Những người trong phòng không hẹn mà cùng đứng lên, đủ loại ánh mắt dò xét, có lúng túng, có lấy lòng, còn có chút phức tạp khó phân biệt.
Thẩm Dao nhắm mắt làm ngơ, chạy thẳng về phía lão thái thái đang ngồi trên giường La Hán: “Mẫu thân.” Giọng nói trong trẻo lại vui mừng.
Dáng vẻ lão thái thái rõ ràng đã già đi không ít, đối diện với ánh mắt nàng, sự chua xót trào lên hốc mắt, bà đưa tay nắm tay nàng, khổ sở nói không nên lời.
Một là buồn vì Thẩm Dao bị hắt hủi, hai là buồn vì với tính cách của Tạ Khâm, sự việc khó mà kết thúc được.
Bà kìm nén tâm trạng kéo Thẩm Dao vào lòng: “Quay về là được.” Sau đó ngước mắt nhìn thoáng qua tiểu nhi tử, Tạ Khâm, mặc đồ rất bình thường, thậm chí còn không nhìn thấy hoa văn trên thắt lưng, chàng cung kính hành lễ với bà.
Sắc mặt lão thái thái ảm đạm, bà nói giọng khàn khàn: “Dùng bữa đi.”
Tạ Khâm và Thẩm Dao đỡ hai bên bà cụ ngồi vào chỗ, Thẩm Dao ngồi bên phải lão thái thái, bên dưới theo thứ tự là Tạ Khâm và phu thê tam lão gia, phu thê đại lão gia và nhị lão gia ngồi ở bên còn lại của lão thái thái, ma ma quản sự sắp xếp gã sai vặt và nha hoàn đưa đồ ăn lên, trong phòng yên tĩnh như không có ai, chỉ có tiếng đồ sứ va chạm vang tiếng nhỏ xíu, ai ai cũng hạ thấp hơi thở, sợ quấy rầy người khác.
Đại phu nhân bóp lòng bàn tay đầy mồ hôi, lặng lẽ liếc nhìn Tạ Khâm, vẻ mặt Tạ Khâm lạnh nhạt không phân biệt được vui buồn, trông không khác gì thường ngày, tuy rằng chuyện hôm đó không chân chính, nhưng không phải Thẩm Dao không có chuyện gì à, không những không sao mà còn lập được công, được Thánh thượng phong làm phu nhân nhất phẩm, danh tiếng của phu thê hai người có một không hai, có lẽ sẽ không rảnh so đo chuyện này đâu, tinh thần đại phu nhân ổn định lại một chút, chỉ là chung quy vẫn chột dạ, lúc Tạ Khâm ngước mắt nhìn, nàng ta sợ tới mức co rụt cổ lại.
Đại lão gia phát hiện ra thê tử thất thố thì hoài nghi nhìn nàng ta, ra hiệu cho nàng ta đừng để lộ sơ sở, đại phu nhân thầm hít một hơi, áp chế sự sợ hãi trong lòng, nghe thấy lão thái thái nói dùng bữa thì mới cầm đũa bạc lên, bưng bát cơm ăn một cách không yên ổn.
Nhị phu nhân không tốt hơn bao nhiêu, sự lo sợ bị đè nén trong hốc mắt, nàng ta mấy lần muốn miễn cưỡng vui cười nói vài câu nịnh nọt, nhưng cổ họng lại như dính lại, không thể nào mở miệng được.
Hôm đó nàng ta cũng nhất thời hồ đồ, lo lắng sẽ vạ lây đến tính mạng của chi mình nên không thể ngăn Thẩm Dao lại, Thẩm Dao rời đi chưa bao lâu là nàng ta đã hối hận rồi, sai người đuổi theo nhưng tiếc là không kịp, mấy ngày nay tâm trạng thật sự khó mà hình dung được, hy vọng Tạ Khâm sẽ thắng, giữ cho Tạ gia phú quý, lại sợ hãi chàng thắng thì nàng ta sẽ không có cách nào đối mặt với Thẩm Dao.
Nhị phu nhân coi như đã nếm được khổ sở khi tự bê đá đập chân mình.
Lại nhìn khuôn mặt tươi tắn hồng hào của Thẩm Dao, nhị phu nhân không khỏi lộ vẻ cực kỳ hâm mộ, trước kia phía trên Tạ Khâm còn có Hoàng đế và Thái tử đè ép, bây giờ chàng nắm quyền thế, đừng nói đến mười năm sau, có lẽ trong vòng hai mươi năm tới, triều đình sẽ do Tạ Khâm định đoạt, Thẩm Dao thật là tốt số.
Nhị phu nhân véo mạnh đùi, ân hận lúc đầu đã làm sai.
