Thẩm Dao thấy chàng thận trọng như thế thì lại ngại ngùng, Tạ Khâm không tốt hơn nàng bao nhiêu, sau lưng bị nàng cào ra không ít vết máu, sợ rằng trên cánh tay và vai đều là dấu răng của nàng.
Tạ Khâm vuốt ve khuôn mặt lười biếng của nàng: “Không phải nàng nói mệt sao, cứ ở trên giường La Hán nghỉ ngơi một chút, chờ ta gọi nàng dùng bữa.”
Thẩm Dao chẳng hề buồn ngủ, chỉ là trên người không có chút sức lực nào, cảm giác của đêm qua vẫn còn lưu lại rất lâu, ngay cả xương cốt cũng mỏi nhừ, Tạ Khâm thì ngồi trên chiếc ghế bành đối diện nàng, vừa rồi Bình Lăng đưa cái hộp đến, trong đó là một ít công báo [1], chàng vừa ở bên cạnh Thẩm Dao vừa nghiêm túc đọc, thỉnh thoảng nhíu mày lại, trong mắt có chút ánh sáng sắc bén, có điều cẩn thận nhìn lại thì cả người chàng tuấn tú trong trẻo, so với người đàn ông như con sói hoang dã đêm qua thì hoàn toàn khác biệt.
[1] Công báo (邸报), hoặc để báo: Báo chí ở Trung Quốc, xuất hiện dạng công báo, đầu tiên gọi là “Để báo” (邸報), lưu hành trong giới quan chức triều đình vào cuối đời nhà Hán (thế kỷ 2 – 3 sau CN). Theo Báo Thanh niên.
Nhớ đến tối hôm qua bị chàng làm cho gọi vài tiếng phu quân, hơn nữa còn hứa cho chàng không ít lợi ích, nàng ảo não vì mình thật sự không có tiến bộ, Thẩm Dao cố gắng lấy lại danh dự, vô cùng buồn chán dựa vào gối quay mặt về phía chàng:
“Tạ đại nhân đêm qua oai phong lẫm liệt, những đồ đệ sùng kính chàng có biết lúc riêng tư chàng là người càn rỡ như thế không?”
Tạ Khâm không ngẩng đầu, đầu ngón tay gõ vào một chỗ như phát hiện ra điều không đúng, nhưng cũng dành ra được thời gian để trả lời nàng:
“Thực sắc tính dã [2], ta cũng chỉ là một phàm phu tục tử thôi.”
[2] Thực sắc tính dã (食色性也): Ý nói ăn uống và sắc dục là hai bản tính của con người.
Thẩm Dao không muốn thấy chàng bình tĩnh như vậy, rõ ràng là đã làm chuyện xấu mà còn trông như chuyện đương nhiên, nàng bò dậy chui vào lòng chàng:
“Nếu đã như vậy, sau này Tạ đại nhân ôm ta để phê sổ con đi.”
Tạ Khâm nhìn người chợt chui vào lòng mình, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.
Thẩm Dao không kiêng nể gì cả mà liếc mắt đưa tình với chàng, không phải chàng bị gió thổi cũng không lay động à, có bản lĩnh thì để nàng ngồi trong lòng mà chàng vẫn không loạn đi.
Thật ra Tạ Khâm cũng không ngại nàng làm trò, dứt khoát ôm nàng vào lòng, sau đó giữ lấy nàng mà tiếp tục xem công báo.
Hình dạng của công báo khác nhau, có dài có ngắn, có cái thì viết vài con số, có vài cái thì vẽ hình thù kỳ quái, cũng có những con số rải rác, không biết là ý gì, Thẩm Dao lại thấy Tạ Khâm cau mày, tựa như gặp phải khó khăn.
Người này thật sự có thể làm một lúc hai việc, Thẩm Dao chợt cảm thấy vô vị, lại đứng dậy từ trong lòng chàng, hầm hừ nằm lên giường La Hán:
“Ta muốn ăn bữa tối Tạ đại nhân làm.”
