Theo sự chỉ dẫn, Tống Khải Hoàn chậm rãi đặt chân vào căn nhà trông có vẻ đã xuống cấp trầm trọng. Ngay khi anh vừa bước vào liền há hốc miệng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Vị bác sĩ năm ấy không ngờ lại trong bộ dạng rách rưới, nghèo túng, mái tóc có vài sợi bạc. Nhận ra người trước mặt là Tống Khải Hoàn, ông ta lập tức hốt hoảng toang chạy vào bên trong đóng sầm cửa lại liền bị bàn tay anh chặn lại. Anh quan sát biểu hiện sợ hãi trên gương mặt của ông ta, trầm giọng nói:
- "Bác sĩ Lý, ông đừng né tránh tôi. Toàn bộ sự việc khi trước, phần nào tôi đã biết được. Tôi biết khi xưa, ông với mẹ của tôi có quan hệ rất mật thiết."
Ngừng một lát, Tống Khải Hoàn lên tiếng hỏi:
- "Tôi biết mình không phải là người con ruột của bà ấy mà chính là con trai của Trịnh Nhữ Lâm."
Nghe đến đây, trên trán bác sĩ Lý nhiễu nhại mồ hôi. Ông ta hiện tại không dám đối diện nhìn thẳng vào mắt Tống Khải Hoàn liền xoay người muốn trốn tránh. Ngay lập tức, anh níu lấy tay của ông ta, chân thành nói:
- "Tôi biết ông biết toàn bộ sự việc liên quan đến mẹ ruột của tôi. Chẳng lẽ đến bây giờ, ông vẫn tàn ác với tôi sao?"
Giọng nói ngày càng mất kiên nhẫn của Tống Khải Hoàn khiến đôi mắt ông ta lúc này đỏ ngầu, bàn tay không ngừng chỉ về phía họng của mình, phát ra những âm thanh ú ớ. Tống Khải Hoàn trợn tròn mắt ngay khi phát hiện lưỡi bên trong của ông ta đã bị ai đó cắt đứt. Thế nhưng, anh vẫn không bỏ cuộc liền liếc mắt bảo người mang đến giấy bút, đưa cho người trước mặt.
- "Bác sĩ Lý, nếu như ông không thể nói được thì có thể viết ra giấy. Làm ơn, đừng để bất kì ai trở thành nạn nhân của người đàn bà ta một lần nào nữa."
Nghe anh nói thế khiến ông ta có chút động lòng mà cố gắng nhớ lại mọi thứ. Một lúc sau, ông ta đưa về phía anh tờ giấy. Bên trên đều là những bí mật khi trước liên quan đến thân thế của anh.
- "Tống thiếu gia, tôi xin lỗi. Khi trước tôi cũng vì bất đắc dĩ buộc phải rạch bụng Trịnh Nhữ Lâm, chính là mẹ ruột của cậu khi cô ấy vẫn chưa đến ngày sinh nở. Sau khi mọi việc theo kế hoạch, Tống phu nhân đã đưa tôi một số tiền lớn và bảo tôi về quê sinh sống. Nào ngờ, bà ta đã âm thầm ra lệnh cho người đến phỏng hỏa, đồng thời cắt lưỡi, hòng muốn tôi giấu kín chuyện này đến khi chết. Cho đến khi sinh nhật cậu tròn 5 tuổi, vì bất an mọi chuyện sẽ có ngày bị vạch trần cho nên bà ta đã cử người ám sát tôi lần hai. Bị dồn đến đường cùng, tôi liều mình nhảy xuống sông tưởng chừng như mất mạng khiến bà ta ngỡ rằng tôi đã chết mới chịu buông tha. Sau đó, tôi tìm đến nơi này, được sự giúp đỡ của quản gia mà sống cho đến ngày hôm nay."
Đọc xong những gì ghi trên tờ giấy, hai tay Tống Khải Hoàn khẽ run run. Anh nghiến chặt răng, không ngờ, người đàn bà ấy lại tàn ác đến như vậy. Bà ta chính là người nói một đằng làm một nẻo. May thay, anh đã cố tỏ ra căm ghét Lam Di Tinh cho nên mạng sống của cô mới không bị bà ta đe dọa.
Cố kìm chế lại cơn giận, Tống Khải Hoàn lạnh giọng hỏi người đối diện:
- "Tôi có thấy tấm hình chụp giữa cha mình và Trịnh Nhữ Lâm, rốt cuộc hai người họ có quan hệ như thế nào? Và tại sao Tống phu nhân lại ra tay tàn ác với mẹ ruột của tôi như thế?"