Ngồi trên bàn là mấy vị trưởng bối trong phủ, những vãn bối còn lại đều tụ tập ở hai bên, qua lớp rèm châu, bóng người nặng nề, lặng ngắt như tờ, ngay cả đứa trẻ bình thường bướng bỉnh có lẽ cũng nhận ra bầu không khí bất thường, ngoan ngoãn không khóc không ầm ĩ.
Một bữa cơm vô cùng ngột ngạt.
Chỉ có một mình Thẩm Dao ăn ngon lành, thỉnh thoảng Tạ Khâm sẽ bóc tôm cho nàng, ngay cả một miếng cá cũng phải lấy xương ra rồi mới bỏ vào chén của nàng, mọi người cảm thấy khó chịu, Tạ Khâm coi trọng Thẩm Dao như thế, cũng có nghĩa chuyện ngày hôm đó không có cách nào xoay chuyển nữa.
Thật không dễ gì mới thả lỏng, trái tim lại lơ lửng lên.
Tâm tình lão thái thái không tốt, ăn được vài miếng cháo tổ yến rồi gác đũa, mọi người cũng dừng đũa theo, Thẩm Dao thấy thế thì nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Mẫu thân muốn ăn canh gì, con dâu múc cho người.”
Vẻ mặt lão thái thái miễn cưỡng: “Con đừng lo cho ta, mau ăn cho no đi.”
Mãi mới chờ được đến lúc mọi người đều thả đũa, lão thái thái chuyển sang giường La Hán ngồi, nhị phu nhân vội vàng tháo vòng tay ra muốn hầu hạ bà cụ súc miệng, tam phu nhân đi theo sau lưng nhị phu nhân, thấy nàng ta thành thạo lại có kinh nghiệm, nàng ấy hơi luống cuống tay chân, không biết bắt đầu từ đâu.
Ngay cả đại phu nhân bình thường không hề xum xoe cũng bất chấp khó khăn, vén tay áo lên muốn dâng trà cho lão thái thái.
Lão thái thái chẳng để ý đến ai, vẫy tay ra hiệu cho ba người lui xuống, chỉ để người bên cạnh hầu hạ.
Ba chị em dâu lúng túng đứng bên cạnh, trên mặt có chút không kiềm chế được.
Người hầu dọn bàn hết, dựa theo ý của lão thái thái, bọn họ bày ghế bành, bàn cao và ghế đẩu ở hai bên giường La Hán.
Mọi người thấy tình hình này là biết có việc, tốp năm tốp ba vãn bối bước chân do dự đứng ở bên dưới.
Lão thái thái chỉ vào hàng đầu ở bên phải, nói với Thẩm Dao: “Ngồi đi.” Sau đó nhìn lướt qua những người còn lại, giọng điệu rõ ràng cứng rắn:
“Đừng đứng đó nữa, ngồi hết đi.”
Thẩm Dao lau miệng, được Tạ Khâm nắm tay tiến lên, ngồi sát bên lão thái thái, những người còn lại ngồi xuống theo thứ tự.
Cuối cùng không đủ ghế đẩu, đám người cùng vai vế với Tạ Kinh đứng ở dưới cửa sổ.
Ngay cả mấy người con thứ bình thường rất ít khi xuất hiện cũng chen chúc vào đây, đất chật người đông, bầu không khí nghiêm túc.
Mọi người yên lặng chờ lão thái thái súc miệng uống trà, ma ma đặt một cái gối mềm ở bên hông bà cụ, đợi đến khi sửa soạn xong, lão thái thái ngồi xếp bằng ở phía trên, ánh mắt rơi trên người Tạ Khâm trước:
“Khâm Nhi, trong triều ổn định chưa?”
Tạ Khâm đáp: “Bệ hạ đã vượt qua nguy hiểm, tạm thời không cần lo lắng đến tính mạng, đang điều dưỡng ở điện Phụng Thiên, con đã sắp xếp mấy cánh tay cho Thái tử, mỗi ngày thay phiên nhau đến Đông Cung giảng bài, bệ hạ rất hài lòng, hậu cung cũng được mẹ ruột của Thái tử là Trần Quý phi nương nương làm chủ, tất cả đều có trật tự, về phần trong triều...”
Tạ Khâm hơi dừng lại một chút: “Chắc là còn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể trở lại bình thường hoàn toàn ạ.”
Lão thái thái đã hiểu, ngoại trừ đám cầm đầu như Lữ gia, Thích gia, Đàm gia, những đại thần còn lại nói là tham gia mưu phản thì không có, nói là không liên quan thì chưa chắc, thật sự phải thanh tra tịch thu tài sản thì vẫn cần thời gian, nhất định sẽ là một phen rung chuyển, nói tới nói lui, năm mới này không yên ổn rồi.