Chỉ là thuận miệng nói để chờ Tạ Khâm nói vài câu ngọt ngào, kết quả một lúc lâu cũng không thấy sau lưng có động tĩnh, nàng ngoái nhìn, trong phòng trống không, đâu còn bóng dáng Tạ Khâm nữa.
Không chịu được trêu chọc như vậy, còn nói mọi chuyện đều nghe theo nàng nữa, nhưng nàng lại cảm thấy Tạ Khâm không giống như người hẹp hòi, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó nên vội đi, Thẩm Dao cũng không để trong lòng, chân đau eo xót, nàng dứt khoát vùi mình vào trong chăn mỏng nghỉ ngơi.
Tối qua chàng trở nên hung ác thì đâu phải là chui vào thân thể nàng nữa, rõ ràng là đâm vào trái tim nàng mà, cái nào cái nấy suýt nữa lấy cả mạng nàng, Tạ Thủ phụ thật sự chẳng chịu thua cái gì cả, mọi thứ đều có thiên phú dị bẩm, đời này điều duy nhất khiến người ta lên án chàng… có lẽ là nàng nhỉ.
Mơ mơ màng màng ngủ gật, bị Bích Vân gọi dậy dùng bữa tối, Tạ Khâm đã đến gian giữa, trên mặt bàn rộng lớn bày biện hơn mười món ăn, trong đó có một chiếc chén sứ thanh hoa vô cùng bắt mắt, bên trong đựng ếch trâu xào lăn, so với món ăn khác thì trông không ngon lắm, Thẩm Dao nhanh chóng đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tạ Khâm.
Thủ phụ đại nhân lúc nào cũng ung dung thản nhiên, nhàn nhạt chỉ vào món ếch trâu kia:
“Nếm thử xem.”
Thẩm Dao hiểu ra, đây là món Tạ Thủ phụ tự mình làm.
Thẩm Dao đương nhiên là khiếp sợ, nàng cũng học theo dáng vẻ của Tạ Khâm, bình tĩnh ngồi vào bàn, đưa tay gắp một miếng thịt ếch đầy đặn, nhẹ nhàng liếc nhìn Tạ Khâm một cái.
Quả nhiên Tạ Khâm đang nhìn chằm chằm vào miệng nàng, thấy nàng không động đậy, chàng lại nhìn vào mắt nàng: “Sao vậy?”
“Không sao, chỉ là làm sao Tạ đại nhân biết được ta thích ăn cay vậy?” Thẩm Dao cười mỉm hỏi.
Tạ Khâm cười khổ: “Ta không hề biết nàng thích gì, chỉ là làm theo sở trường của mình thôi.”
“Ồ, hóa ra Tạ đại nhân có khẩu vị nặng.” Thẩm Dao làm dáng vẻ hiểu rõ, thịt chạm vào môi, nàng lại dừng lại: “Xem ra không thể chỉ nhìn bề ngoài của Tạ đại nhân được đâu.”
Rõ ràng là lời này có ý khác.
Tạ Khâm cười không nói lời nào.
Thẩm Dao nếm thử một miếng thịt ếch, không thể không nói, nó còn rất ngon miệng, vì không để Tạ Khâm quá đắc ý, nàng miễn cưỡng nói: “Cũng được, Tạ đại nhân trăm công nghìn việc có thể có tay nghề như vậy, ta tự cảm thấy không bằng.”
Rõ ràng là khen, nhưng Tạ Khâm lại nghe ra được ý mập mờ từ nàng, trong lòng ít nhiều có chút thất vọng: “Không sao cả, lần sau thử tiếp.”
Tạ Khâm bắt đầu động đũa.
Thẩm Dao phát hiện ra chén thịt ếch kia đã bị chàng gắp hơn một nửa, trong lòng nhất thời tức giận.
