- "Hiện tại cô ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng biến chứng ảnh hưởng về sau thì tôi chưa biết được, chỉ có thể đợi một thời gian nữa để kiểm tra lại bên trong đầu có ảnh hưởng gì không."
Tống Khải Hoàn cũng ở bên cạnh, anh nhìn về phía Dương Chấn, trầm giọng nói:
- "Tôi nghĩ cậu nên sớm tìm ra người làm hại cô ấy, nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn sẽ không tốt lắm đâu."
Nghe thế, Dương Chấn lập tức rời khỏi bệnh viện mà lái xe trở về nhà. Trước khi đi, anh nhờ Tống Khải Hoàn và Lam Di Tinh ở lại chăm sóc cho Lưu Ái Như.
Dinh thự Dương gia...
- "Có lẽ con nhóc câm đó không thể nào tỉnh lại được."
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông trông có vẻ đắc chí mà cười nói với người phía bên kia.
- "Cảm ơn anh đã giúp. Nếu như anh không nói cho em nghe chuyện Lưu Ái Như đến Dương gia, sao em có thể phái người lái xe bám sát cô ta."
Dương Phong nhếch môi cười với người bên kia. Không ngờ, người báo tin cho Lục Nhã Kỳ lại là anh. Chuyện Dương Chấn quay trở về nhà đã khiến anh chẳng mấy vui vẻ. Hơn nữa, cộng thêm việc đứa em trai này lại yêu đương sâu đậm với một cô gái câm. Từ trước đến nay, cha của anh luôn dành nhiều tình cảm cho Dương Chấn cho dù cậu luôn chống đối lại nhưng ông không thể không quan tâm. Còn về phần anh, mọi thứ đều nghe theo sự chỉ dẫn của cha nhưng cuối cùng thì sao, đến mãi bây giờ trong lòng ông ấy vẫn luôn mong đợi Dương Chấn trở thành người kế thừa vị trí lãnh đạo của ông trong giới hắc đạo.
Mãi vô tư cười nói khiến Dương Phong không nhận ra rằng đã có người kiềm nén sự tức giận đang đứng cách đó không xa. Dương Chấn siết chặt hai tay, nghiến răng nhìn người trước mặt. Anh hiện tại vô cùng hụt hẫng khi biết chính người anh trai mà mình vốn rất tôn trọng lại câu kết với Lục Nhã Kỳ làm tổn thương đến người con gái mà anh yêu.
Ngay khi Dương Phong xoay người trở lại đã phát hiện người trước mặt. Ngay lập tức, từ biểu cảm có chút bất ngờ liền trở nên bối rối mà mĩm cười thân thiện hỏi:
- "Dương Chấn, em về nhà khi nào vậy?"
Bốp...
Ngay khi anh vừa dứt câu đã bị Dương Chấn đấm mạnh vào mặt, thoáng chốc khóe môi bật máu. Hiện tại, bao nhiêu cơn thịnh nộ cũng như thất vọng khiến Dương Chấn không cầm lòng được mà ra tay mạnh với người trước mặt. Trừng mắt nhìn về phía Dương Phong, anh lạnh giọng nói:
- "Em không ngờ, kẻ đâm sau lưng mình không ai khác chính là anh ruột của mình."
Dương Phong không che giấu nữa mà nhếch môi cười đáp:
- "Em thất vọng à. Mới có như vậy mà đã tỏ ra hụt hẫng rồi sao? Vậy em có biết cái cảm giác luôn cố gắng trở thành đứa con ngoan nhưng trong mắt của cha mình lại trở thành một điều hiển nhiên mà bất kì đứa con nào cũng phải thực hiện. Anh không hiểu tại sao từ trước đến nay, cha luôn coi trọng và quan tâm đến em, ngay cả chuyện hôn nhân của em cũng đều được ông ấy quan tâm."
Dương Phong vừa nói vừa tiến gần về phía trước, đối diện với Dương Chấn. Ngay lập tức, sự tức giận không thể kiểm soát được nữa khiến Dương Chấn nhanh chóng rút ra khẩu súng chỉa thẳng về phía anh trai mình, lạnh giọng nói:
- "Được. Nếu như anh không phục chi bằng hôm nay cả hai chúng ta đối đầu với nhau để phân thắng bại."
Nghe thế, Dương Phong cũng lấy ra khẩu súng mà chỉa thẳng lên vai người đối diện, nhếch môi đáp:
- "Được. Nếu em đã nói như vậy thì anh sẽ chiều theo ý em. Cả hai chúng ta sẽ nổ súng cùng lúc, kẻ nào ngã khuỵ trước sẽ là kẻ thua cuộc."