Hai huynh đệ đại lão gia và nhị lão gia không khỏi lặng lẽ lau mồ hôi, may mà Tạ Khâm là huynh đệ nhà mình, giữ lại được vinh hoa phú quý, nếu đổi là người khác, nói không chừng hôm nay không có cách nào yên ổn ở đây dùng bữa được, chỉ trong mấy ngày này thôi, cửa Tạ phủ đã sắp bị đạp đổ, ngày nào cũng có đủ loại người đến tặng quà nhờ giúp đỡ.
Huynh đệ đại lão gia vốn muốn nhân cơ hội này để có được chút lợi ích, nở mày nở mặt, đáng tiếc trong Tạ phủ đều do Bình Lăng khống chế, hắn đóng cửa Tạ phủ, không cho bọn họ có cơ hội lợi dụng sơ hở.
Lão thái thái nhớ đến Thẩm gia ngày ngày sai người tới cửa, bà ngẫm nghĩ rồi hỏi Thẩm Dao:
“Thẩm gia thì sao, con định làm thế nào?”
Thẩm Dao cúi mặt xuống: “Nên làm thế nào thì làm thế ấy ạ.”
Đây là không có ý bảo vệ Thẩm gia.
Trái tim đại lão gia co rút lại, kinh ngạc nhìn Thẩm Dao, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Tạ Khâm, nếu như ngay cả Thẩm gia cũng khó giữ được, vậy thì có nghĩa là những vây cánh còn lại càng không có cơ hội, xem ra lần này đệ đệ dự định triệt để quét sạch triều chính rồi.
Hắn nhớ tới Ninh gia nhờ người nói giúp đủ kiểu, ngay cả mấy thông gia của mình cũng thầm đưa tin, hy vọng đại lão gia nói hai ba câu trước mặt Tạ Khâm, một mặt đại lão gia sợ Tạ Khâm không có tình người, một mặt lại không nhịn được muốn thử một lần, trái tim giống như dung nham sôi sùng sục:
“Lục đệ à, vậy Ninh gia thì sao, Ninh lão Thái gia làm thầy của Hoàng đế đương triều, Ninh gia và Thái tử dính líu không nhiều, ta nghe nói thất nương tử kia còn liều mình cứu Hoàng hậu, có phải là có thể xử lý nhẹ không?”
Tất cả nam đinh của Ninh gia bị giam ở Cẩm y vệ, nữ quyến bị quan binh trông coi không cho phép ra vào, chỉ có một mình Ninh Anh sống chết khó nói, còn đang dưỡng thương trong cung Khôn Ninh.
Tạ Khâm chậm rãi ngước mắt, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước lạnh lẽo, u ám lại sắc bén:
“Bản thân huynh trưởng khó đảm bảo, sao còn có thời gian lo cho Ninh gia vậy?”
Trái tim đại lão gia nhất thời lạnh lẽo, mồ hôi lạnh trên trán chậm rãi trượt xuống, giọng nói hắn cứng ngắc: “Lục đệ có ý gì vậy…” Hắn chưa làm gì cả mà.
Giọng điệu này của Tạ khâm rõ ràng là không đúng, dáng vẻ như đang gom lại tính sổ.
Đầu gối nhị phu nhân mềm nhũn, nàng ta quỳ xuống với lão thái thái, mang theo tiếng khóc nức nở mở miệng trước:
“Mẫu thân, hôm đó con dâu bận sắp xếp mọi người vào hầm tránh tai họa, nhất thời không chú ý tới mấy thứ hỗn hào đó nói gì, đợi đến khi lục đệ muội rời đi, con dâu mới biết, vội vã sai người đến cửa đuổi theo nhưng vẫn chậm một bước, con dâu không hề phủ nhận, người cứ phạt con dâu đi.”
Bây giờ ngoại trừ nhận lỗi thì không còn con đường nào khác.
Có nhị phu nhân dẫn đầu, tam phu nhân cũng muốn quỳ theo, Tạ Khâm ở đối diện chậm rãi kéo tay áo, giọng điệu nhàn nhạt:
“Đừng vội quỳ, đứng lên hết đi, ta còn chưa nói hết đâu.”
Cơ thể nhị phu nhân run lên, trong lòng vang tiếng lộp bộp, nàng ta ngượng ngùng vịn vào ghế bành đứng dậy, tam phu nhân thì cũng vội dịch mông về phía sau, thầm nghĩ bình thường nàng ta không xen vào việc nhà, dù Tạ Khâm có trách thì cũng không trách chi ba được, nàng ta cứ thành thật làm hũ nút, hóng chuyện mới tốt.
Tạ Khâm vừa nói xong lời này, mấy vị gia và nãi nãi trong phủ đều đứng lên, ai ai cũng câm như hến, chờ đợi Tạ Khâm lên tiếng.
Lúc này Tạ Khâm còn đưa cho Thẩm Dao một chén trà tiêu thực, sau đó mới dời ánh mắt sang đại lão gia:
“Huynh trưởng thông qua Ninh gia, ngầm cấu kết với Đông Cung, có ý muốn ăn cả hai đầu, chân đứng hai thuyền, bảo đảm không xảy ra sơ sót, có phải thế không?”