“Tạ đại nhân, không phải món này được làm cho ta ăn sao?”
Tạ Khâm nói: “Không phải là nàng không thích à?”
Thẩm Dao nghiêm mặt: “Thích hay không là một chuyện, nhưng Tạ đại nhân tự mình xuống bếp, dù thế nào ta cũng phải ăn nhiều hơn.”
Thẩm Dao không thèm nói đạo lý mà lấy hết đồ ăn trong chén của chàng, chồng chất tất cả ở trước mặt mình.
Tạ Khâm nhìn dáng vẻ cáu giận lại đáng yêu của tiểu cô nương, trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào, tùy ý gắp mấy món trước mặt tiếp tục ăn.
Sau khi Thẩm Dao ăn uống no đủ thì phát hiện ra một bí mật.
Tạ Khâm không chú trọng đến ăn mặc, trước mắt có cái gì thì ăn cái đó, nhưng không có nghĩa là chàng không có sở thích, khẩu vị chàng thiên về nặng, Thẩm Dao liếc mắt nhìn Lê ma ma chằm chằm, trên mặt Lê ma ma là vẻ xấu hổ, hầu hạ chủ quân nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà phát hiện ra khẩu vị của chàng, quả nhiên là bà hầu hạ không chu đáo.
Nói tới nói lui vẫn là nhờ phúc của Thẩm Dao, bà khâm phục mà khom người với Thẩm Dao.
Sau bữa tối, hai người đi men theo viện tử để tiêu thực, thấy trời không còn sớm nữa, Tạ Khâm phải về thư phòng nên mời Thẩm Dao:
“Cùng đến đó chứ?”
Thẩm Dao nhớ đến chuyện xảy ra ở thư phòng, đột nhiên trốn sau cây cột, lắc đầu như trống bỏi: “Không đi đâu, tối nay ta không được nữa, chàng giữ lại cho ta một mạng đi.”
Tạ Khâm ngượng ngùng xoa trán: “Tối nay tuyệt đối sẽ không chạm vào nàng.” Sau đó đưa tay nắm lấy tay nàng.
Tạ Khâm đưa hai tay ra sau, nắm lấy một tay của nàng thong thả đi về phía thư phòng, Thẩm Dao do dự đi theo sau chàng, người ngoài nhìn vào thì giống như chủ nhân đang dắt một con lừa nhỏ đáng yêu, dáng vẻ của Thẩm Dao vừa e sợ lại vừa nghịch ngợm, đoạn đường ngắn đi mất một khắc, liếc mắt đưa tình, người hầu trong nhà đều biết điều lui ra.
Đến cửa thư phòng, Thẩm Dao còn bám vào sau khung cửa không chịu vào trong, dáng vẻ như vẫn còn sợ hãi:
“Ta sợ.”
Tạ Khâm biết nàng đang ra vẻ, cam kết: “Ta nói được làm được, tuyệt đối không bắt nạt nàng.”
Thẩm Dao được chàng bảo đảm hết lần này đến lần khác thì cười tủm tỉm bước vào trong, quân tử lời hứa ngàn vàng, nàng bèn thừa thế báo thù đêm qua, lúc thì thổi hơi vào tai chàng, lúc thì cọ vào yết hầu của chàng, trong một canh giờ chưa từng an phận, nhưng vượt ra khỏi dự đoán của nàng, Tạ Khâm lại giữ được bình tĩnh, thư từ nên viết đều không sót cái nào, trong đó còn có một bức hồi âm cho đại lão gia Ninh phủ.
Thẩm Dao hơi không phục, so với Tạ Khâm, đạo hạnh của nàng quá cạn, vẫn phải bất chấp tất cả, nàng đổi tư thế, dạng chân ngồi trên người Tạ Khâm, quay mặt về phía chàng, ôm cổ hôn yết hầu của chàng.
