạnh Nhật Ngôn cảm thấy vô cùng hụt hẫng nhưng vẫn cố tỏ ra bản thân vẫn ổn mà mĩm cười gật đầu, liền sau đó cả hai người cùng bắt tay nhau.
Bệnh viện An Hảo...
Cuối cùng, Lam Di Tinh và Mạnh Nhật Ngôn thành công thành lập bệnh viện. Hiện tại, cô đảm nhận vị trí bác sĩ trưởng khoa, đồng thời cũng thay Mạnh Nhật Ngôn điều hành nơi này bởi vì anh thường xuyên đi công tác qua lại bên Canada.
Đang đi dạo quanh bệnh viện, bỗng nhiên cô phát hiện nhiều người vây quanh ở phía trước. Một lúc sau, ai nấy đều cầm trên tay phần thức ăn với đầy đủ dưỡng chất, có cả sữa bồi bổ cơ thể. Lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên ở bên trong đám đông khiến Lam Di Tinh phút chốc đứng lặng.
- "Được rồi, mọi người đừng chen lấn. Ai nấy đều có phần cả. Tất cả suất ăn này đều là miễn phí nhưng vẫn đầy đủ dinh dưỡng nhé."
Tống Khải Hoàn mĩm cười phân phát phần cơm cho mọi người. Đứng bên cạnh anh còn có quản gia hỗ trợ. Sau một khoảng thời gian, cuối cùng, anh cũng đã đạt được ước mơ mà trở thành ông chủ của chuỗi cửa hàng kinh doanh thức ăn nhanh. Cứ mỗi tháng thu được lợi nhuận, anh đều trích ra một phần mà xây nên bếp ăn tình thương, sau đó đem đến các bệnh viện lân cận mà phần nào giúp đỡ các bệnh nhân không có điều kiện. Hiện tại, anh cảm thấy tâm hồn vô cùng thanh thản và hạnh phúc sau những chuỗi ngày sống trong sự xiềng xích mà Tống phu nhân đã tạo ra. Bây giờ, anh đã được làm chính mình, phần nào cũng muốn tạo dựng công đức cho cả hai người mẹ của mình.
- "Tôi cũng muốn nhận một phần."
- "Có ngay."
Tống Khải Hoàn vui vẻ đáp lại. Ngay khi anh ngẩng mặt nhìn lên người phía trước mà sắc mặt lập tức thay đổi, cả người như chết lặng tại chỗ. Nhìn biểu hiện bất ngờ của người trước mặt, Lam Di Tinh bỗng nở một nụ cười liền đưa tay giật lấy phần cơm về phía mình, trầm giọng nói:
- "Thế bác sĩ có thể nhận được phần cơm này không?"
Nghe những lời này, khóe mắt Tống Khải Hoàn bỗng cay xè. Anh không ngờ có thể gặp lại cô tại nơi này, trong lòng rất muốn ôm chầm lấy cô nhưng lại thôi. Chấn chỉnh lại cảm xúc, anh lên tiếng đáp:
- "Được chứ."
Dứt lời, anh ngoảnh mặt về phía các bệnh nhân đang xếp hàng mà tập trung vào nhiệm vụ của mình. Lam Di Tinh nhìn thấy thái độ có chút xa cách này của anh mà không chịu được, ngay lập tức từ phía sau chạy đến ôm chầm lấy anh, giọng nức nở nói:
- "Đồ xấu xa. Anh định biến thành kẻ xấu suốt cả đời mà không một lời nào nói rõ với em sao?"