Đại lão gia chợt túm ống tay áo, ánh mắt cứng rắn nhìn qua, đại phu nhân thì sắc mặt trắng bệch, nhìn thoáng qua đại nãi nãi Ninh thị ở sau lưng, trong lòng Ninh thị run rẩy, cơ thể lung lay sắp đổ, cuối cùng thật sự không nhịn được, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Tâm tư đại lão gia xoay chuyển trăm ngàn lần, hắn ảo não vỗ trán:
“Lục đệ, huynh trưởng đâu phải là người hồ đồ, đệ chấp chưởng Nội các, huynh trưởng ta luôn tránh hiềm nghi, chưa bao giờ tham gia vào tranh đấu phe phái, Đông Cung quả thật đã nhờ Ninh gia đến tìm ta mấy lần, nhưng ta chưa từng cúi đầu, chỉ ứng phó ngoài mặt thôi, hoàn toàn chưa đến tình trạng âm thầm cấu kết với Đông Cung!”
Cánh tay Tạ Khâm đặt trên bàn cao ở bên cạnh, một tay vuốt ve ấn đường qua lại, không tiếp lời hắn.
Đại lão gia càng ngày càng cuống: “Chúng ta cùng một mẹ sinh ra, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, dù sao thật sự cấu kết với Đông Cung, sau này Đông Cung có thể tha cho ta sao? Huynh trưởng ta vẫn chưa ngu xuẩn đến vậy.”
“Hay cho câu có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!”
Ngón tay thon dài của Tạ Khâm gõ mạnh lên bàn, ánh mắt như đao búa đè xuống:
“Lúc Tạ Khâm ta làm Thủ phụ, các ngươi ai ai cũng lấy danh ta ra ở bên ngoài thăng quan tiến chức thuận lợi, xảy ra chuyện thì hận không thể phủi sạch quan hệ với ta, ép thê tử ta đến bước đường cùng, đây là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu của các ngươi sao?”
Sợi dây cung đã kéo căng cả buổi tối cuối cùng cũng lặng lẽ đứt vào lúc này.
Đám người đại lão gia đều vô cùng xấu hổ, lúng túng không nói.
Tạ Kinh thậm chí còn quỳ xuống thảm gấm, khóc hu hu, hối hận vì đêm đó không lao ra đồng cam cộng khổ với Thẩm Dao, hổ thẹn quỳ xuống đất không đứng dậy.
Cả đám lục tục quỳ xuống, ngay cả đứa trẻ con yếu ớt cũng trốn trong lòng mẹ, không dám nhìn Tạ Khâm.
Thẩm Dao nhìn thoáng qua trượng phu, khuôn mặt tuấn tú kia hiện lên vẻ tức giận dày đặc, tựa như muốn ăn thịt người, quen biết chàng lâu như vậy, có lẽ nàng chưa bao giờ thấy chàng oán hận như thế, Thẩm Dao bèn vội vàng đưa tay qua xoa dịu chàng.
Ở bên kia, lão thái thái giống như lão tăng ngồi thiền, không hề động đậy, đôi mắt tiều tụy đờ đẫn không nói.
Đại lão gia thấy bầu không khí cứng nhắc thì không ngóc đầu lên được, quay sang trách mắng đại phu nhân một trận:
“Đều tại bà, bà là phu nhân Quốc công, không có lão thái thái thì bà nên chủ trì việc nhà, hôm đó sao bà còn để lục đệ muội đi ra ngoài?”
Đại phu nhân nơm nớp lo sợ lau nước mắt nói: “Lúc đó tình hình hỗn loạn, mọi người đều bị khói của những quả cầu lửa kia làm cho sợ hãi, bọn ta bị sặc, ốc còn không mang nổi mình ốc, lục đệ muội chỉ nói là đến tiền viện xem sao, ta đâu biết muội ấy sẽ rời khỏi.”
Thẩm Dao lạnh lùng phá hủy vở kịch của nàng ta:
“Đại tẩu, ta không phải người ngu.”
Sắc mặt đại phu nhân cứng đờ, không diễn nổi nữa.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tạ Khâm áp chế sự tàn bạo trong lòng, tiếp lời:
“Nếu đã khăng khăng phủi sạch quan hệ với phu thê ta, ta cũng không ép nữa, không thể cùng chịu khổ thì đương nhiên cũng không cần phải thơm lây, trước kia các ngươi làm ầm ĩ muốn chia nhà, chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ chia nhà đi, ngày mai đón năm mới cho yên.”
Đám người đại lão gia thay đổi sắc mặt:
“Lục đệ, đệ nói gì vậy.” Hắn chỉ vào lão thái thái ở phía trên: “Mẫu thân vẫn còn đó, sao có thể chia nhà được?”