Tạ Khâm thoáng xúc động, chậm rãi đặt bút lông sói trong tay vào chỗ rửa bút, duỗi hai tay ra đỡ lấy nàng, để cho nàng thuận tiện hơn:
“Muốn à?”
Thẩm Dao thấy sợ: “Không.” Thấy người đàn ông cong khóe môi lên, chuông báo động trong lòng Thẩm Dao vang lên: “Ta cho chàng biết, chàng nói lời phải giữ lấy lời, nếu như hôm nay chàng nuốt lời thì sau này chàng nói gì ta cũng sẽ không tin nữa.”
Quả nhiên Tạ Khâm lại đặt nàng lên bàn giống như đêm trước đó, Thẩm Dao tức giận đấm đá chàng:
“Chàng lừa ta, chàng lại lừa ta!”
Giày thêu vô tình rơi xuống, bàn chân mang vớ trắng của nàng đạp vào vai chàng, đôi mắt như nai con vừa hung dữ vừa non nớt:
“Tạ Khâm, chàng là ngụy quân tử, chàng là đồ vô liêm sỉ ăn người không nhả xương!”
Lúc nàng đang hùng hổ, người đàn ông đứng dậy nửa người, hơi nghiêng về phía trước, gần như là ở trước mặt nàng, Thẩm Dao chống hai tay lên bàn, hai chân vẫn chống vào người chàng, chỉ lo phản kháng chứ không chú ý đến dáng vẻ của mình.
Váy chậm rãi trượt xuống, xếp gấp trên bắp đùi, Thẩm Dao ngượng ngùng tiến không được lùi không xong, nàng tủi thân mà chu miệng, hai má phồng lên, thẹn quá hóa giận.
Tạ Khâm cầm hai chân nàng vòng ra sau lưng mình rồi nghiêng người hôn nàng, Thẩm Dao không phối hợp, hai tay chống ở sau bàn duỗi ra cào chàng, Tạ Khâm sợ nàng mệt nên khàn giọng trả lời: “Ta đã hứa không bắt nạt nàng, ta nói được làm được.”
Thật à?
Nụ hôn của Tạ Khâm dán vào tai nàng rồi trượt xuống, sau đó nữa, Thẩm Dao sững sờ tại chỗ giống như bị sét đánh.
Chàng cực kỳ xấu xa, còn ép nàng nhìn chàng nữa.
Thẩm Dao nhìn áo ngoài bị ném xuống đất, chậm rãi nhắm mắt lại.
Không biết trôi qua bao lâu, nàng trốn trong chăn không chịu gặp ai.
Trên gối đều là mùi hương tùng xanh của Tạ Khâm, nàng dùng sức hít hà, cảm giác lưu lại vẫn đang di động khắp xương cốt tứ chi, ngay cả sợi tóc cũng lộ ra vẻ lười biếng, thỏa mãn và xấu hổ, Thẩm Dao bao bọc bản thân thật chặt, tựa như làm vậy thì mới có thể giữ lại tất cả hơi thở của chàng.
Nàng khẽ than: “Đêm nay ta cứ ở đây không đi, được không?”
Tạ Khâm cầu còn không được.
Đêm nay, phu thê hai người chen chúc trên chiếc sạp nhỏ không rộng lắm trong thư phòng.
Tạ Khâm nhìn tiểu yêu nữ đang yên tĩnh ngủ say trong lòng, chàng có chút thỏa mãn khi có được nàng.
Lần này Thẩm Dao hoàn toàn ngoan ngoãn, không nghịch không ầm ĩ, tối nào cũng thành thật chờ Tạ Khâm về xào ếch cho nàng ăn, thật sự nói cho chàng biết rằng tài nấu nướng của chàng rất tốt, Tạ Khâm ngược lại hơi thẹn thùng:
“Ta cũng chỉ biết làm mấy món đó thôi, sau này sẽ học thêm.”
Thẩm Dao đỡ trán, những lời nói đó như cắm sâu vào trong đầu óc chàng, không rút ra được.