Đám người nhị phu nhân cười khổ không thôi, bọn họ làm ầm ĩ muốn chia gia sản chứ không nói chia nhà.
Nhị lão gia lập tức mở miệng phân bua:
“Lục đệ, chuyện lần này là bọn ta thẹn với lục đệ muội, đệ cứ nói, trừng phạt thế nào cũng được, chia nhà thì tuyệt đối không được, thứ nhất là mẫu thân còn sống, không có đạo lý chia nhà, thứ hai, không thể để người ngoài chê cười Tạ gia chúng ta được, gần sang năm mới rồi, người một nhà ở bên nhau không phải rất tốt sao.”
Lão thái thái nghe không nổi nữa, giận dữ cười nói: “Người một nhà? Cái gì gọi là nhà? Lúc được nhờ thì xem như lẽ đương nhiên, lúc vứt bỏ thì không hề lưu tình, đây chính là người một nhà hả? Ta cũng thấy mất mặt thay các con.”
“Sợ không được thơm lây Khâm Nhi không chịu chia nhà thì cứ nói thẳng, đừng có lôi ta vào, ngay cả ta cũng thấy ghê tởm.”
Đám người nhị lão gia nhất thời im miệng.
Tạ Khâm mất kiên nhẫn, nói ra một câu: “Các huynh đều có sản nghiệp riêng, thoải mái một chút, đêm nay dọn dẹp hành lý cút ra ngoài!”
Bây giờ đã hoàn toàn không để ý mặt mũi nữa.
Đại lão gia nghĩ thông suốt đứng dậy, Tạ Khâm đã không nể mặt, hắn cũng thu lại biểu cảm ra vẻ trang nghiêm kia, giọng điệu cứng rắn nói:
“Lục đệ, cho dù thật sự muốn chia nhà thì cũng không có cách chia này đúng không?”
“Ta thừa hưởng tước vị Quốc công, nhà của Tạ gia nên là chỗ của ta…”
Đại lão gia cũng nghĩ thông rồi, chia ra sống cũng tốt, không được thơm lây từ Tạ Khâm cũng được, chi trưởng tự sống ngày tháng thoải mái.
Bỗng nhiên Tạ Khâm như nghe được chuyện cười, chậm rãi dựa người ra sau, làm như thật mà quan sát đại lão gia:
“Chẳng lẽ huynh trưởng cho rằng mình vẫn có thể tiếp tục thừa hưởng tước vị à?”
Đại lão gia lảo đảo, bỗng cảm thấy không ổn.
Đại phu nhân hoảng sợ đứng dậy đỡ trượng phu đang loạng choạng, không thể tin được: “Lục đệ, đệ có ý gì?”
Tạ Khâm nhàn nhã cầm chén trà, giọng điệu sâu xa: “Trên văn thư cáo trạng của quan viên dưới quyền Thái tử viết rõ đã ngầm cấu kết với chi trưởng Tạ phủ, chắc là không bao lâu nữa, Cẩm y vệ sẽ bắt mấy người vào ngục thẩm vấn, tẩu cảm thấy còn có thể thừa hưởng tước vị à?”
Đại lão gia quỳ phịch xuống với lão thái thái, vẻ mặt kinh sợ: “Mẫu thân, con bị oan, bọn con và Ninh gia là thông gia, bình thường qua lại cũng là chuyện đương nhiên, cho dù Cẩm y vệ có tra thì cũng không có bằng chứng, làm sao có thể định tội được?”
Đại lão gia khóc lớn, mấy năm nay đại lão gia oán trách Tạ Khâm làm việc ngang ngược, khiến Thái tử và tam Hoàng tử bất mãn, lo lắng ngày nào đó sẽ làm liên lụy Tạ gia nên không quá gần gũi người đệ đệ này, ai có thể ngờ được chàng có thủ đoạn đảo điên, quật ngã Thái tử và tam Hoàng tử dễ như trở bàn tay, đẩy thất Hoàng tử nổi tiếng vô danh lên ngai vàng.
Sớm biết chàng có năng lực đến mức này, lúc trước hắn nên kiên định ủng hộ chàng.
Trong lòng lão thái thái quặn đau, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, người khổ sở nhất vẫn là bà:
“Con là đồ không có tiền đồ, đệ đệ ruột thịt của mình thì không gần gũi, lại đi thân thiết với người ngoài, con rơi vào kết cục hôm nay cũng là đáng đời.” Lại chỉ vào Tạ Khâm, nhắc nhở hắn: “Bây giờ con phạm sai lầm, lục đệ con muốn xử lý thế nào thì con cứ chấp nhận, có lẽ bên phía triều đình nó vẫn có thể bảo vệ con một chút.”
Ý nói rằng đừng nghĩ gì đến tước vị hay gia sản nữa.
Đại lão gia đặt mông ngồi trên mặt đất, ánh mắt mù mịt.
Mất đi tước vị Quốc công, lại bị chia nhà, chi trưởng lấy cái gì để lưu danh với đời, hắn đã có tuổi có thể không thèm để ý đến mặt mũi, nhưng thế hệ mai sau làm sao đây.
Phu thê hai người giống như mất hồn, một người quỳ, một người tê liệt, không còn chủ ý gì nữa.
Tạ Khâm chuyển ánh mắt về phía nhị lão gia.
Nhị lão gia nhìn ra được Tạ Khâm quyết chia nhà, biết đại thế đã mất nên cũng không cưỡng cầu, chỉ là chi hai và chi trưởng chung quy vẫn khác nhau, đêm đó ép Thẩm Dao rời đi là do đại phu nhân làm, gã sai vặt cũng là người của đại phu nhân, không liên quan đến chi hai, mấy năm nay chi hai trông coi việc vặt trong phủ, không có công lao thì cũng có khổ lao.
Sai lầm duy nhất có lẽ là đêm đó không thể giữ Thẩm Dao lại.
Nhị lão gia nghĩ thông suốt rồi thì đứng dậy chắp tay với lão thái thái, nói với Tạ Khâm:
“Lục đệ khăng khăng muốn chia nhà, huynh trưởng không dám trái lời, chỉ là cái nhà này định chia thế nào đây?” Hắn chỉ vào quản sự đứng hầu ngoài cửa:
“Có phải là phải mang sổ sách quỹ chung tới đây không…”
Chia nhà thì đương nhiên phải chia tài sản.
Tạ Khâm lạnh giọng ngắt lời hắn:
“Mấy năm nay phu thê hai người chấp chưởng việc bếp núc còn tham ô ít à? Quản sự ở thôn trang tơ lụa Giang Nam có kiện cáo thì đều bẩm báo đến chỗ ta, ta dốc lòng vào triều đình nên nhắm một mắt mở một mắt, nếu không phải đêm đó mấy người ép Dao Nhi rời đi, có lẽ cả đời ta sẽ không so đo với mấy người, nếu như có con đường thênh thang mà mấy người không đi, vậy thì cứ tự nhiên.”
Nhị phu nhân che miệng khóc lên: “Là lỗi của ta, là ta chậm chạp không thể ngăn Dao Dao lại được…”
Sắc mặt nhị lão gia xanh đỏ đan xen, phu thê hai người nắm tay đỡ nhau mới có thể đứng vững không thất thố.
Yên lặng trong phút chốc, nhị lão gia khó khăn nhìn về phía lão thái thái: “Mẫu thân, nhi tử… lẽ nào cứ như vậy mà rời khỏi Tạ gia sao? Đây là nhà tổ của Tạ gia, nhi tử thật sự luyến tiếc…”
Luyến tiếc vinh hoa phú quý nơi này, luyến tiếc sự vinh quang do gia chủ Tạ gia qua nhiều đời dốc sức giành lấy.
Lão thái thái khóc không thành tiếng, bà cũng không đành lòng để anh em xa cách, chỉ tiếc đêm đó đã ép Thẩm Dao rời đi, chọc vào tử huyệt của Tạ Khâm, Tạ Khâm muốn làm gì, bà cũng không ngăn được.
Nhị lão gia thấy mẫu thân không lên tiếng thì đã biết dù thế nào hắn cũng không ở lại được nữa, nhưng hắn vẫn chưa hết hy vọng:
“Vậy khoản gia sản phụ thân để lại thì sao, cũng có một phần của con chứ?”
Hắn rơi đầy nước mắt: “Năm đó nhi tử từ bỏ thi cử lấy công danh, một lòng lo liệu việc nhà để các huynh đệ yên tâm phát huy khả năng trong triều, vinh quang của Tạ gia cũng có một phần công lao của nhi tử, sao có thể nói đuổi là đuổi chứ, phụ thân trên trời có linh thiêng cũng không nhìn nổi đâu.”
Câu nói sau đó đương nhiên là nói với Tạ Khâm.
Tạ Khâm nhìn hắn: “Vinh quang của những người khác trong Tạ gia có lẽ có một phần công lao của huynh, nhưng không liên quan gì đến ta, ta cũng chẳng được thơm lây từ nhị ca, đây là điều thứ nhất, thứ hai, cho dù huynh nỗ lực vì Tạ gia nhưng mấy năm qua còn ăn được ít sao? Năm đó trong các huynh đệ, tư chất của huynh là kém nhất, không thích đọc sách, chủ động đề nghị phụ thân cho gánh vác việc nhà, phụ thân đã đồng ý với huynh, thứ ba, cho dù thật sự là phụ thân bảo huynh quản lý nhà cửa thì ta cũng đã thay phụ thân trả nợ cho huynh rồi, nếu như không có ta, Hạo Nhi có thể đậu Tiến sĩ à?”