Vào ngày đến Ninh phủ dự tiệc, khi ngồi trên xe ngựa, Thẩm Dao vẫn chóng mặt: “Bích Vân, em nói xem người phu nhân này của ta có phải cũng sánh bằng Lưu đại ca không?”
Đi sớm về trễ, nuôi gia đình, sau khi về phủ còn chấp nhận đến phòng bếp nấu ăn, hai tay nàng không dính nước mùa xuân, có cảm giác đanh đá chua ngoa giống như Lê tẩu năm đó.
Bích Vân trừng mắt nhìn nàng: “Cô nương à, người so sánh cô gia với Lưu đại ca mà không sợ cô gia của chúng ta xấu hổ sao? Người đàn ông phóng khoáng tự do ở trong triều, hồi phủ là xuống bếp làm đồ ăn cho người mà chỉ xứng để so với Lưu đại ca thôi à?”
Thẩm Dao cũng có chút chột dạ, sửa sang lại làn váy tán loạn:
“Ta chỉ nói một chút thôi mà.”
“Ta đang khen chàng chu đáo mà.”
Lời này đúng lúc bị người đuổi theo bên ngoài nghe được, chỉ thấy Thẩm Triển xích lại gần màn xe hỏi với giọng ồm ồm khi vỡ giọng:
“Tứ tỷ, tỷ phu còn xuống bếp cho tỷ à? Tay nghề của tỷ phu thế nào, có thể so được với đệ không?”
Ngay sau đó, màn xe bị vén lên, để lộ ra khuôn mặt lạnh như băng của Thẩm Dao:
“Đệ cũng xứng so với chàng à? Thiếu niên ở thôn trang của ta có ai không biết xuống bếp cày cấy đâu? Mấy cái tài của đệ có gì đặc biệt hơn người chứ?”
Thẩm Triển biết mình còn lâu mới lọt vào mắt Thẩm Dao, cười hì hì nói: “Tỷ tỷ, lúc nào đó mang đệ lên núi đi săn đi, đệ nướng thịt thỏ cho tỷ ăn, đệ nướng thịt ngon lắm đó.”
Thẩm Dao thả màn xuống, xoa huyệt thái dương nói: “Ăn thịt ếch của Thủ phụ nhà ta không ngon sao?”
Thật ra Ninh phủ ở cùng phường với nhà họ Thẩm, Thẩm Triển cố ý tới đón Thẩm Dao, mặc dù Thẩm Triển là cậu ấm nhưng vẫn biết điều, Thẩm Dao phát hiện ra mình không ghét người đệ đệ này đến vậy, chỉ là chung quy vẫn không thể có cảm giác người thân với hắn.
Hai khắc sau, xe ngựa dừng lại ngoài cửa lớn Ninh phủ.
Hôm nay có không ít người Tạ phủ dự tiệc, đại phu nhân mang theo con dâu Ninh thị, tam phu nhân dẫn theo con dâu Liễu thị, còn có Tạ Kinh, Thẩm Dao và Tạ Văn Mẫn, nhị phu nhân và đại phu nhân không hợp nhau, chỉ phái con gái đến tham gia, bên dưới Tạ Kinh còn có hai người em trai em gái, đều được Ninh thị mang đến, Tạ gia cao quý, lại có phu nhân Thủ phụ là Thẩm Dao tham gia, xe ngựa dừng lại, phu nhân quản gia của Ninh gia dẫn theo một vài nữ quyến đi ra nghênh đón.
Thẩm Dao từng gặp mặt phu nhân Ninh gia, được xem như là quen sơ, trước đó, nàng chính là phu nhân Thủ phụ đoan trang lạnh lùng cao ngạo không thể với tới, cộng thêm lần ở hành cung, nàng phấn đấu đánh bại Quận chúa Mông Ngột, thanh danh lan xa, bây giờ dù nàng cười hiền lành thì cũng không có ai dám cho rằng nàng bình dị gần gũi.