Cổ họng nhị lão gia nghẹn lại.
Nhị gia Tạ Văn Hạo nhiều lần thi không đạt, là Tạ Khâm ngày ngày dạy bảo mới trúng cử vào năm ngoái, bây giờ Tạ Văn Hạo đang làm Quan chính ở Hộ bộ, nếu như Tạ Khâm vẫy tay là có thể ở lại trong sáu bộ.
Chu thị biết được tiền đồ của trượng phu hoàn toàn nằm trong một suy nghĩ của Tạ Khâm, vội vàng kéo trượng phu quỳ xuống:
“Cháu dâu và nhị gia khấu tạ ân đức của thúc thúc thẩm thẩm.”
Chu thị cũng đang dùng những lời này để nhắc nhở nhị lão gia, đừng bởi vì cái nhỏ mà mất cái lớn, tiền tài đương nhiên quan trọng, nhưng chỉ cần Tạ Văn Hạo vẫn ở trong triều thì còn hơn gia tài bạc triệu.
Tạ Khâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Tạ Văn Hạo, sau sự việc đó chàng đã hỏi rõ rồi, đêm đó ngoại trừ Tạ Kinh thì không có ai nói chuyện thay Thẩm Dao nữa, chi hai còn muốn nương nhờ vào chàng thì không có cửa đâu.
“Đã cho mấy người cơ hội mà không biết trân trọng, lại đi gieo gió gặt bão.”
Điều này có nghĩa là Tạ Khâm sẽ không bảo đảm cho Tạ Văn Hạo nữa.
Nếu không có Tạ Khâm dìu dắt, Tạ Văn Hạo phải đi ra ngoài tích lũy tư lịch, có tích lũy được không còn khó nói, quan trọng hơn là mình cũng phải chịu khổ theo, Chu thị khổ không thể tả.
Nhị lão gia không kiềm được, nhìn về phía lão thái thái, hắn quỳ xuống di chuyển đến trước mặt bà, lắc đầu gối của lão thái thái: “Mẫu thân, người nói một câu đi.”
Lão thái thái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói: “Các con trách ai được, bên cạnh nó chỉ có một người như vậy, con bé đâu phải con chó con mèo, không phải nô tỳ mà là thê tử của nó, là con dâu của Tạ gia chúng ta. Tạ gia chúng ta kiêu ngạo ở Kinh thành nhiều năm, con cháu trong phủ tài giỏi, nở mày nở mặt, là người dám làm dám chịu, con bé là một phần của Tạ gia chúng ta, bất kể núi đao hay biển lửa thì cũng nên đồng sinh cộng tử, các con thật sự rất đáng hận.”
Nhị lão gia nghẹn ngào giải thích: “Nhưng không phải lục đệ muội không sao à? Mẫu thân ơi, bọn con biết sai rồi.”
Tạ Khâm không để ý đến nhị lão gia nữa mà nhìn về phía tam lão gia.
Bình thường tam lão gia vốn đã nhu nhược, thấy hai người huynh trưởng bị trách mắng thì càng mất đi chủ kiến, chỉ lo cầu xin tha thứ:
“Lục đệ, đệ thương ta với, chi ba chúng ta nhiều người, cũng không có tài sản riêng như hai vị huynh trưởng, nếu như đệ đuổi chúng ta đi, cả nhà chúng ta sợ rằng sẽ ngủ đầu đường mất.”
“Hơn nữa, chi trưởng phạm lỗi, chi hai tham ô gia sản, chi ba chúng ta lại trong sạch, về phần đêm đó, lục đệ cũng biết, tam tẩu của đệ luôn không chen mồm vào được, không làm chủ được.”
Có lẽ là không thể thấy chi ba bình yên vô sự, muốn kéo xuống nước chung, Thôi thị của chi trưởng chép miệng nói:
“Tam thúc đừng giả vờ vô tội, người mắng Thẩm Dao là sao chổi còn không phải con cái của chi ba à, nếu không phải mấy người không giữ mồm miệng lúc riêng tư thì thằng nhỏ có thể nói ra lời như vậy à.”
Tấm màn che bị kéo ra, mọi người mất hết mặt mũi, dâu con và đám trẻ chi ba khóc trời khóc đất, người không biết còn tưởng đang khóc tang.
Tạ Khâm hết sạch kiên nhẫn, xua tay nói:
“Dựa vào việc chi trưởng ngầm cấu kết với Đông Cung, Tạ gia ngoại trừ chi sáu thì tất cả đều bị liên lụy, ta có thể bảo vệ cho các ngươi trong sạch là đã nể mặt phụ thân mẫu thân rồi, sau này các ngươi nhà ai nấy ở, lão thái thái sẽ do ta phụng dưỡng, bà cụ muốn tiếp nhận các ngươi thỉnh an thì ta cũng sẽ không ngăn cản, chỉ là từ bây giờ Tạ Khâm ta không còn liên quan đến các ngươi nữa.”