Ninh đại phu nhân nghênh đón đám người nhà thông gia vào chính viện chúc thọ, trong nhà chính năm gian đầy khách quý đang ngồi, mẹ con Bình Nam Vương phi cũng có mặt, còn có Thái tử phi và Ninh Trắc phi đã lâu không lộ diện, rõ ràng là Thái tử phi thấy Thái tử bị giam cầm thì nóng lòng muốn xoa dịu quan hệ với các thần tử, mang danh thay hoàng gia đến thăm hỏi phủ Thái sư để chúc thọ, có điều Thái tử phi ngồi một lúc là rời đi, lúc đi đến gần Thẩm Dao thì khẽ nói:
“Tạ phu nhân, có thể mượn một bước nói chuyện không?”
Đương nhiên là Thẩm Dao không từ chối được, đi theo Thái tử phi ra khỏi nhà chính, đi ra ngoài dọc theo con đường đá rộng rãi ở chính giữa, Thái tử phi là quân, mọi người đều phải tránh đường, nhất thời trong viện trở nên yên lặng, thuận tiện cho hai người nói chuyện.
Thẩm Dao đi phía sau cách nàng ta hai bước, vừa có vẻ tôn kính khiêm nhường lại giữ gìn khoảng cách cẩn thận, Thái tử phi biết rõ nàng tránh hiềm nghi nên cũng không tiện cưỡng cầu, bước qua phòng ngoài, đi đến sân viện lộng lớn trước thùy hoa môn, nàng ta lập tức dừng chân rồi nói:
“Lần trước ở hành cung là Thái tử mạo phạm Tạ phu nhân, hôm đó Thái tử đã uống chút rượu chứ không phải có ý như vậy, mong phu nhân đừng để trong lòng.”
Thẩm Dao nghe thấy lời này, chợt ngẩng đầu, người thông minh thì nên giả vờ như không biết, chứ không phải cố ý làm rõ khiến người ta khó xử, lại thấy ánh mắt Thái tử phi bình tĩnh, khí chất như hoa lan, thật sự khó có thể tưởng tượng được, nàng ta có thể ôn hòa nhã nhặn nói ra những lời trông có vẻ là xoa dịu nhưng thực chất là uy hiếp này.
Thẩm Dao cân nhắc một chút là hiểu được ý của Thái tử phi.
Chuyện như vậy rất bất lợi cho thanh danh của Thẩm Dao, chỉ cần truyền ra ngoài là Thẩm Dao gần như sẽ thân bại danh liệt, mục đích của Thái tử phi là dùng việc này để uy hiếp Thẩm Dao và Tạ Khâm, khiến Tạ Khâm giúp đỡ Thái tử quay về vị trí cũ.
Đáng tiếc là nàng ta không hiểu rõ tính cách Thẩm Dao.
Con người nàng trời sinh đã có tính chống đối.
Với lại, việc này không tốt đối với nàng, chẳng lẽ đối với Thái tử lại là chuyện tốt hay sao?
Chẳng qua là trói buộc lẫn nhau, kiêng kỵ nhau mà thôi, chỉ xem xem ai chịu đựng hơn ai.
Thẩm Dao cười, bạo dạn lại thản nhiên:
“Hôm đó vô cớ bị Thái tử cản đường, trong lòng ta sợ hãi, vốn muốn gặp vua để cầu bệ hạ cho ta một lời giải thích, đáng tiếc là có ngoại sứ đến chầu, sợ tổn hại thanh danh của bệ hạ nên để đó không nhắc đến, hôm nay Thái tử phi không nhắc đến việc này, ta suýt nữa đã quên luôn, thôi, người hạ mình cầu hiền, ta cũng chỉ có thể nuốt cục tức này, để nó trôi qua thôi.”
Ngụ ý là nếu như Thái tử phi muốn uy hiếp nàng, nàng cũng không để ý đến việc mất cả chì lẫn chài đâu.
Trong tay Thẩm Dao vẫn còn cầm một tờ khế thư, hoàn toàn không sợ liên lụy đến Tạ Khâm, sau này đưa khế thư ra, người ngoài biết được nàng và Tạ Khâm là phu thê giả thì đương nhiên cũng không gây trở ngại cho Tạ Khâm được, trái lại còn khiến Tạ Khâm có vẻ làm việc nghĩa không vụ lợi.
Thái tử phi hơi kinh ngạc, nữ tử xem trọng sự trong trắng hơn cả tính mạng, Thẩm thị này lại không sợ hãi, nhìn biểu cảm ung dung kiêu căng của nàng, không có vẻ gì là bị nàng ta uy hiếp.
Trộm gà không được còn mất nắm thóc, Thái tử phi có chút ảo não, lập tức khiêm tốn:
“Phu nhân nói vậy đã là cho ta thể diện lớn lắm rồi, đây chỉ là một chút hiểu lầm thôi.” Nói xong, Thái tử phi lộ vẻ sầu khổ: “Ta thật sự rất hâm mộ phu nhân…” Có một phu quân có thể cho nàng chỗ dựa vững chắc, Thái tử phi nghĩ đến việc mình còn phải thay Thái tử xử lý cục diện rối rắm thì cảm thấy vô cùng ấm ức.
Thẩm Dao ứng phó cười cười, đối với một người phụ nữ uy hiếp mình, Thẩm Dao sẽ không cho sắc mặt tốt.
Thái tử phi đụng vào cái đinh cứng là Thẩm Dao thì chỉ cảm thấy tê da đầu, ngượng ngùng rời khỏi Ninh gia.
Thẩm Dao hành lễ với bóng lưng nàng ta, quay đầu lại muốn trở về sảnh chúc thọ thì lại thấy một nữ tử mặc váy áo màu vàng nhạt đã đứng dưới hành lang của phòng ngoài, khuôn mặt nàng ta trong trẻo như trăng sáng, bộ bối tử dài màu vàng nhạt mỏng, tao nhã xuất trần, nàng ta đứng trên bậc thềm gật đầu hành lễ với Thẩm Dao đứng trong sân:
“Mẫu thân sợ phu nhân ngại nhà chính bí bách nên dặn dò ta dẫn phu nhân đến phòng khách chơi.”
Ninh Anh này nói thế nào đây, nàng ta có một loại năng lượng có thể gạt bỏ những người khác, không có tính công kích lắm nhưng không ai dám tùy ý đến gần, Thẩm Dao thưởng thức tiểu mỹ nhân một phen, chậm rãi gật đầu:
“Được.”
Phòng khách nằm ở phía Tây của thùy hoa môn, đi dọc theo hành lang là đến.
Hành lang và phòng khách cách nhau một vườn hoa, bóng người đan xen sau những cành hoa rậm rạp, Thẩm Dao vén một cành ra, như đang gạt đi một mảnh hoa rực rỡ.
Trong phòng khách rộng rãi chứa đầy người, những cô nương trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi tụ tập ở phòng khách vẽ tranh làm thơ, trên bức tường phía Bắc của phòng khách treo không ít tác phẩm tươi mới thoát tục, tiếng cười nói yêu kiều, mùi mực lan tỏa.
Thẩm Dao nhìn Ninh Anh tràn đầy vẻ vô hại ở bên cạnh, cười một tiếng, hóa ra là một tiểu mỹ nhân có gai, nàng bước lên bậc thềm trước.
Ninh Anh nhìn Thẩm Dao cao gầy xinh đẹp, sắc mặt nàng ta lạnh lùng.
Tạ Khâm là quân tử lỗi lạc, tài tuấn ưu tú, sao có thể thích kiểu phụ nữ diêm dúa này được.
Không thể nào.