Già trẻ gái trai các chi bước ra khỏi Diên Linh Đường, ánh đèn vốn rực rỡ bây giờ đã trở thành cây kim đâm vào mắt, ai có thể ngờ được vui vẻ qua đây ăn bữa cơm, cuối cùng thành bữa tiệc giải thể, có người khóc có người oán trách, ai ai cũng ỉu xìu như chó nhà có tang.
Các chi khóc thì khóc nhưng cũng không phải thật sự không có chỗ để đi.
Đại lão gia dặn dò tâm phúc dọn hết toàn bộ đồ đạc của mình, lấy ra một tờ khế đất, may mà năm đó trong lúc vô tình hắn đã mua một tòa nhà ở cách đây không xa, đó vốn là phủ của tội thần, có một năm quân lương trong triều eo hẹp, Hộ bộ lấy ra bán đấu giá công khai, bị đại lão gia lấy được, hắn nghĩ chỗ đó gần, tiện cho hắn trồng hoa trồng cỏ nuôi mỹ nhân, bây giờ đúng lúc trở thành nơi đặt chân của chi trưởng.
Chi hai thì giàu có hơn các chi khác nhiều.
Phu thê nhị phu nhân đã sớm mua mấy biệt viện trong Kinh, cuối cùng vì không muốn cách xa lão thái thái nên chọn nơi gần đây, gã sai vặt đi một chuyến thì phát hiện ra nơi đó chỉ cách một con đường, nếu như được lão thái thái cho phép, mở một cánh cửa thì đi một khắc đồng hồ là có thể đến nhà cũ.
Chi ba là tầm thường nhất trong Tạ gia, có điều yếu trâu còn hơn khỏe bò, tốt xấu gì cũng là phủ đệ quyền quý, nếu thật sự moi móc thì cũng có chút vốn liếng, trông tam phu nhân khúm núm vậy thôi chứ thật ra trong lòng có chủ kiến, con thứ không nở mày nở mặt được so với con đích, nàng ta đã âm thầm tìm đường lui cho mình, từ khi lão thái thái qua sáu mươi tuổi, tam phu nhân đã chuẩn bị cho việc chia nhà, đã sớm cùng tam lão gia mua một căn nhà, tam phu nhân nhân cơ hội này dọn dẹp đám di nương của tam lão gia, nên bán ai thì bán, nên đuổi ai thì đuổi, chỉ giữ lại những di nương sinh con dưỡng cái, cả nhà dọn đi ngay trong đêm.
Cả đêm nay Tạ phủ để đèn đuốc sáng trưng chưa từng tắt.
Chung quy cũng không phải là việc vui, lão thái thái khổ sở đến mức không thở nổi, Tạ Khâm lười khuyên, ở bên cạnh nghe quản sự hồi bẩm tình hình chia nhà, Thẩm Dao kiên nhẫn khuyên bà cụ:
“Mẫu thân, vừa rồi con đã sai người nghe ngóng, họ ở cách đây không xa đâu, mỗi ngày đều có thể đến thỉnh an, người đừng để bụng nữa.”
Lão thái thái rơi nước mắt, viên đá mắc kẹt trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, bà nức nở nói:
“Không phải ta buồn mà là ta thất vọng, hận bọn nó không biết phấn đấu, thôi, trồng nhân nào gieo quả nấy, đây đều là tạo hóa của bọn nó.”
Mỗi cành bám vào mỗi cây, nha hoàn và tâm phúc các chi đều đi theo, số quản sự nô bộc còn ở lại vẫn không ít.
Bây giờ, phủ đệ lớn như vậy chỉ có ba chủ tử là Tạ Khâm, Thẩm Dao và lão thái thái, đâu có cần nhiều người hầu hạ như vậy, Thẩm Dao và Tạ Khâm bàn bạc xem có cần cho nghỉ bớt hay không, Tạ Khâm liếc qua danh sách tên tuổi mà quản gia chỉnh sửa trong đêm:
“Đều là những người theo Tạ gia lâu năm, lúc trước nàng đã chỉnh đốn một phen rồi, không cần đuổi nữa, hơn nữa, ta còn trông cho nhiều người một chút, hầu hạ mẹ con hai người thoải mái.”
Sắp xếp cho lão thái thái xong, Tạ Khâm dẫn Thẩm Dao ra khỏi Diên Linh Đường, đón gió lạnh, một lần nữa ôm nàng lên: “Tứ Tứ, bây giờ đây chính là nhà của nàng rồi.”
Thẩm Dao cười tít mắt, nhẹ nhàng hôn một cái vào yết hầu chàng:
“Nơi nào có chàng mới là nhà của ta.”